Editor: Gấu Gầy
Đã đến tối muộn, trong văn phòng rộng lớn không bật đèn.
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn neon nhấp nháy liên hồi, ánh sáng tự do xuyên qua cửa sổ vào căn phòng tối, chiếu lên tượng gỗ vô tướng chắp tay, để lại bóng dáng thon dài trên vách tường đối diện.
Trong ánh sáng mờ nhạt, hai người đàn ông, một ngồi một đứng.
Từ chỗ ngồi vang lên giọng nói già nua và tức giận: "Đây là nơi nào? Trung Quốc! Không phải là chỗ mà cậu có thể tuỳ tiện làm bừa! Đừng mang mấy thứ ở nước ngoài về đây! Cậu được giao nhiệm vụ bảo vệ Nhị thiếu gia, không phải đến đây để thách thức pháp luật!"
Người đàn ông đứng im, chân rộng bằng vai, hai tay chắp vào nhau trước ngực, đó là tư thế chuẩn bị lắng nghe.
"ทราบ." Giọng nói của hắn trầm thấp mạnh mẽ.
"Ở đây thì nói tiếng Trung, OK?"
"Biết rồi, ông Hứa." Giọng nói của người đàn ông có chút kỳ lạ, giống như cành cây bị gió lạnh thổi gãy, giòn và cứng ngắc.
"Ra ngoài đi."
Cửa mở ra rồi đóng lại, bóng tay Phật vô tướng trên vách tường nương theo ánh đèn neon lập lèo trở nên quỷ dị và đa sắc.
Xẹt, tiếng quẹt diêm vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, một ngọn lửa nhảy múa xuất hiện, chiếu sáng một góc tối tăm khác của căn phòng.
Khuôn mặt của một người đàn ông tạm thời tách ra từ bóng tối, người hắn chìm trong chiếc ghế lớn dành cho ông chủ, lúc này hắn đang nhíu mày, dùng que diêm để châm điếu thuốc giữa ngón tay.
Diêm được vứt đi một cách lười biếng, làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên trong căn phòng tối, người đàn ông trở lại bóng tối cười nhẹ: "Chú Hứa, lần sau có thể trực tiếp chửi tôi, không cần phải vòng vo như vậy."
Đối diện, ông lão trên ghế sofa vội vàng nhấc mông đi tới, khi đi qua cửa sổ, cái bóng của ông bị kéo dài vô hạn, kỳ quái chiếu lên tường đối diện.
"Tiểu Tiêu, người dưới không hiểu chuyện thì cậu cũng đừng dung túng họ mãi, cha cậu giao cậu cho tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu, chúng ta đến đây để làm ăn, kiếm tiền mới quan trọng nhất."
Một chấm đỏ sậm lướt qua bóng tối lượn thành một đường, theo tiếng thở dài, làn khói trắng lại bay lên lần nữa.
"Chú Hứa nói đúng, không có gì quan trọng hơn việc kiếm tiền. Nhưng mà chú Hứa, những lý lẽ như thế này chú dạy tôi là được rồi, không cần phải qua mặt tôi đi dạy người của tôi, tụi nó làm sao mà nghe hiểu được, có phải không?"
Ông lão đối diện lập tức câm nín, một lúc sau mới nghe thấy tiếng cười gượng: "Phải, Tiểu Tiêu hiểu là tốt rồi."
"Nghe cha tôi nói, con gái của chú Hứa vẫn đang điều trị ở trong bệnh viện? Tôi mới đến, đáng lẽ phải tới thăm." Người đàn ông dụi điểm sáng đỏ trên tay, "Thư ký của tôi sẽ hẹn với chú thời gian thăm bệnh, hôm nay đã muộn, tôi không tiễn chú."
Tiếng đóng cửa lại vang lên, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, người đàn ông lấy điều khiển từ xa nhấn một cái, màn cửa sổ lớn từ từ hạ xuống, dần dần chặn lại ánh sáng bên ngoài, những bóng tay chứa đựng biết bao nỗi buồn vui và lòng thành kính dần dần bị nuốt chửng.
Bệnh viện luôn là một sự tồn tại đặc biệt trong thành phố, nơi cất giấu nhiều niềm vui nỗi buồn nhất, dùng mùi nước sát trùng nồng nặc để đánh dấu lãnh thổ của mình.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của con gái chú Hứa, Phàn Tiêu ở lại bệnh viện một lúc. Ngón tay vuốt nhẹ tượng Phật treo trước ngực, hắn chăm chú quan sát sự lo lắng và đau khổ rõ ràng trên khuôn mặt của bệnh nhân và người nhà bọn họ.
"Chúng sinh đều khổ, vạn vật vô thường." Tượng Phật được vuốt nóng lên, hắn chế nhạo thì thầm tự nói.
Dư âm chưa dứt, ở trong đám đông chúng sinh lo âu sầu khổ, hắn chợt nhìn thấy một khuôn mặt ôn hòa bình tĩnh.
Hình như có chút quen thuộc, gọi là Du cái gì ấy nhỉ? Hắn lấy điện thoại ra mở danh bạ, à, Du Thư Lãng, thật là một cái tên khó nhớ.
Lúc này, người đàn ông họ Du đang chỉ đường cho một bà lão vẻ mặt mù mờ, nói mãi không hiểu, cuối cùng đành phải dẫn đến thang máy giúp nhấn nút tầng trệt.
"Khi thang máy mở ra, khu vực đối diện chính là phòng khám mà bà đang tìm đó." Nụ cười trên mặt anh không tươi cho lắm, nhưng lại rất đáng tin cậy.
"Thật là trùng hợp, Du tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cửa thang máy vừa đóng lại, Du Thư Lãng vừa nghe thấy mình được gọi, xoay lại tìm người, đối diện với đôi mắt dịu dàng, sau một khoảnh khắc ngạc nhiên, nụ cười trên mặt anh sâu hơn một chút: "Anh Phàn, thật là trùng hợp."
Phàn Tiêu đã sớm nhìn thấy vết thương trên tay Du Thư Lãng, nhưng khi anh quay người để lộ cánh tay trái bị băng bó trước ngực, ánh mắt hắn vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Không phải là vết thương do lần trước va chạm đấy chứ?"
Du Thư Lãng mỉm cười bất đắc dĩ: "Không phải, dạo này không biết làm sao, xe vừa sửa xong đậu bên đường lại bị đâm nữa. Lúc đó tôi vừa đẩy cửa xuống xe, cánh tay đập vào bảng điều khiển nên bị thương nhẹ."
Thang máy đi xuống mở cửa, mọi người trong thang máy ùa ra, Phàn Tiêu nhẹ nhàng vòng tay qua vai Du Thư Lãng, thân hình che chắn trước cánh tay bị thương của anh.
Đến nơi ít người, Phàn Tiêu hỏi: "Vậy hôm nay anh đến kiểm tra à?"
Du Thư Lãng giữ một khoảng cách vừa phải, mới nói: "Ừm, đến tái khám, còn Phàn tiên sinh...."
"Tôi đến thăm một bệnh nhân, khu nội trú và phòng khám nối liền, không biết sao lại đi lạc đến đây." Hắn nói đùa, "Không được rồi, hay là Du tiên sinh cũng giúp tôi đi, chỉ cho tôi biết làm sao để tìm được xe đang đỗ trong bãi đỗ xe?"
Giao tiếp với Phàn Tiêu quả thật vô cùng dễ chịu. Du Thư Lãng vốn là người lịch sự chu đáo, nói năng hành động luôn cân nhắc kỹ càng, do đó khi gặp một người còn khiêm nhường và điềm đạm hơn cả mình, tự nhiên anh cũng cảm thấy thoải mái không ít.
"Được thôi..." Lời còn chưa nói xong, đã nghe xung quanh không ngừng la hoảng!
Mọi người đều ngước nhìn, Du Thư Lãng và Phàn Tiêu cũng theo đó mà nhìn theo, bất ngờ thấy một người phụ nữ ôm một đứa trẻ gầy yếu đứng ngoài lan can kính tầng ba!
Bệnh viện này có tổng cộng sáu tầng, thiết kế thông tầng cao, người mẹ và đứa trẻ đứng ở tầng ba, không biết làm thế nào mà đã nhảy qua lan can kính cao nửa người. Lúc này, người phụ nữ một tay ôm đứa trẻ, một tay nắm lấy lan can, dưới chân chỉ có một khoảng không rộng hai tấc để đặt chân!
Tay chân cô ta không ngừng run rẩy, cả người lung lay sắp ngã, nếu như trượt chân một cái, hiện giờ có