Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

Nhan ca quay ngựa


trước sau

Bệnh viện vào ban đêm rất yên tĩnh. Không gian cuối hành lang chỉ có hai người Nhan Mộ cùng Lệ Mục Hà, trong góc còn cất một chiếc xe lăn. Nơi này là chỗ duy nhất có thể hút thuốc trong tòa nhà, trong không khí còn nổi lơ lửng mùi thuốc.

Lệ Mục Hà lấy 2 lon ca cao nóng trong máy bán tự động gần thang máy, đưa cho Nhan Mộ một lon.

“Cảm ơn.” Nhan Mộ cầm lấy, nhưng không có mở ra uống, ca cao nóng nắm trong lòng bàn tay thật ấm áp.

Lệ Mục Hà mở ra.

Bọn họ thật ra không có chủ đề chung nào để nói ngoài Giang Tri Hỏa.

Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, bởi vậy, Lệ Mục Hà không cần quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói: “Tiểu Hỏa là em trai tôi.”

Một câu cho thấy tất cả lập trường của anh.

Làm anh trai, chỉ là làm anh trai thôi.

Nhan Mộ nghiêm túc nghe, không có ngắt lời Lệ Mục Hà.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tiểu Hỏa là ở cục cảnh sát, em ấy vừa gầy vừa nhỏ, lại bị thương, em ấy tới đó để báo án.  Một ngày đông lạnh lẽo, ẻm lại mặc rất mỏng, rét lạnh đến môi phát tím.”

“ Tôi không biết nên miêu tả cha em ấy như thế nào, không, ông ta không xứng, không xứng được gọi là cha. Nhưng mà những việc này không nên từ tôi nói, cũng chỉ có thể nói vài câu này, được không?”

Nhan Mộ “ Ừm” một tiếng, Lệ Mục Hà liền tiếp tục nói: “ Khi mới vừa vào nhà tôi, chúng tôi cũng không thân thiết, nhưng em ấy lại chưa từng biểu hiện ra ngoài. Tôi biết em ấy mỗi đêm đều ngủ không được, đi vào một cái hoàn cảnh mới không ai có thể ngủ nhanh như vậy, đều phải trải qua một đoạn thời gian thích ứng, em ấy không cùng nói với tôi, nhưng quầng thâm mắt quá rõ ràng. Cậu biết không, chính là như vậy mới có thể làm người ta càng đau lòng.”

“Em ấy là người rất ấm áp, có thể nói là rất có cảm giác nghi thức, mỗi ngày hội đều sẽ tặng một món quà nhỏ, sẽ đột nhiên xuất hiện, sẽ ở lúc cần thiết ở bên cạnh cậu. Em ấy rất chân thành, rồi lại có chút thông minh, sẽ không hoàn toàn tin người mà đưa trái tim ra, nắm chắc khoảng cách vừa phải.”

“Em ấy quá thông minh, thông minh đến từ nhỏ là có thể xem hiểu sắc mặt người khác, em ấy chưa bao giờ sẽ nói ra một câu nói chúng tôi không thích nghe, cho dù thành tích rất kém, thoạt nhìn không đàng hoàng, nhưng cũng sẽ không có người ghét em ấy.”

Lệ Mục Hà kể từng chuyện về Giang Tri Hỏa.

Nhan Mộ nghe rất nghiêm túc.

Có cảm giác không hề dễ chịu, đoạn thời gian thiếu vắng hắn, lại nghe từ miệng một người khác.

Nhưng loại cảm giác này lại rất kỳ diệu.

Tiểu Chu trong trí nhớ của hắn, đang dần tươi sống trong lời nói Lệ Mục Hà, phảng phất lướt qua thời gian, hết thảy đều biến xa, rồi lại phảng phất giống như chưa từng rời xa.

“ Tôi không biết tiểu Hỏa vẫn đang tiếp xúc với ai, tôi cũng không biết em ấy vẫn luôn làm những chuyện này, là tôi sai, tôi vẫn luôn đang quan tâm em ấy, trên thực tế lại là tiểu Hỏa vẫn luôn đang để ý cảm xúc của tôi.”

“ Em ấy không nói cho tôi, cũng không nói cho ai. Tôi không thể tự an ủi mình, tôi cũng không thể đi hỏi tiểu Hỏa, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho ba tôi, nhưng ông ấy nói đúng, tôi thậm chí không có lập trường để có thể chỉ trích ai.”

Nhan Mộ không nói gì.

Lệ Mục Hà rũ mắt, nhìn vào ca cao nóng trong tay, anh dừng một chút: “Còn có một chuyện, tôi cho rằng chỉ có thể từ tôi nói.”

