Editor: Gấu Gầy
"Em không có hôn thê." Phàn Tiêu nói một cách bình tĩnh, không hề lộ ra vẻ bối rối, chỉ là phát âm từng chữ rõ ràng, như thể đã suy nghĩ rất lâu mới nói.
Du Thư Lãng súc miệng lần nữa, vặn chặt nắp chai rồi hỏi: "Cần anh tránh mặt không?"
Giọng của anh trầm thấp khàn khàn, có thể nghe ra vừa trải qua một hồi kịch liệt.
"Không cần." Phàn Tiêu nắm lấy tay anh, "Chúng ta cùng ra ngoài."
"Chờ một chút." Du Thư Lãng lấy ra một chiếc đồng hồ từ túi, đeo lên cổ tay Phàn Tiêu, "Quà sinh nhật, không quý giá lắm, đừng chê."
Anh ngẩng đầu, nhìn Phàn Tiêu: "Hy vọng từ nay về sau cậu luôn vui vẻ."
Trong căn phòng tối đèn, ánh sáng mờ nhạt. Ánh mắt Phàn Tiêu từ chiếc đồng hồ trên cổ tay chậm rãi chuyển lên khuôn mặt Du Thư Lãng, hắn nhìn anh, cảm thấy đôi mắt kia giờ phút này chứa đựng tất cả niềm vui của mình.
Lắc lắc cổ tay: "Em rất thích, sẽ luôn đeo."
Du Thư Lãng phì cười: "Cũng không cần phải luôn đeo, mấy cái đồng hồ hàng hiệu của em sẽ phàn nàn đấy."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, anh hạ mi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, dẫn anh đi gặp hôn thê của em nào."
Chuẩn bị đi, lại bị Phàn Tiêu kéo vào lòng, trong tiếng ồn ào rung chuyển của cánh cửa, người đàn ông nói một cách nghiêm túc: "Em không có hôn thê, bọn họ nói gì anh cũng đừng tin."
"Được." Du Thư Lãng hôn nhẹ lên khóe môi Phàn Tiêu...
Khi trở lại, đám vũ công nam nữ và những người không dễ dàng xác định giới tính trên sân khấu đều kiềm chế hơn nhiều, điệu nhảy không còn hoang dã tự do, vẻ mặt cũng có phần dè dặt.
Những người quen biết, không quen biết, bạn bè thân thiết đều tản mát ở các góc của quán bar, bọn họ vẫn uống rượu, chơi trò chơi trên bàn, nhưng ánh mắt đều ít nhiều hướng về chủ nhân bữa tiệc.
Trên ghế sofa của nhân vật chính ngồi mấy người lạ mặt, Du Thư Lãng trước tiên nhìn về phía một cô gái. Tóc đen, váy trắng, nhã nhặn, khuôn mặt hơi vàng, có chút bệnh tật, cảm giác như em gái nhà bên.
Giọng của Thi Lực Hoa nhiệt tình nhưng lại căng thẳng, giả vờ nhẹ nhàng nói lớn: "Anh Cả, A Tiêu không biết ăn phải cái gì, bị tiêu chảy."
Anh Cả? Du Thư Lãng chuyển ánh mắt về phía người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa. Người này ước chừng ba mươi sáu - ba mươi bảy tuổi, khuôn mặt đẹp, có khí thế, khoé môi hốc mắt rất sâu, nhìn là biết thuộc kiểu người nghiêm túc và theo đuổi nguyên tắc.
Người đàn ông không nói gì, nhưng bên cạnh hắn lại có một người đứng lên, tới gần Phàn Tiêu, nhiệt tình quàng vai bá cổ: "Lão Tam, ra ngoài bảy tám tháng cũng không biết về nhà thăm bọn anh, em không về, bọn anh đành phải bay qua đây để mừng sinh nhật."
Người đó nói tiếng Thái, Du Thư Lãng không hiểu, chỉ thấy Phàn Tiêu cười nhẹ, lại đeo lên chiếc mặt nạ khiêm nhường, vẻ rất tôn kính: "Anh cả, anh hai, các anh đến cũng không nói trước một tiếng, để em ra sân bay đón."
Thấy Phàn Tiêu dùng tiếng quốc ngữ, người được gọi là anh hai vỗ nhẹ vài cái lên vai anh, cũng đổi ngôn ngữ: "Không phải muốn tạo bất ngờ cho em sao, vì vậy bọn anh mới liên lạc với chú Hứa đến đón."
Ông lão duy nhất trong bữa tiệc nét mặt hiền lành: "Anh em mấy đứa lớn như vậy rồi, còn chơi trò này, nhìn mấy đứa hòa thuận thân thiết như vậy, chú thấy vui thay cho Tổng giám đốc."
Du Thư Lãng biết ông lão này, là phó tổng của công ty Phàn Tiêu, nắm giữ rất nhiều việc của công ty, tranh giành quyền lực với Phàn Tiêu rất kịch liệt.
Ông lão nhích ra nửa người, lộ ra cô gái bên cạnh, "Tiểu Tiêu hôm nay mừng sinh nhật, Đình Đình vừa mới xuất viện đã náo nức muốn đến chúc mừng, chọn quà mất nhiều thời gian lắm đấy."
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người cô gái, kể cả Du Thư Lãng. Cô hơi e thẹn, khuôn mặt tái nhợt nổi lên hai đốm hồng: "Anh Tiểu Tiêu, đây là quà sinh nhật em tặng anh."
Hộp quà tinh xảo dưới ánh đèn cực kỳ lấp lánh, nhưng ánh mắt Phàn Tiêu không hề đặt lên đó, chỉ vứt ra một câu không mặn không nhạt "Phiền lòng rồi."
Liếc mắt một cái, trợ lý hói luôn im lặng liền cung kính nhận lấy món quà từ tay cô gái.
Nụ cười trên mặt ông lão có chút cứng nhắc, cô gái cũng ngượng ngùng: "Tiểu Tiêu, con không mở ra xem quà Đình Đình tặng cho con sao? Nó rất dụng tâm chọn đấy."
Phàn Tiêu dẫn Du Thư Lãng ngồi xuống, lật lật chiếc đồng hồ trên cổ tay một lúc, mới bưng lên khuôn mặt xin lỗi: "Chú Hứa, quà nhiều quá, cho phép con từ từ xem nhé."
Nụ cười của Phàn Tiêu đủ để biểu lộ sự xin lỗi, nhưng lời nói lại cực kỳ không khách khí, Thi Lực Hoa muốn ra mặt giảng hoà, vừa mở miệng đã bị ánh mắt nghiêm nghị bóp ch.ết.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa nâng ly rượu, mặt không biểu cảm chế giễu: "Bọn tao thực ra là theo lệnh của cha đến xem việc đầu tư làm ăn của mày thế nào, có phải là lỗ đến mức ngay cả một tấm vé máy bay cũng không mua nổi."
Hắn không nhìn Phàn Tiêu, thể hiện sự khinh thường ra mặt, một câu nói đã làm lạnh đi bầu không khí.
Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu, thấy không có gì khác lạ trên mặt, mới cụp mắt xuống, lấy một điếu thuốc từ từ nắn nót trong tay.
"Đừng nghe lời anh Cả dọa em." Lão Nhị Phàn gia cười hì hì tiến lại gần, "Cha chỉ muốn bọn anh đến xem em thế nào, nếu em gặp rắc rối trong đầu tư bọn anh sẽ giúp đỡ. Nhưng em cũng biết, anh Cả chắc chắn là không thể, giúp em cưa cẩm tán gái thì được."
Thấy Phàn Tiêu rót rượu cho Du Thư Lãng, ánh mắt gã có thêm một phần đánh giá, cúi đầu hỏi: "Vị này là?"
Thi Lực Hoa lo lắng trong lòng, sợ Du Thư Lãng sẽ nói ra cái gọi là "thân phận", vừa định ngắt lời lại bị Phàn Tiêu ngăn cản.
Phàn Tiêu giọng điệu rất bình thường, khi giới thiệu cũng chỉ nâng nhẹ cằm lên một chút: "Giám đốc Du, chưa giới thiệu với anh, đây là anh cả Phàn Bạc của tôi, đây là anh hai Phàn Dư, phó tổng Hứa anh đã biết, bên cạnh là con gái của chú ấy, Hứa Đình."
Nhưng khi quay đầu giới thiệu Du Thư Lãng, thái độ của hắn lại chuyển sang trang trọng: "Đây là Du Thư Lãng, chủ nhiệm văn phòng Dược Nghiệp Bác Hải. Dược phẩm của công ty em và Bác Hải hợp tác sắp được ra mắt trên thị trường rồi."
Lão Nhị Phàn gia khách khí qua loa, lão Đại không hề liếc mắt, hắn không lịch sự cắt đứt cuộc trò chuyện "vô vị", khiển trách: "Phàn Tiêu, con gái của chú Hứa là hôn thê của mày, mày lạnh nhạt với em ấy như vậy, không phải là không quan tâm đến tình cảm nhiều năm của cha và chú Hứa sao?"
