Giang Trạch cười hắc hắc, “Ai u, thì ra là Tri phủ đại nhân a, thứ cho ánh mắt của tiểu nhân vụng về, lần này đúng là không nhận ra ngài, đôi mắt của tiểu nhân chỉ lo nhìn về đằng sau, chỉ dính vào trên người của người nọ ở phía sau ngài, trong lúc nhất thời không thấy được ngài, xin ngài thứ tội.
”Nói xin thứ tội, nhưng cũng không xuống ngựa, trực tiếp phất tay nói: “Các huynh đệ, mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, người mặc quần áo nha dịch ở phía sau Tri phủ đại nhân, có phải chính là Tiền Thụ đã thông đồng với địch bán nước hay không.
”Tiền Thụ biến sắc, đặt mông ngồi dưới đất, giải thích, nói: “Ta không thông đồng với địch bán nước, ta không có.
” Sau đó liền ôm lấy đùi của Ngô Thiện Tài khóc ròng nói: “Đại nhân, đại nhân, hạ quan không có thông đồng với địch bán nước a, hạ quan chỉ nhát gan, ném thành chạy trốn mà thôi, thật sự không có bán nước a, ngài nhất định phải cứu cứu ta nha, ta chính là tiểu công tử của cữu cữu a.
”Trên mặt Ngô Thiện Tài xanh trắng đan xen, quát lớn nói: “Ồn ào cái gì? Đi qua một bên.
” Quay đầu mặt mũi đầy giận dữ nhìn Giang Trạch, “Giang Trạch, ngươi không xứng nói chuyện cùng bản quan, kêu tướng quân của nhà ngươi tới đây, Tiền Thụ là quan địa phương, thuộc về sự cai quản của bản quan, còn chưa tới phiên tướng quân của các ngươi xử lý.
”Sắc mặt của Giang Trạch chậm rãi trầm xuống, mắt lạnh nhìn Ngô Thiện Tài, thong thả ung dung nói: “Ngô đại nhân, Tiền Thụ là do ngài quản, nhưng hắn dung túng cho quân Kim vào thành, thông đồng với địch bán nước đã dính đến Binh Bộ, đại nhân của chúng ta có quyền tra hỏi, hiện giờ Tiền Thụ nơi nào cũng không đi, chỉ bỏ chạy đến chỗ của ngài, hạ quan còn nhớ rõ khi Tề tướng quân trở về thành cứu viện chính là bị Tri phủ đại nhân nhốt ở bên ngoài cửa thành, nếu tướng quân nhà ta không nghĩ nhiều cách nhảy lên cửa thành, phủ Hưng Châu này chỉ sợ cũng đã bị quân Kim công hãm?”Hoàng sư gia không khỏi nhắm mắt, chuyện mà hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Tề Tu Viễn không thể bảo vệ được châu huyện là do hắn thất trách, nhưng hắn bị nhốt ở bên ngoài cửa thành làm mất đi cơ hội tốt đi cứu viện cũng là sự thật, triều đình vô cùng có khả năng sẽ không định tội hắn, mà sẽ định tội Ngô Tri phủ đã ra lệnh đóng chặt cửa thành không cho người vào thành.
Hơn nữa Tiền Thụ là môn sinh đắc ý của Ngô Thiện Tài, lại bỏ thành trốn đi, hiện tại thứ muội của Tiền Thụ là tam di nương trong phủ, việc vu oan giá họa này cũng thật dễ dàng a.
Trên trán của Ngô Thiện Tài cũng toát ra mồ hôi lạnh, nhưng hắn lại không thể nói hắn đã chịu người sai sử, lời này vừa ra, không tội cũng có tội, hiện giờ chỉ có thể đẩy chuyện này lên trên người của những binh sĩ thủ thành.
“Người tới, bắt Tiền Thụ mang về thẩm vấn, Ngô đại nhân, nếu ngài có nghi vấn thì đến Tây doanh mà hỏi.
”Bọn lính xông lên liền bắt lấy Tiền Thụ đang tránh ở phía sau Ngô Thiện Tài, Tiền Thụ gắt gao ôm lấy đùi của Ngô Thiện Tài, kêu khóc nói: “Đại nhân cứu cứu hạ quan a, hạ quan là oan uổng, hạ quan thật là oan uổng……”“Chưa ăn cơm sao? Bắt có một người mà mất cả buổi, hắn đang lôi kéo quần áo của Ngô Tri phủ, còn không mau lôi hắn ra cho ta.
”Hai tên binh lính tiến đến bắt người liếc nhau, trên tay cùng nhau ra sức, không chỉ kéo được Tiền Thụ ra ngoài, ngay cả quần áo của Ngô Tri phủ cũng bị kéo hỏng.
Giang Trạch vừa lòng nhìn bộ dáng chật vật của Ngô Tri phủ.
Tiền Thụ bị kéo đến Tây doanh, nhìn thấy tướng sĩ như hổ rình mồi, vẻ mặt của hắn đầy đau khổ, chắp tay thi lễ, “Hạ quan thật sự không có thông đồng với địch bán nước, thật sự không có a.
”Tề Tu Viễn dạo bước lại đây, vây quanh hắn xoay ba vòng, lại cười nói: “Ta đương nhiên biết ngươi không có khả năng thông đồng với địch bán nước, ngươi còn chưa có gan để làm chuyện này, bất quá ta đang cần ngươi ở lại Tây doanh một đoạn thời gian, đúng rồi, quần áo của tướng sĩ chúng ta vừa lúc đang thiếu người giặt tẩy, trước khi bị chém đầu, ngươi làm ra chút cống hiến cho chúng ta đi.
”Hai chân của Tiền Thụ hơi run, thanh âm trở nên run rẩy, “Chém…… Chém đầu?”Tề Tu Viễn cười như không cười nhìn hắn, “Thế nào, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống? Bỏ thành trốn đi, nếu ngươi chạy trốn không thấy bóng dáng, sửa tên đổi họ không người nào biết cũng liền thôi, ngươi lại cố tình chạy tới trong phủ Ngô Tri phủ, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không có ép buộc ngươi nhận tội danh thông đồng với địch bán nước, đây chính là tội tru di cửu tộc.
”Tiền Thụ “Bùm” một tiếng quỳ rạp xuống đất, trong lòng hối hận vô cùng.
Tề Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi, phân phó Giang Trạch nói: “Đem người dẫn đi, gần đây có việc nặng việc dơ cứ việc sai sử hắn.
”Giang Trạch lên tiếng đáp ứng, nhìn thấy Tề Tu Viễn đã rời đi liền ngồi xổm trước mặt Tiền Thụ, kéo khóe miệng, nói: “Ngươi có biết huyện Minh Thủy đã chết bao nhiêu người không?”Tiền Thụ ngây ngốc nhìn hắn.
“Ba cái hương trấn,