Mặc Đình không nói nữa, đưa mắt nhìn về phía trước. Nhưng Đường Ninh lại nhìn vành tai anh, nốt ruồi kia trông như một viên kim cương đen, như một chiếc khuyên tai tự nhiên, khiến cả người anh toát ra sự nguy hiểm."Nhìn tôi như thế là sao? Muốn mời tôi hôn em à? Ôm em, hay là..."Đường Ninh cố gắng để bản thân giảm bớt căng thẳng, chủ động nắm lấy cánh tay anh, né tránh ánh nhìn của anh: "Anh có thể cùng tôi đến một nơi trước khi về nhà không?""Đi rồi thì có phải là lúc về có thể làm nốt chuyện hôm qua chưa hoàn thành đúng không?"Câu hỏi của Mặc Đình rất nhẹ nhưng khiến Đường Ninh càng thêm căng thẳng, bởi vì cô biết cô không thể có được dũng khí như đêm qua nữa. Mặc Đình cũng không miễn cưỡng, anh không nói gì thêm, để mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình, khóe miệng khẽ mỉm cười.Theo như lời thỉnh cầu của Đường Ninh, hai người chưa về Mặc gia mà đi đến rừng hoa anh đào nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Đây là nơi trước đây cô và Hàn Vũ Phàm hay đến hẹn hò, nhưng hôm nay cô muốn xóa cái tên Hàn Vũ Phàm này khỏi cuộc sống của mình. Thế nên, cô cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp: "Tôi ở rừng hoa anh đào, nơi chúng ta thường hay gặp mặt. Nếu như anh muốn gặp tôi, vậy thì hẹn ở chỗ cũ... Không gặp không về.""Được, anh sẽ đến ngay." Hàn Vũ Phàm lập tức đồng ý, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu ở cùng một chỗ nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định từ bỏ Đường Ninh. Đi đâu để tìm được một người phụ nữ dễ lừa gạt như Đường Ninh chứ? Suốt thời gian bên nhau, cô hết lòng vì anh ta, không những thế tính cách lại tốt, lại có gia thế.Đường Ninh cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình đang ngồi đối diện, giọng nói chân thành mang theo đầy sự nghẹn ngào: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi cho anh ta vì chuyện tình cảm, lần sau... Không có lần sau nữa."Mặc Đình nhướn mày không nói gì, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Ninh đến bên cạnh anh, dường như muốn chiếm làm của riêng.Đường Ninh ngoan ngoãn lại gần, hai người nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, chỉ một lát sau, dưới gốc anh anh đào xuất hiện một