Nhan Mộ chờ anh nói tiếp.

“Ở đoạn thời gian tiểu Hỏa phân hoá thành Alpha kia, tôi cũng ở bên cạnh. Em ấy rất khó chịu, mặt mũi trắng bệch, đã hôn mê, nhưng em ấy vẫn nắm lấy bả vai, gọi tên một người, Tần Mộ.”

Nhan Mộ hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Mục Hà.

“Em ấy rất ít nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng đoạn thời gian kia em ấy rất buồn bực, còn ở lén trốn khỏi bệnh viện đi uống rượu, một mình ở quán bar, uống mơ hồ.”

Ngày đó cũng là Lệ Mục Hà đi đón cậu.

Giang Tri Hoả đã uống đến ngu người mới nói: “ Giáo sư nhà em đổ bệnh, bị bệnh được một đoạn thời gian rồi, trong lúc vô ý em mới biết được. Hôm nay em còn đi phòng bệnh, nhưng em không dám đi vào, em còn nhìn đến Vân Tiểu Húc……”

Lệ Mục Hà hỏi cậu, giáo sư là ai?

Giang Tri Hỏa lắc đầu, ôm lấy bình rượu, nói: “Giáo sư chính là giáo sư, hai người họ rất tốt, nhưng không phải là giáo sư nhà em nữa……”

Lệ Mục Hà thật ra cũng biết, cậu đang nói ba Vân và mẹ Vân.

Tòa thẩm vấn nhiều năm trước, hai người họ cùng nhau chờ ở cửa toà án rất lâu.

Vụ án liên quan đến ba mẹ Vân, cũng liên quan đến Vân Tiểu Húc và Giang Tri Hỏa, hai đứa nhỏ một gia đình đều rất vô tội, chỉ có cha Giang Tri Hỏa là kẻ ác.

Thời tiết ngày đó cũng không được tốt lắm, mây đen dày đặc, âm âm u u.

Bọn họ nhìn đến một đôi vợ chồng trung niên đỡ nhau ra, người phụ nữ khóc đến khổ sở, người đàn ông lau nước mắt cho cô.

Bọn họ xem hai người càng đi càng xa.

Bàn tay nhỏ càng nắm càng chặt, cuối cùng nói: “Lệ ca, chúng ta đi thôi.”

Giang Tri Hỏa trước nay chưa nói, nhưng Lệ Mục Hà có thể cảm nhận được, cậu rất hoài niệm đoạn ký ức trước kia.

Tần Mộ là người xuất hiện ở thời gian kia.

Giang Tri Hỏa có tình cảm gì với Tần Mộ? Là loại tình cảm gì mới có thể làm cậu không màng tất cả muốn khắc vào trên vai, khắc vào máu thịt?

Vấn đề này Lệ Mục Hà ngẫm nghĩ ở thật lâu.

Anh không phải Giang Tri Hỏa, cho nên anh chỉ có thể đoán.

Khi đó tuổi quá nhỏ, loại tình cảm này có lẽ không tính là thích, nhưng rất nhiều chuyện không muốn quên, cũng không thể quên được.

Luôn có người ta nói không thể luyến cũ.

Là đúng, lại không hoàn toàn đúng.

Đối với Giang Tri Hỏa mà nói, ở tuổi nhỏ như vậy lại bị cha ruột bạo lực, cậu không có cách nào, chỉ có thể tự cứu, cậu nhìn đã trải qua bóng tối, bởi vậy cậu không nghĩ quên ánh sáng từng xuất hiện ở trước mắt.

Có một số việc, có một số người, sẽ ở trong thời gian dài càng khắc càng sâu, không nghĩ quên, không thể quên được, trở thành vết hằn trên con người hoàn chỉnh.

Có lẽ có thể gọi là thích? Lại có lẽ cao hơn thích.

Tóm lại loại tình cảm thuần túy này không phải bản thân nhất định không thể hiểu được.

“ Tôi không muốn phá hư chút thuần túy này của tiểu Hỏa.”

Lệ Mục Hà nói, “ Tôi đều có thể nhìn ra được, em ấy rất thích cậu, cho nên em ấy nhất định sẽ nói cho cậu, em ấy còn sẽ nói cho cậu rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều người đều không thể thấu hiểu. Cho nên tôi nói cho cậu hình xăm này, tên này, để tôi làm người xấu đi. Tôi không cho phép có bất cứ ai phủ định tất cả những hồi ức quý trọng của em ấy.”

“ Thật sự xin lỗi.” Lệ Mục Hà nói, “ Tôi rất ích kỷ.”