Người đầu tiên giật mình là Thi Lực Hoa, hắn lo lắng đến mức chân run cầm cập, sợ Du Thư Lãng ghen tuông, nói huỵch toẹt ra mối quan hệ với Phàn Tiêu. Mấy người có mặt tại đây đều là yêu ma quỷ dữ ăn thịt người không nhả xương, nếu bắt được điểm yếu của Phàn Tiêu, không biết sẽ gây ra sóng gió gì.
Nhưng người nên ngạc nhiên hay tức giận kia lại chỉ uống một ngụm rượu, tay vững vàng đến nỗi chất lỏng trong ly không hề gợn sóng.
Ánh mắt của Phàn Tiêu lướt qua Du Thư Lãng, hắn nhẹ nhàng cười: "Anh Cả, lời của anh em nghe không hiểu. Từ bao giờ Đình Đình lại trở thành hôn thê của em? Con gái người ta trong sạch, anh nói vậy Đình Đình sẽ khóc đấy."
Hứa Đình quả thực hình như muốn khóc mà không khóc, ngón tay siết chặt lấy mép váy của mình, ông lão bên cạnh vẻ mặt cũng cực kỳ khó coi, ông nhẹ nhàng ho một tiếng, tựa hồ có ý ám chỉ.
Lúc này, Phàn Nhị mới "Chậc" một tiếng, nhắc nhở Phàn Tiêu: "Lão Tam, em quên rồi sao? Trước khi em trở về nước, cha nói chờ Đình Đình khỏi bệnh sẽ cho hai đứa đính hôn."
Lão Đại Phàn gia cũng liếc tới ánh nhìn sắc bén: "Lúc đầu không phải mày đã đồng ý với hôn sự này, mới đổi lấy được cơ hội trở về nước sao?"
Tình hình căng thẳng, Thi Lực Hoa nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng nói ra một câu không ai ngắt lời: "Này, chủ nhiệm Du, hai chúng ta qua bên kia chơi bài một lát nhé?"
Khi gia đình bàn chuyện riêng, người ngoài nên tìm cớ rời đi, nhưng Phàn Tiêu không di chuyển, chặn đường ra, Du Thư Lãng ngồi trong góc tự nhiên không thể di chuyển.
Que diêm lật qua lật lại giữa ngón tay, đối mặt với sự khiêu khích, Phàn Tiêu vẫn giữ thái độ đúng mực, hắn cười nói: "Em chỉ nhớ cha nói, nếu em và Hứa tiểu thư hòa hợp, có thể xem xét đính hôn với cô ấy. Và lời này, cũng chỉ là chuyện phiếm lúc trà chiều, em gần như đã quên, anh Cả và anh Hai lại nhớ rõ."
Phàn Nhị ngồi vắt chéo chân, cười khẩy: "Chuyện tình cảm anh luôn nhớ rõ, không giống anh Cả chỉ nhớ chính sự."
Lão Đại Phàn gia bị điểm danh biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Phàn Tiêu, ý của cha cuối cùng là gì mày rõ nhất, mày cứ giả vờ mù quáng như vậy, có thể kéo dài mãi sao?"
"Không muốn kéo dài cũng được, anh Cả tự mình làm đi, chị dâu không phải đã đề xuất ly hôn với anh sao? Không còn trở ngại."
Cạch! Ly rượu đặt mạnh xuống bàn đá cẩm thạch, chất lỏng chấn động bắn tung tóe, tức thì rượu mạnh xông vào người!
Ai cũng biết điểm yếu không thể chạm vào của Phàn Đại chính là người vợ bỏ trốn của mình, không ngờ Phàn Tiêu bình thường khéo léo lõi đời lại chủ động đụng vào.
Bên này Thi Lực Hoa và Phàn Nhị cố gắng cứu vãn tình hình, bên kia Hứa Đình đã khóc lóc chạy ra khỏi quán bar, ông già tức giận đến đỏ mặt, trước khi đuổi theo còn ném lại một câu "Con gái của Hứa Trung ta, không phải để cho Phàn gia các người muốn bắt nạt thì bắt nạt."
"Lão già Hứa Trung này rõ ràng là đang dùng đứa con gái bệnh tật xiêu xiêu vẹo vẹo để lót đường cho mình." Phàn Nhị ngã lưng trên ghế sofa, thản nhiên nói, "Lão Tam, Hứa Trung giỏi nhất là châm ngòi thổi gió trước mặt cha, không chừng sẽ gán cho em một tội danh gì đó. Hay là