Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Sáng hôm sau, An Phách Hòa mới biết không chỉ có hành tinh Ranke bị đánh lén, đế quốc còn có mười ba hành tinh nhỏ khác bị người Qatar tập kích.
Với khoa học kỹ thuật của người Qatar thì căn bản không thể mở mười ba cổng sao trong một đêm, nghe đồn người đứng đầu hành tinh Qatar còn bị bệnh nặng, sợ là sống không lâu nữa, nên mọi người đang suy đoán có lẽ họ đang ủng hộ một vị lãnh tụ mới kiên cường giàu lòng hi sinh và thông minh chăng.
Trong một đêm, người chết và người bị thương nhiều đến mức không đếm xuể.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, dường như người Qatar có loại kỹ thuật nào đó giúp đỡ nên mới có thể xuất hiện một cách xuất quỷ nhập thần, không ai biết họ đang ở đâu.
Cũng may nhờ thống kê các hành tinh bị tập kích hiện nay, mọi người phát hiện ra một quy luật, họ chỉ có thể mở cổng sao đến những hành tinh cách khu vực của họ mười vạn năm ánh sáng đổ lại mà thôi.
Bởi vậy hành tinh Ranke bắt đầu cho nhân viên sơ tán, trong thời gian ngắn, hành tinh Ranke sẽ trở thành chiến trường.
An Phách Hòa và cha mẹ đi theo dòng người, bọn họ muốn tiễn cô đến tận phi thuyền.
Joss đã đi từ sớm, đến bộ binh lâm thời đăng ký làm quân tạm thời.
Cô không biết nên nói gì, từ tối qua đến giờ, mẹ cô cứ khóc mãi, mắt của bà vẫn còn sưng.
An Phách Hòa không dám đảm bảo là mình có thể sống sót trở về.
Bố che cô trong lòng, di chuyển lên trước, ánh mắt cô nhìn về một nhóm người khác.
Đó là nhóm người đang xếp hàng đăng ký nhập ngũ.
Tất cả những người vừa đủ tuổi đều có thể đăng ký tham gia.
Mẹ An dừng chân lại, quay đầu nhìn An Phách Hòa một lát, bà nhìn cô, muốn nói lại thôi, “Mẹ nhớ còn có đồ để ở nhà, mẹ về nhà lấy, con và bố lên trước đi”
Lúc mẹ An biến mất trong dòng người, An Phách Hòa nghe tiếng thở dài của bố mình, “Con đi đi.”
“Ơ?” An Phách Hòa kinh ngạc quay đầu nhìn bố mình.
“Không phải con muốn lên tiền tuyến sao? Bố và mẹ con đều biết điều đó, mẹ con không muốn nhìn con đi mà thôi… Đừng phụ lòng bố mẹ, đi đi.”
Đây là lần đầu An Phách Hòa phát hiện bố mình không còn trẻ nữa, khóe mắt của ông đã có nếp nhăn, mắt cũng đã mờ.
Cô bước từng bước, ôm chầm lấy ông, “Bố, phải giữ gìn sức khỏe.”
Cô lao nhanh ngược hướng dòng người, nhanh chóng đi theo lý tưởng của bản thân.
Đây chính là quá trình trưởng thành.
Cô đã lớn, đã có suy nghĩ riêng cho bản thân.
Dù có khó khăn đau đớn, dù có đổ máu nhiều đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng phải bước lên phía trước.
Kiếp trước, An Phách Hòa từng ghét bố rất nhiều, ghét ông quá lạnh lùng.
Nhưng bây giờ, cô đã biết nỗi lòng của ông.
Tuy rằng ông không nỡ, nhưng ông càng mong cô có thể quý trọng cuộc đời chỉ có một này.
Lúc An Phách Hòa leo lên phi thuyền, Joss đang nhìn ra cửa, cô vui vẻ kéo tay An Phách Hòa, “Tớ biết chắc chắn cậu sẽ đến mà!”
Mấy tiếng trôi qua, cuối cùng nhân viên đã làm xong việc, đài chỉ huy dưới mặt đất có lệnh, phi thuyền bắt đầu từ từ cất cánh.
Có rất nhiều người đăng ký tham gia trận chiến lần này.
An Phách Hòa và Joss cầm tay nhau đứng ở cửa sổ, bọn họ bị dòng người chen đến mức phải áp sát lên mặt kính.
An Phách Hòa nhìn qua mặt pha lê, nhìn con đường quen thuộc, nhìn tháp chuông St.
Mary, nhìn toàn cảnh hành tinh đã nuôi dưỡng cô.
Nhưng ngay lập tức, tất cả chúng sẽ biến mất trong lửa đạn.
Phi thuyền sắp đáp xuống một hành tinh nhỏ, bọn họ phải dừng ở đây trong thời gian ngắn, sau đó sẽ có người đưa bọn họ tới tiền tuyến theo từng tốp.
Sau khi phi thuyền đáp xuống mặt đất, có người cầm bút đưa đến cho bọn họ đăng ký.
Người cầm giấy đăng ký là một Beta trung niên, vừa thấy An Phách Hòa và Joss thì nhăn nhó bất mãn, “Đáng chết, sao lại có Omega vị thành niên.”
Hai người bị kéo ra ngoài, bên cạnh còn có tám Omega chung cảnh ngộ bị kéo ra theo.
Tổng Tư Lệnh lâm thời nghe được tin thì vội chạy tới,