Nhan Mộ trầm mặc một lát, hắn mở ra ca cao nóng, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó nói: “Cảm ơn anh nói cho tôi, tôi rất vui vì có thể nghe đến mấy cái này.”

Không muốn quên không chỉ có Giang Tri Hỏa.

Lệ Mục Hà cười cười, anh luôn cười rất ấm áp.

Không khí bây giờ quá nặng nề, bọn họ ở đây ngây người một hồi, không ai muốn đem loại nặng nề này đưa tới trong phòng bệnh.

Đại khái đứng yên khoảng hai mươi phút, gió thổi bay hết mùi ngọt của ca cao trên người, cả hai mới trở lại trong phòng bệnh.

Đẩy mở cửa, Lệ Mục Hà bước chân dừng lại.

Giường bệnh là trống rỗng!!

Quần áo mang đến cũng bị lấy ra, chỉ chừa túi không xẹp lép ném ở trên giường bệnh.

Chạy?

Người đi đâu rồi?

Đi chỗ Lệ Hạo??

Nhan Mộ lập tức gọi cho Giang Tri Hỏa, nhưng không ai nghe máy.

Lệ Mục Hà đoán như vậy, lập tức quyết định lái xe đi cục cảnh sát.

Sau đó một lát, điện thoại Nhan Mộ vang lên, hắn không nhìn ra là ai, trực tiếp nhấn nghe, bên kia ống nghe lại không phải giọng Giang Tri Hỏa, mà là Ôn Đạt.

“Nhan thiếu……” cậu run run gọi.

Nhan Mộ không rảnh nói chuyện với cậu ta, nói thẳng: “Không có việc gì thì cúp đây.”

Ôn Đạt vội vàng gọi lại hắn: “ Từ từ Nhan thiếu, xin lỗi tao sai rồi!!!”

Nhan Mộ: “?” Sau khi Shin đi rồi, Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu càng nghĩ càng không đúng, vì sao đột nhiên muốn lại đây hỏi hai người bọn họ!

Khẳng định là cãi nhau rồi chứ gì!!

Chỉ có cãi nhau mới có thể đi tìm hiểu người trước kia rốt cuộc là ai đúng không?!

Ôn Đạt nhớ tới minh vừa nói gì liền sợ hãi, khí thế của Shin quá mạnh rồi, cậu bị dọa, không dám không trả lời, nói sạch trơn. Nói xong lại sợ Nhan thiếu không thể chữa cháy được, sau đó chia tay, người đầu tiên phải giết chính là hai người bọn họ, bọn họ đành phải ở trước lúc chưa xảy ra chuyện chạy nhanh gọi điện thoại lại đây nhận sai.

“Nhan thiếu…… Tao sai rồi, tao nói tao nói mà, mài đừng cúp! Chỉ là…… lúc nãy Shin đột nhiên tới tìm tụi tao í, cậu ấy hỏi tao bạch nguyệt quang của mày là ai, cậu ấy hung dữ quá luôn, tao không đỡ được, báo, báo cáo hết, đơn báo cáo, vỏ sò, Vân Chu, tao nói hết ra luôn……”

Nhan Mộ: “………”

Thấy người đối diện không có hồi âm gì, Ôn Đạt lại sợ, lộc cộc nói: “Nhan thiếu lúc sau mày cứ giết tao đi, trước hết hay là mày nghĩ nghĩ cách nào xử lý chuyện này đi?”

Nhan Mộ: “…………”

Nhan Mộ đen mặt cúp điện thoại, nói với Lệ Mục Hà: “Tìm được rồi, không cần đi cục cảnh sát.”

“ Vậy ở đâu?” Lệ Mục Hà nhìn đến Nhan Mộ biểu tình trở nên rất kỳ quái, “ Cậu làm sao vậy?”

Nhan Mộ: “…………”

Hắn cực kỳ gian nan mở miệng hỏi: “Nếu, tôi làm một chuyện cậu ấy khả năng sẽ tức giận, không, cậu ấy nhất định sẽ tức giận, tôi  nên xin lỗi thế nào đây……”

Giang Tri Hỏa một mình đi ở trên đường, đầu óc còn có chút đần.

Bị cái dùi thọc thời điểm cũng chưa ngu như bây giờ, còn có thể chạy trốn thêm hai vòng, hai câu nói của Ôn Đạt vậy mà làm đầu óc anh kêu ong ong, như trời đất quay cuồng.

Bệnh viện cách quán bar không xa, vừa nãy cũng không tắc đường, gọi chiếc xe khoảng mười phút là có thể đến.

Bị kéo ra khỏi phòng hỏi bạch nguyệt quang của Nhan Mộ là ai, Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu có biểu tình không giống nhau.

Khuất Tiêu không biết việc này, bọn họ vào cấp 3 mới quen biết, chưa từng nghe qua, quay đầu nhìn về phía Ôn Đạt, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì mà bạch nguyệt quang?”

Ôn Đạt thật ra biết, nhưng vấn đề này ai hỏi cũng được nhưng đều không thể để Shin tới hỏi chứ! Cứ như người yêu mới tới hỏi người yêu cũ, lúc sau không phải cãi nhau chính là chia tay, có thể có chuyện nào là tốt sao!!

Ôn Đạt cố giữ điểm mấu chốt, chết đều không nói.

Giang Tri Hỏa lại càng quật muốn biết, nâng cằm với Ôn Đạt, mi mắt lại hơi rũ.

Giang Tri Hỏa khi sắm nhân thiết cao lãnh, khí tràng của anh toàn bộ mở ra, dáng vẻ cợt nhả ngày thường đều bị vẻ mặt lạnh nhạt che đi, mỗi cái biểu tình động tác đều vô cùng chuẩn xác, vô cùng có khí thế.

Ôn Đạt trực tiếp bị động tác này doạ sợ, như bị Nhan thiếu ép hỏi, không thể quật được anh, đành nói hết: “Thật ra tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là…… chỉ là lúc trước kia không cẩn thận nhìn đến đồ đạc của Nhan thiếu, hai tờ đơn báo cáo và mảnh vỏ sò.”

Mảnh vỏ sò?!

Giang Tri Hỏa cảm thấy máu như đông lại, đầu “Ong” một tiếng, có vô số thứ trong phút chốc bừng lên.

“ Đơn báo cáo của ai?” Giang Tri Hỏa hỏi.

Ôn Đạt vốn muốn chặn một đợt, bị Giang Tri Hỏa trừng, lại mở miệng: “Vân, Vân Chu.”

Hai chữ mà thôi.

Đã tám năm không ai nhắc lại hai chữ này.

Giang Tri Hỏa đi lung tung dọc theo phố, không có thể tập trung suy nghĩ.

Anh nghĩ rất nhiều thứ.

Ví dụ như có một số việc lúc trước hẳn là nên nhận ra, Nhan Mộ cũng bị bệnh mà người chạm vào liền sẽ đau, anh sớm nên liên tưởng ra.

Nhưng cùng lúc đó, còn có rất nhiều nghi vấn nảy lên, anh không nghĩ ra.

Nhan Mộ vì sao không nói với mình?

Nhan Mộ nhận ra mình không? Như này còn có thể nhận ra?? Sao mà nhận ra??

Lúc nhìn đến hình xăm mới phát hiện?

Nhan Mộ thích anh? Cậu ấy nói muốn theo đuổi anh? Vì sao?

Anh rõ ràng đã khác xa trước kia……

Trừ cái này ra còn có rất nhiều chuyện.

Ví dụ bọn họ chướng mắt nhau lâu như vậy, bọn họ còn nắm tay, hôn môi, ngủ với nhau, bọn họ ái muội lâu như vậy, bọn họ còn đã trải qua rất nhiều chuyện.

Những việc này cho dù ngẫu nhiên nhớ lại cũng chỉ là bởi vì nhân vật chính trong đó là Nhan Mộ.

Hiện tại bỗng nhiên nói cho Giang Tri Hỏa biết Nhan Mộ chính là Tần ca, chính là Tần Mộ, chính là người và khoảng thời gian anh khắc vào trên vai, không nghĩ quên.

Aaaa đùa tui thôi phải không??

Có quá nhiều yếu tố trong đó, cảm giác dung lượng não không đủ dùng!!

Sườn tính cách đều không cần tốn IQ như vậy!!

A a a a!

Giang Tri Hỏa bực bội đá văng cục đá ven đường, cục đá nhảy về phía trước, thiếu chút nữa lăn vào cống thoát nước.

Đường cái sao lại có cục đá?

Anh ngẩng đầu, lúc này mới phản ứng lại đây, chính mình vậy mà không hiểu sao lại đi về tiểu khu nhà Nhan Mộ, di động trong túi không ngừng rung, có mười mấy cuộc gọi chưa nhấc máy.

Nhìn thấy thông báo, Giang Tri Hỏa tức khắc lại có chút tức giận.

A đm, mấy vấn đề mắc mớ gì phải nghĩ lâu như vậy chứ!!

Hỏi là được!!

Mình không nghĩ ra được thì ném hết cho Nhan Mộ thôi!!

