Editor: Gấu Gầy
Màn hình điện thoại tối đen hiện lên một chuỗi chữ Thái, nhấp nháy liên tục làm mặt bàn rung lên tiếng ù ù.
Rượu mạnh trôi từ cổ họng xuống dạ dày, sau vị cay nồng ban đầu, Phàn Tiêu mới trượt ngón tay mở cuộc gọi, đặt bên tai.
"Xong việc chưa?" Hắn hỏi.
Trước mặt có bóng người đung đưa, một người khác đến làm quen.
Đôi mắt híp lại, ánh nhìn nặng nề khiến chàng trai trẻ khuôn mặt non nớt có hơi do dự, Phàn Tiêu nhìn cậu ta không chút cảm xúc, nói vào micro, "Nếu đã xong việc thì báo cảnh sát đi."
Hắn đứng dậy, thuận tay nhấc lên chai rượu ngoại còn lại hơn nửa trên bàn, đi vòng qua quầy bar đến trước mặt chàng trai đang muốn làm quen, nhẹ giọng hỏi: "Anh nghĩ tối nay tôi có thể đạt được mong muốn không?"
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai đến mức áp đảo, chàng trai hơi căng thẳng, không biết hắn đang hỏi cái gì, không lên tiếng chỉ gật đầu.
"Ngoan." Phàn Tiêu cười cười, nhét chai rượu vào lòng chàng trai, tay không vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của cậu, "Ngoan hơn anh ấy nhiều, nhưng tôi không thích."
Quay người, hắn bước vào hành lang tối tăm, ánh sáng lắc lư chiếu vào bóng lưng hắn, trở nên quỷ dị và cô độc.
Đi qua hai ngã tư, Phàn Tiêu thấy ánh đèn cảnh sát nhấp nháy, thanh niên vừa rời đi cùng Du Thư Lãng đang bị hai viên cảnh sát kiểm tra.
"Tôi không có ăn cắp ví tiền của người khác!" Thanh niên căng cổ, cố gắng biện hộ cho mình, "Tôi vào nhà vệ sinh, ví tiền này để trên bàn rửa tay, trong nhà vệ sinh không có ai, tôi chỉ... tôi... tôi nhặt được!"
"Cậu đừng nóng, chúng tôi hiện tại cũng chưa coi cậu là kẻ trộm, mọi chuyện đều phải tiến hành kiểm chứng." Viên cảnh sát cầm ví tiền nam giới trong tay trấn an, "Bây giờ xin cậu hợp tác với chúng tôi quay lại quán bar lúc nãy, chúng tôi sẽ kiểm tra lại camera gần nhà vệ sinh, người mất cũng đang ở đó, lúc đó sự thật sẽ rõ ràng."
Thanh niên cúi đầu buồn bã, góc mắt thoáng nhìn qua Du Thư Lãng bên cạnh, nhỏ giọng than thở: "Tôi thực sự không phải là kẻ trộm."
Du Thư Lãng vỗ nhẹ lên vai cậu, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, làm rõ mọi chuyện."
"Có thể... để lại số điện thoại không? Sau này..."
"Không được, ngày mai tôi phải đi rồi."
Thanh niên lại thở dài một hơi, quay người buồn bã đi cùng cảnh sát.
Ngẩng đầu lên, Du Thư Lãng thấy Phàn Tiêu dựa vào tường, nụ cười trên môi khiến người ta muốn đánh.
"Xem kịch đủ chưa?"
Du Thư Lãng sờ vào túi lấy thuốc lá, nhưng miệng đã bị Phàn Tiêu nhét vào một điếu "son", giọng người đàn ông êm dịu say lòng người như gió đêm: "Làm sao dám xem kịch của Chủ nhiệm Du."
Du Thư Lãng châm thuốc từ tay hắn, hít sâu một hơi, nghiêng đầu thổi khói. Anh dường như mệt mỏi, trong giọng nói có chút xin tha: "Đừng nghịch nữa Phàn Tiêu, chúng ta là bạn bè, tôi không muốn cãi nhau với cậu."
"Cãi nhau? Tại sao chứ?" Phàn Tiêu tiến gần một bước, "Tôi ngày ngày thờ phụng anh như Bồ Tát, trái tim của Chủ nhiệm Du làm bằng sắt đá sao? Không cảm nhận được à? À, hay là Chủ nhiệm Du trách tôi không tìm được cho anh một bạn tình đêm xuân tốt?"
Hắn nắm lấy cổ tay người phía trước, giống như Du Thư Lãng vừa nắm lấy cổ tay người trẻ tuổi.
Khoảng cách được rút ngắn, hắn thì thầm: "Anh thấy tôi thế nào? Có đạt tiêu chuẩn không?"
Không hề kinh ngạc, Du Thư Lãng nghe xong, theo làn khói phun ra một tiếng "chết tiệt", nhìn vào đôi mắt u ám kia, bình tĩnh nói: "Cậu lặp lại câu vừa nói một lần nữa xem?"
Phàn Tiêu đột nhiên kéo anh lại, ngực chạm ngực, hơi cúi người: "Chủ nhiệm Du, anh thấy tôi thế nào, có thể trở thành đối tượng của anh không?"
Du Thư Lãng kẹp điếu thuốc giữa răng, cổ tay đột ngột hạ xuống, hất văng bàn tay của Phàn Tiêu. Anh mạnh mẽ kéo cổ áo của người đàn ông, kéo hắn vào con hẻm bên đường, tức giận ném hắn vào tường.
Ngón tay kẹp chặt cằm của Phàn Tiêu, buộc hắn phải nhìn vào mắt mình: "Tôi bảo cậu nói lại lần nữa là để cho cậu cơ hội sửa lời, mẹ kiếp cậu lại thật sự nói ra như vậy."
Phàn Tiêu không chống cự nhưng lại phản bác, cười nói: "Tôi thực sự muốn hỏi câu này, không cần anh cho cơ hội."
"Được, vậy tôi trả lời cậu, cậu không được, tôi không thích."
"Tại sao?" Phàn Tiêu giữ chặt Du Thư Lãng đang muốn rời đi, nghiến răng nghiến lợi cười hỏi, "Tôi thiếu gì vậy?"
"Thiếu gì à?" Du Thư Lãng nắm chặt cằm của Phàn Tiêu, nhìn từ trái sang phải, "Da không đủ trắng, lông mi không đủ dài, khuôn mặt không đủ mềm mại, ngoài ra..." anh kẹp điếu thuốc giữa răng, hai tay rảnh rỗi đột ngột tấn công vào eo Phàn Tiêu, sờ đủ vòng eo cứng cáp kia, mới khinh miệt cười một tiếng, "Eo cũng không được, không đủ mềm."
Hai tay tiếp tục di chuyển xuống dưới, thô bạo nắm lấy hai cục thịt săn chắc: "Chỗ này cứng ngắc, một chút cảm giác cũng không có."
Du Thư Lãng lùi lại một bước, rút điếu thuốc ra khỏi miệng, nhìn Phàn Tiêu, đưa ra đánh giá cuối cùng: "Da trắng mặt đẹp, thân hình thanh mảnh, da thịt mềm mại, cậu phù hợp sao?"
Bóng tối trong hẻm sâu phủ lên Phàn Tiêu, hắn im lặng một lúc, đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Gu và thẩm mỹ của Chủ nhiệm Du không được tốt lắm, tôi cần phải sửa cho anh."
Hắn tiến lại gần vài bước: "Hoặc là anh cố ý nói như vậy, để tôi biết khó mà lui, giống như anh vừa dẫn người đó đi, cũng không phải thật sự muốn đi mở phòng với cậu ta đúng không?"
Du Thư Lãng khẽ nhíu mày: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Được, cứ cho là tôi nghĩ nhiều." Phàn Tiêu phả làn hơi nóng vào tai Du Thư Lãng, "Vừa rồi lúc Chủ nhiệm Du sờ s0ạng bắt nạt tôi, không phải cũng rất hưng phấn sao?"
Nhanh chóng chặn lại lời phản bác sắp thốt ra từ miệng Du Thư Lãng, Phàn Tiêu nói chắc như đinh đóng cột: "Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, anh không chối cãi được đâu."
Du Thư Lãng vẫn luôn bình tĩnh kiên trì kiểm soát tình hình, lần đầu tiên bộc lộ sự nóng giận, anh hít sâu một hơi thuốc, dằn xuống cảm xúc, ngước mắt nhìn Phàn Tiêu: "Tôi quan tâm đ ến tình bạn giữa chúng ta, luôn không muốn mở miệng nói ra, nhưng nếu cậu không sợ trở mặt, vậy tôi chỉ hỏi một câu, Phàn Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Muốn lên giường với tôi sao?"
"Muốn, rất muốn." Chính bản thân Phàn Tiêu cũng không ngờ, lúc nói ra lời này da mặt lại nóng bừng lên.
Nhận được câu trả lời, Du Thư Lãng hít một hơi thật sâu: "Vậy được, tôi hỏi cậu một lần nữa, Phàn Tiêu, cậu có phải là gay không?"
"Tôi..."
Trong lúc Phàn Tiêu còn đang ngơ ngẩn, Du Thư Lãng hùng hổ doạ người: "Trả lời thẳng thắn cho tôi, cậu có phải hay không?"
"...Có thể là phải."
Du Thư Lãng cười khẩy một tiếng: "Phàn Tiêu, cậu chỉ muốn chơi đùa thôi, tôi không biết tại sao cậu lại có tâm tư với người cùng giới, nếu là do tôi, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi chưa bao giờ có ý định quyến