Editor: Gấu Gầy
Hội quán gảy hồ cầm phẩm trà tư nhân, trong những hốc tường đều đốt "Cửu Hòa Hương" quý giá. Khói dài lượn lờ quấn quanh, tựa như năm tháng yên bình.
Thảm mềm dẹp tiếng, bước đi lên sẽ để lại dấu chân ngắn ngủi. Dấu chân Lục Trăn vừa để lại đang dần biến mất, cậu lại nhích gần hơn về góc tường một chút, như thể làm như vậy mới có thể an tâm một chút.
Trong góc này còn có một người nữa.
Người đàn ông cao lớn không còn trẻ dựa vào tường lướt xem video ngắn, nếu video thú vị, đôi khi gã sẽ cười một chút, khóe môi không nâng cao lắm, nụ cười cũng nhanh chóng thu lại.
"Thời gian có hạn, Tiểu Lục, cậu suy nghĩ thế nào rồi?" Người đàn ông không ngẩng đầu hỏi.
"Sa tổng, tôi không thể làm được." Lục Trăn trả lời cung kính, nhưng cũng mang theo chút kiêu ngạo.
Ngón tay không lướt lên trên dừng lại, lúc mày người đàn ông mới phân tâm nhìn Lục Trăn một cái, khóe môi nâng cao một chút, dỗ ngọt: "Người quản lý của cậu thương lượng tài nguyên không tên, chỉ là ngủ với người phụ nữ đó một đêm, ngày mai cậu sẽ là người đại diện rồi."
Lục Trăn lắc đầu: "Sa tổng, anh cũng biết, tôi là gay."
"Ừm, biết." Người đàn ông gật đầu, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, "Vậy tại sao cậu lại đến tham gia cuộc vui hôm nay?"
"Tôi tưởng..."
"Lục Trăn, cậu vào nghề cũng vài năm rồi phải không?" Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên một chú chó Hakimi trong điện thoại, "Không lẽ cậu nghĩ chỉ cần ngồi nói chuyện, rót rượu là có thể nhận được hợp đồng đại diện sao?"
Hội quán thanh lịch tao nhã, khắp nơi đều treo những bức thư pháp giá trị trên tường, góc này treo tứ quân tử Mai Lan Trúc Cúc, Lục Trăn quay mặt đi, càng thêm quẫn bách.
"Tôi có thể chấp nhận bị... sờ một chút."
Người đàn ông bị chú chó Hakimi lật bốn chân lên trời làm cho bật cười, ngón tay nhấn đúp, bấm like. Sau đó mới tắt màn hình, nghiêm túc nhìn Lục Trăn.
Hút một hơi thuốc vào miệng, gã nói: "Trước đây cậu không làm những chuyện này, tôi cũng chưa bao giờ ép cậu, công ty chúng ta không phải là nhà thổ, phát triển thế nào tùy theo ý muốn của bản thân."
Người đàn ông hút thuốc rất mạnh, má rít một cái, lửa ngầm nhanh chóng lui về phía sau, tàn thuốc lan ra mạnh mẽ. Thổi một hơi thuốc, gã nói: "Bây giờ cậu chủ động nói với người quản lý của mình có thể nhận cao cấp, tài nguyên đã thương lượng xong, con đường đã trải, phí đại diện hàng trăm triệu, cậu chỉ để cho người ta sờ một chút?"
"Sa tổng, là lỗi của tôi, tôi chấp nhận mọi hình thức xử phạt của công ty đối với tôi."
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó lại hỏi: "Thật sự không được sao?"
Lục Trăn lắc đầu.
"Vậy được."
Ngón cái và ngón trỏ kẹp đầu thuốc lá, người đàn ông hút hơi thuốc cuối cùng. Gã đi đến bên cạnh hộp thờ (bên trên đặt lư hương), một bên từ từ thổi khói thuốc, một bên ấn tàn thuốc vào lư hương hình sen.
Bất chợt, người đàn ông vươn tay ra, bất ngờ túm lấy tóc Lục Trăn, trong ánh mắt khiếp sợ của thanh niên, đập mạnh đầu cậu vào tường!
Sức mạnh bất ngờ ập đến làm xáo trộn làn khói thuốc, một đời bình yên, nửa đời tan nát.
"Vẫn tưởng có mạnh thường quân họ Phàn che chở sao? Lục Trăn, bây giờ cậu chỉ là một con mèo hoang bị vứt bỏ." Ngón tay của người đàn ông siết chặt mái tóc mềm mại kéo ra sau, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, "Tôi không bao giờ ép người lành thành gái mại dâm, việc làm ăn này là cậu tự mình nhận lấy, hôm nay người này, cậu dù muốn hay không cũng phải tới!"
Lục Trăn bị đập đến choáng váng, khi nghe thấy tên Phàn Tiêu, lập tức tỉnh táo lại, lưng mềm nhũn vì tức giận mà trở nên cứng đờ, răng nghiến kêu lạo xạo, đôi mắt bùng lên ngọn lửa sắc bén.
Cậu đi đến bước này, phần lớn là do Phàn Tiêu. Lục Trăn tự nhận mình không phải là người vật chất, muốn ở bên Phàn Tiêu, yếu tố lớn nhất là do ngưỡng mộ. Nhưng khi cậu đang ấp ủ những kỳ vọng tốt đẹp nhất, chờ đợi bắt đầu một hành trình mới, thì lại bị Phàn Tiêu dùng lời lẽ khinh miệt nhất đập nát giấc mơ ngọt ngào nhất của cậu.
Hóa ra cậu chỉ là một quả táo, một bông hoa, một con ve sắp chết... một thằng hề trên xà nhà của người đàn ông đó.
Sau đó, rất nhiều buổi bình minh, Lục Trăn đều cuộn mình trên ghế trước ban công, nơi có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt của sắc trời, là cảnh tượng mà Du Thư Lãng yêu thích nhất.
Những ngày ở bên Du Thư Lãng, rất nhiều buổi sáng tỉnh giấc, cậu không tìm thấy người trên giường, sau màn cửa sổ mơ hồ, bóng người ngồi đó mông lung, khói thuốc lượn lờ, là bóng lưng của Du Thư Lãng.
Lục Trăn từng không hiểu, luôn cảm thấy giữa mình và Du Thư Lãng có một bức tường, cậu không thể vượt qua, đôi khi cũng không muốn phí công phí sức trèo qua.
Nhưng hiện giờ, ánh sáng nhạt phía chân trời kia đã trở thành cảnh tượng mà Lục Trăn yêu thích nhất.
Một ngày mới lại bắt đầu, quá khứ không vui sẽ qua đi. Những lời cũ của người yêu cũ, vào lúc này lại là điều nâng đỡ Lục Trăn.
Lục Trăn không cho phép bản thân hối hận, dù là tham tiền, tham tài nguyên, hay tham một tình cảm mới mẻ, dù sao cậu cũng đã quá tham lam, nên mới chia tay với Du Thư Lãng. Kẻ vô đạo đức là mình, phản bội tình cảm là mình, không có đạo lý tìm một lý do để biện minh cho bản thân cũng là mình, Phàn Tiêu là kẻ biến thái thì mình chính là tra nam, không cần phải nghi ngờ.
Lục Trăn chưa từng nghĩ đến việc quay về tìm Du Thư Lãng, bởi vì cậu thấy mình không còn xứng đáng, cũng bởi vì không có mặt mũi. Cậu nhớ Du Thư Lãng, nhưng tự nhận mình không còn tư cách để chiếm lấy người đàn ông đó một lần