Ông Bố Thiếu Soái

Đổi chủ


trước sau

Advertisement

Không được sao?

Đương nhiên là không rồi!

Nếu nhường lại võ đài cho người khác thì địa vị của nhà họ Ngụy trong Chợ Quỷ sẽ tụt dốc, không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà kéo dài như thế thì rất có thể nhà họ Ngụy sẽ bị ba thế gia khác đá ra khỏi cuộc chơi.

Ngụy Lai cắn chặt răng: “Không thể nào!”

“Ơ kìa, anh còn không chịu ấy hả?”

“Tôi chịu mua lại với giá mười tỷ thì anh nên khấp khởi mừng thầm mới đúng, còn gì không hài lòng nữa?”

Chưa nói tới việc có võ đài thì sẽ có quyền lên tiếng nhất định trong Chợ Quỷ, chỉ riêng lợi nhuận mà võ đài này mang đến cho nhà họ Ngụy cũng không dưới mấy trăm triệu một tháng.

Hơn nữa, đây là một ngành kinh doanh không mất vốn.

“Anh Ngụy, anh nghĩ xong chưa? Nếu anh không đồng ý thì tôi đành đi tìm gia chủ Ngụy để đòi món nợ của tôi thôi”.

“Mày…”

Võ đài dưới lòng đất là một miếng thịt béo bở, biết bao người thèm thuồng, không có thực lực tuyệt đối thì chắc chắn sẽ không giữ nổi cái chậu Tụ Bảo này.

“Chuyện này không cần anh Ngụy quan tâm, cho dù ngày mai bị người khác cướp mất thì tôi vẫn vui”.

“Hạng Tư Thành!”

Ngụy Lai quát nhẹ: “Đừng xử lý mọi chuyện một cách cứng ngắc như thế!”

Nói đến đây, ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: “Tôi không rảnh đứng đây tán dóc với anh Ngụy, một là chuyển nhượng võ đài cho tôi để gán nợ, hai là tôi sẽ tới nhà họ Ngụy đòi nợ. Anh Ngụy, đến lượt anh lựa chọn rồi!”

Trong mắt Ngụy Lai hiện lên sự đấu tranh, nếu chuyển nhượng võ đài cho Hạng Tư Thành thì tạm thời nhà họ Ngụy sẽ không biết chuyện nếu hắn giấu diếm tốt. Trong khoảng thời gian này, hắn có thể lợi dụng các mối quan hệ để đoạt lại từ tay Hạng Tư Thành, nhưng nếu Hạng Tư Thành tới nhà họ Ngụy đòi nợ thì tất cả sẽ không thể che giấu được nữa.

Giấy tờ nhà đất và đơn thỏa thuận được đưa ra, Hạng Tư Thành đọc hết nội dung trong đó, đồng thời nhìn thấy chữ ký của Ngụy Lai rồi mới hài lòng gật đầu: “Dựa theo thỏa thuận ban đầu, món nợ giữa chúng ta xí xóa!”

Ngụy Lai cười lạnh nhìn anh: “Mong là mày có thể giữ được cái chậu Tụ Bảo này!”

“Anh Ngụy, chờ một lát!”

“Sao? Còn chuyện gì nữa?”

Hạng Tư Thành nhếch môi cười: “Tôi nhớ anh Ngụy đã nói, nếu tôi thắng thì anh sẽ tặng Linh Chi Tím cho tôi, vậy nên tôi sẽ mang nó đi, còn tiền hàng thì anh đừng quên thanh toán nha!”

Phụt!

Hạng Tư Thành, mày cứ chờ đó cho tao!

Từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào có thể chơi Ngụy Lai này một vố như thế mà vẫn bình yên vô sự!

Bành Khiếu quỳ một chân xuống: “Cám ơn ân cứu mạng của thiếu soái!”

“Được rồi!”

Bành Khiếu cầm lấy xem, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó kích động nói: “Thiếu soái, anh mang đơn thỏa thuận này tới đúng lúc quá”.

“Có nó thì tôi có thể vực dậy trong một khoảng thời gian ngắn, đến lúc đó sẽ không phải chịu sự áp chế của bốn thế gia nữa”.

Bành Khiếu hiểu Hạng Tư Thành đang nói tới chuyện nhà họ Ngụy chỉ mải mê kiếm tiền mà bất chấp tính mạng con người, anh ta lập tức nói ngay: “Thiếu soái cứ yên tâm, tôi xin được đảm bảo bằng cả tính mạng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi phạm kỷ cương quân đội, hơn nữa tôi sẽ gửi sáu mươi phần trăm doanh thu của võ đài dưới lòng đất cho quân đội biên giới phía Bắc làm ngân sách quân sự!”

----------------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện