"Đường Ninh, anh mới là chủ tịch của Thiên Nghệ, người có quyền quyết định là anh chứ không phải em!" Hàn Vũ Phàm tức giận nhìn cô: "Sao em cứ nhất định phải cướp đại ngôn (*) của Vũ Nhu?"[ Đại ngôn : quyền đại diện nhãn hàng hoặc thương hiệu, người nổi tiếng dùng danh tiếng hoặc địa vị xã hội của mình để quảng bá cho sản phẩm hoặc thương hiệu đó ]"Đại ngôn nói cướp là cướp được sao? Bên HF yêu cầu đổi người, tôi chỉ sợ điều này ảnh hưởng đến danh tiếng công ty nên mới giúp anh giữ lại hợp đồng mà thôi. Vỗn dĩ tôi cũng không tin mấy cái tin đồn về quan hệ giữa anh và Mặc Vũ Nhu, nhưng mà bây giờ nhìn anh thà để tổn thất lợi nhuận chứ vẫn muốn giữ đại ngôn cho cô ta, có phải là giữa hai người...""Tất nhiên không phải, em nghĩ linh tinh cái gì thế? Hàn Vũ Phàm lập tức phủ nhận: "Chẳng qua là anh cảm thấy chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể yên tâm ở nhà chăm sóc cho gia đình nhỏ của chúng ta được sao?"Vậy thì anh định đi giải thích với ngài Eugene của HF à?" Đường Ninh buông bàn tay đang che điện thoại xuống, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng: "Còn nữa, tại sao lại gọi là tôi cướp đại ngôn của Mặc Vũ Nhu? Chẳng lẽ những cái tôi nhường cho cô ta còn ít sao? Để đẩy cô ta lên vị trí như ngày hôm nay, những người có thể đắc tội thì tôi đều đã đắc tội rồi... Không ngờ cuối cùng người ta lại chẳng nhớ tới lòng tốt đó...""Đường Ninh, khi đó chính cô là người tuyên bố giải nghệ, thế nên mọi người mới quyết định thay đổi người mẫu, sao lại gọi là nhường?" Mặc Vũ Nhu không phục, cô ta hận nhất chuyện có người nói những thứ cô ta có là đồ Đường Ninh nhường cho. "Hơn nữa, dựa vào thực lực mà độ nổi tiếng của tôi bây giờ, nói cô nhường tôi? Ai tin chứ?""Được, nếu như cô có thể khiến cho ngài Eugene thay đổi quyết định thì tôi sẽ không nhận đại ngôn này."Hàn Vũ Phàm bị kẹp giữa hai