Gia đình này dễ thương quá đi mất!
Bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc mặc dù không được "vui vẻ" cho lắm.
Hôm nay là chủ nhật, Diệp Băng Hy được nghỉ phép, còn Tiêu Phong vì có một số công việc nên vẫn phải đi làm.
Tiêu Phong đứng dậy, rót cho cô một ly nước ấm.
Đợi Diệp Băng Hy uống xong, anh cứ thế mà ôm cô lên phòng, trên đường đi còn quay xuống bảo:
"Vợ con mệt rồi, cần nghỉ ngơi, mẹ tuyệt đối đừng lên làm phiền!"
Phong mẹ nghe thấy thì cười tủm tỉm:
"Xem ra tôi với ông sắp có cháu để ẵm bồng rồi."
Còn Diệp Băng Hy cả quá trình đều chẳng hiểu chuyện gì, cứ ngây ngốc để anh bế đi.
Lên đến phòng, Tiêu Phong cẩn thận đặt cô nằm lên giường, còn nhắc nhở:
"Em tuyệt đối đừng đi lung tung đấy! Cần gì thì cứ gọi Trương quản gia."
"Khi nãy anh gọi ai là vợ hả? Em còn chưa đồng ý à nha!" Diệp Băng Hy chu miệng lên.
Tiêu Phong muốn gục ngã với cái vẻ mặt dễ thương này mất. Khẽ hôn chụt lên môi cô, anh nói:
"Vậy em cũng gọi anh là chồng đi, chúng ta coi như hoà."
Diệp Băng Hy nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Phong không chớp mắt. Thấy vậy, anh thắc mắc hỏi:
" Em làm gì mà nhìn anh dữ vậy? Mặt anh dính gì sao?"
"À không. Em chỉ đang tìm liêm sỉ trên mặt anh thôi, tiện thể xem mặt anh làm bằng sắt hay bê tông mà dày đến vậy." Diệp Băng Hy trả lời tỉnh bơ.
Tiêu Phong lấy tay bóp nhẹ hai má hồng phúng phính của cô:
" Vậy thì mới làm người yêu em được chứ!"
Diệp Băng Hy cười thật tươi, Tiêu Phong đúng là có cái miệng được làm bằng mật ngọt, mỗi lời nói ra đều làm cô phải điêu đứng.
"Thôi anh đi làm đi. Tối còn về sớm với em."
"Tuân lệnh bà xã!"
Tiêu Phong đứng phắt dậy, chào kiểu quân đội.
Diệp Băng Hy bật cười, anh có cần phải làm đến vậy không.
"Yêu anh."
"Yêu em."
Tiêu Phong khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn rồi đóng cửa đi làm.
Diệp Băng Hy đợi anh ra khỏi phòng mới ngồi dậy, cô với lấy chiếc túi của mình, từ từ lâý ra một lọ thuốc nhỏ: thuốc tránh thai.
Cô vẫn
còn quá trẻ, chưa muốn mang thai. Hơn nữa, cô với Tiêu Phong quen nhau cũng chưa lâu, lại chưa kết hôn nên cô cũng rất sợ, anh còn đang phát triển sự nghiệp chắc cũng chưa muốn có con. Lấy ra hai viên, Diệp Băng Hy từ từ bỏ vào miệng, lấy thêm ít nước để uống.
Nằm mãi trên giường cũng chán, Diệp Băng Hy muốn xuống nhà tìm Phong mẹ.
Phong mẹ đang ở dưới nhà tỉa hoa, thấy cô từ trên lầu đi xuống có vẻ khá chật vật, khó khăn, bà liền hiểu ra chuyện gì, chạy lại đỡ cô.
"Thằng nhóc này, lại hại con dâu ta thành ra như này. Tí nó về nhất định phải phạt mới được."
Băng Hy chợt thấy một tia ấm áp trong mình, mỉm cười thật tươi:
"Bác nhất định phải đòi lại công đạo cho con đấy!"
Phong mẹ dìu cô ra sofa, lấy cho cô một ly nước ép dâu.
"Con uống đi, dâu này là tự tay bác trồng đấy! Siêu ngon luôn."
"Dạ."
Diệp Băng Hy nhận lấy ly nước từ Phong mẹ.
"Ngon lắm ạ. Mà bác đang tỉa cây ạ?"
"Ừm. Ở nhà rảnh rỗi nên cũng phải tự tìm thú vui cho mình."
"Bác trai đi đâu rồi ạ?"
"Ông ấy đi đánh golf với mấy ông bạn rồi, chắc phải tối mới về."
"Bác cũng thích đánh golf ạ? Ba con cũng rất thích."
"Reng...reng"
Tiếng chuông điện thoại.
"Hình như là con có điện thoại ở trên phòng. Xin phép bác một lát."
Diệp Băng Hy toan đứng lên, thì Phong mẹ đã ngăn cản:
"Con để ở đâu để bác đi lấy cho?"
Diệp Băng Hy tươi cười:
"Vậy thì phiền bác quá. Con để trong túi trên đầu giường ý ạ."