1

Vì thế Giang Tri Hỏa hít một hơi thật sâu, hùng hổ gọi lại, bên kia lập tức nhấc máy, giọng Nhan Mộ có vẻ nôn nóng: “ Cậu ở đâu!”

Giang Tri Hỏa nhàn nhạt: “Nhà cậu.”

Theo tính tình của Ôn Đạt, khẳng định sau khi anh hỏi xong liền sẽ nói cho Nhan Mộ, Giang Tri Hỏa không cần lại kể một lần, chỉ nói: “ Về, giải thích cho tôi nghe.”

Giang Tri Hỏa không đứng chờ lâu lắm.

Anh chỉ ở cửa đứng một hồi, Nhan Mộ liền vội vàng trở về.

Hai người vừa gặp ai cũng không nói chuyện, Nhan Mộ mở cửa, Giang Tri Hỏa quen cửa quen nẻo đi vào, Nhan Mộ rót cốc nước cho anh, sau đó hai người mặt đối mặt ngồi ở hai bên bàn ăn.

Giang Tri Hỏa uống lên ngụm nước, nhếch lên một chân, dựa lưng ghế, tư thế oai hùng như boss, “Nói đi.”

Nhan Mộ: “Chờ một chút.”

Giang Tri Hỏa: “?”

“Chờ gì?”

Mới hỏi xong, chuông cửa phía sau liền vang lên.

Nhan Mộ lập tức đứng dậy mở cửa, anh shipper đứng ở ngoài cửa, đưa vào một rương đồ rất lớn.

Giang Tri Hỏa: “?”

Anh có chút không hiểu lắm tác dụng của cái rương này, sau đó liền thấy Nhan Mộ mở ra cái rương, từ bên trong lấy ra từng thứ……

Thảm massage, sầu riêng, ván giặt đồ, bàn phím, còn lấy điều khiển TV từ trên bàn trà lấy lại đây.

Mấy thứ này đặt ở bên nhau, đúng tiêu chuẩn nhận lỗi, nếu có cũng chỉ thiếu người quỳ lên đó.

Nhan Mộ: “ Cậu chọn một cái trước đi.”

Giang Tri Hỏa: “?”

Thao tác này của Nhan Mộ lập tức ngắt mạch cảm xúc của Giang Tri Hỏa.

?

Anh nhìn chằm chằm một đống đồ vật nửa ngày, cuối cùng lại dựa lên lưng ghế, nhếch đuôi lông mày: “ Cậu còn chuẩn bị cái gì?”

Vốn dĩ chỉ là hỏi một câu để điều chỉnh không khí, không nghĩ tới biểu cảm của Nhan Mộ bỗng nhiên cứng đờ.

Xem ra còn có.

Giang Tri Hỏa: “Lấy ra tới nhìn thử?”

Nhan Mộ: “……”

Giang Tri Hỏa: “Nhanh lên đi, sớm nói xong sớm kết thúc.”

Nhan Mộ: “……”

Nhan Mộ: “…………”

Sau đó, Giang Tri Hỏa nhìn Nhan Mộ nhấp nhấp khóe miệng, lấy ra di động gửi tin nhắn cho anh.

Giang Tri Hỏa nghi hoặc rũ mắt, giây phút nhìn đến thứ màn hình kia, khí thế anh vất vả cố tạo nháy mắt tan tành, mẹ nó y hệt như lúc nhìn đến mind map hẹn hò vậy, điên cuồng muốn cười, nhưng không khí không cho phép, khóe miệng vừa nâng lên một hồi lại bị mạnh mẽ đè xuống, cơ mặt run rẩy

Nhan Mộ! Mẹ nó! Vậy mà! Làm! Một tờ! Mục lục!!

1. Về chuyện khi nào phát hiện.

( thời gian, địa điểm, diễn biến)

2. Về chuyện vì sao vẫn luôn nói ra chuyện này.

( lý do, thứ tự giải thích, nội dung chính)

3. Về chuyện bạch nguyệt quang và theo đuổi.

4. Về chuyện xin lỗi vì hành vi bồng bột ngày hôm qua.

5. Xem tình huống mà có nên dò hỏi chuyện liên quan đến hội sở.

Ps. Thái độ thành khẩn, hỏi gì đáp nấy, không hề che giấu-> vô cùng quan trọng.

Tác giả có lời muốn nói: Nhan Mộ: Quay ngựa, xong rồi, xong rồi, xong rồi, xong rồi xong rồi. Khẩn trương quá, tui nên giải thích thế nào đây…… ( đầu tiên mở taobao, sắm một thùng đồ để xin lỗi, sau đó mở ra ghi nhớ, bắt đầu viết mục lục, chuẩn bị bản thảo……)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện