Editor: Gấu Gầy
"Không còn nguyên nhân nào khác?"
Âm cuối của Du Thư Lãng kết thúc vững vàng, bình thản trầm lắng, không thể phân biệt vui hay giận.
Lục Trăn cảm thấy có lỗi nên luôn thấp thỏm, lời chia tay nói ra lắp bắp, câu từ chuẩn bị cả đêm tan rã.
"Anh rất tốt, là em không xứng với anh."
Một câu nói, gần như đánh nát sự bình tĩnh trên mặt Du Thư Lãng. Bóng tối dưới lông mày trở nên đậm hơn một chút, anh lấy ra một điếu thuốc, từ từ xe nắn trong tay.
Chàng trai đối diện cúi đầu suốt, Du Thư Lãng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu. Anh từng yêu thích mái tóc mềm kia, tựa như là sự dịu dàng kéo dài vô tận, chạm vào cảm giác như được mưa xuân tưới mát.
Hiện giờ, sợi tóc vẫn sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời, che đi đôi mắt và lông mày của cậu, chỉ để lại phần cằm căng thẳng.
Đôi môi mím chặt, ngón tay cào vào lỗ rách trên quần jean, đã vào cuối thu, Lục Trăn vẫn mặc quần áo phong phanh, móng tay chui vào lỗ rách, để lại vết đỏ trên da.
Mà thôi, Du Thư Lãng cũng nản lòng rồi.
Vương miện rực rỡ trên giá sách, đồ dùng xa xỉ trong tủ quần áo, những lý do sơ sài, những lời biện hộ mâu thuẫn, những chuyến đi không theo kế hoạch...
Tất cả, anh không hỏi nữa.
Nếu Lục Trăn đã quyết định rời đi, chắc cũng tìm đủ lý do cho đoạn tình cảm không bệnh mà chết này rồi, anh cần gì phải xé mặt cậu, phải chụp mũ làm cậu khó xử.
Thuốc lá được ném vào miệng rồi châm lửa.
Sau khi phả ra làn khói trắng mỏng nhẹ, Du Thư Lãng cuối cùng cũng hỏi: "Suy nghĩ kỹ chưa, Lục Trăn?"
Bất ngờ ngẩng đầu, Lục Trăn rốt cuộc nhìn thẳng. Đầu ngón tay từ từ siết chặt, quần jean nhăn nhúm, vết đỏ quanh mắt lại càng đậm, mấy lần định mở miệng nhưng lại từ bỏ.
Cuối cùng, ánh mắt cậu phản chiếu một vùng sáng chói lọi, là ánh sáng của vương miện trên kệ sách. Cắn răng, Lục Trăn gằn từng chữ nói: "Đã, suy, nghĩ, kỹ, rồi."
Hai người im lặng.
Ngoại trừ làn sương trắng đang bay lên, trong phòng giống như không có vật sống.
Điếu thuốc đã tàn, Du Thư Lãng ấn vào gạt tàn bên cạnh.
"Anh đi đây." Người đàn ông đứng dậy, "Sau này hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Bước đi nhanh chóng, không hề do dự, ngón tay đặt lên cửa nhà, anh nghe người phía sau kêu lên một tiếng.
"Du Thư Lãng!"
Tiếng vọng còn chưa dứt, Lục Trăn đã vội vàng chạy đến, lao đầu vào lòng, ôm chặt lấy eo anh, khóc như một đứa trẻ uất ức.
Nước mắt ấm áp dữ dội, làm ướt áo sơ mi thấm lên làn da nóng bỏng, Du Thư Lãng để hai tay buông xuống bên cạnh, không ôm chặt lấy chàng trai như trước.
"Trong lòng em đã không còn anh nữa." Giữa tiếng sụt sịt, anh nhẹ nhàng đẩy Lục Trăn ra, cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, "Đừng khóc nữa, thực ra em rất dũng cảm, có thể đối mặt với con tim của mình."
Bàn tay xoa xoa