Một lúc sau, Mặc Đình làm xong bữa tối rồi lên tầng, đẩy cửa bước vào đã thấy Đường Ninh ngồi trên giường ôm bó hoa. Cô đang đếm số bông hồng, hai má đỏ bừng, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, thật khiến người ta mê hoặc…“Đây là lần đầu tiên em nhận được nhiều hoa như vậy!” Đường Ninh kinh ngạc thốt lên: “Mặc Đình, em thực sự rất ngạc nhiên...”Mặc Đình nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô, khoanh hai tay trước ngực, liếc nhìn cô từ trên cao xuống: “Sao em dễ nuôi vậy? Chỉ cần vài bông hoa cũng có thể khiến em hạnh phúc như thế này. Anh có rất nhiều thứ muốn tặng cho em. Nhưng từ trước đến nay em chưa bao giờ nói đến nhu cầu của bản thân mình. Tại sao em không giống như những phụ nữ khác? Muốn kim cương, muốn châu báu? Hoặc là muốn tiếng tăm, muốn thành tựu…?Đường Ninh khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình đáp: “Em muốn tất cả con người của anh, còn chưa đủ tham lam sao?”“Em muốn cuộc hôn nhân của anh, muốn danh hiệu là vợ của anh, muốn một nửa tài sản của anh, thậm chí muốn nhiều hơn nữa trong nửa sau cuộc đời của anh. Châu báu? Thành tựu? Những thứ đó em có thể tự mình thực hiện. Hơn nữa, có thứ gì đáng quý hơn anh sao?”Trái tim Mặc Đình rung động, anh nghiêng người hôn Đường Ninh, “Miệng lưỡi ngọt quá, anh không nhịn được, muốn ăn.”Đường Ninh nắm lấy vai Mặc Đình, nghiêm túc đáp lại nụ hôn say đắm của anh. Môi răng triền miên giao thoa, hai người không tránh được ngã nhào trên giường lớn, Đường Ninh bị Mặc Đình đè dưới thân, áo trên cũng bị anh cởi ra ném xuống đất. Mọi chuyện xảy ra chỉ ngắn ngủn trong vài chục giây.Đường Ninh không nhịn được càng muốn nhiều hơn, cô cũng đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Mặc Đình, khi nhìn thấy làn da màu đồng của anh lộ ra trước mặt, má Đường Ninh đỏ bừng, mất tự nhiên quay sang một bên.Mặc Đình cười khẽ, ôm cổ Đường