Editor: Gấu Gầy
Quảng trường trung tâm luôn có đài phun nước hoạt động đúng giờ, chiếc đồng hồ khổng lồ treo ở nhà ga bên cạnh mỗi khi quay một vòng, nó liền phun một lần.
Vòi phun nước cao thấp lộn xộn, tự tạo ra một cầu vồng. Giọt nước văng tung tóe, bao bọc lấy âm nhạc dịu dàng, cùng tiếng cười của bọn trẻ.
Một quả bóng lăn đến chân Du Thư Lãng, anh nhấc một chân đặt lên bóng, hơi cúi người, giơ một ngón tay về phía cậu bé đối diện, hai ngón, ba ngón, dưới chân nhẹ nhàng phát lực, đá quả bóng trở lại.
Mái tóc tơi nhẹ bị gió ẩm thổi lay, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý cười ôn nhu, tạm thời che giấu đi vẻ mệt mỏi nồng đậm trên người.
"Thư Lãng, cậu đã suy nghĩ thế nào rồi? Có thể đến giúp tôi không?"
Phạm Thanh Hồng ngồi trên ghế dài, ánh mắt không rời Du Thư Lãng.
"Tôi không muốn cậu ta dính líu đến cậu." Du Thư Lãng rải vụn bánh mì cho những con chim bồ câu bên chân, "Phàn Tiêu rất khó chịu, thường xuyên làm ra những chuyện không hợp logic."
"Cậu không cần lo lắng về điều đó." Giọng nói của người đàn ông cực kỳ vững vàng, "Chúng ta làm đề tài trọng điểm, nguồn vốn dồi dào, không cần sự can thiệp của bên thứ ba về tài chính. Hắn ta không thể xen vào dự án, tôi cô đơn một mình, sợ hắn cái gì chứ?"
Người đàn ông đặt khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn vào đỉnh tai của Du Thư Lãng, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ, từ thời đi học đã là nơi hắn lưu luyến: "Cậu không phải là người chấp nhận thua cuộc, sao lần này lại để người kia làm cho cậu chật vật như vậy?"
"Cậu đối với hắn... vẫn còn tình cảm sao?"
"Làm sao có thể?" Du Thư Lãng quay mặt sang một bên, vừa lúc nhìn thấy cầu vồng mờ ảo được tạo ra từ hơi nước và ánh nắng mặt trời, màu sắc rực rỡ giống như tình yêu mà Phàn Tiêu từng dành cho anh, rực rỡ, quyến rũ, nhưng lại là thứ không tồn tại, anh tiếp tục nói, "Tôi không đến mức yếu mềm như vậy."
Người đàn ông cao lớn bên cạnh thoạt nhìn có chút kích động, ngón tay cào cào lên quần, như thể đã hạ quyết tâm điều gì: "Thư Lãng, tôi muốn bảo vệ cậu,... có được không?"
Du Thư Lãng chậm rãi nhìn lại, thấy gương mặt của Phạm Thanh Hồng hơi đỏ, hỏi: "Bảo vệ như thế nào?"
Bàn tay to lớn phủ lên mu bàn tay của Du Thư Lãng, Phạm Thanh Hồng mang theo thấp thỏm: "Chúng ta hãy ở bên nhau, cùng nhau đối mặt với kẻ điên đó, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Gương mặt của Phạm Thanh Hồng nhìn qua có vẻ bình thường, các đặc điểm không có gì nổi bật, nhưng khi kết hợp thì lại dễ nhìn, khác với vẻ đẹp sắc sảo của Phàn Tiêu, khuôn mặt dễ chịu, không gây cảm giác áp lực cho người khác.
Bây giờ, sự căng thẳng và mong đợi khiến khuôn mặt của Phạm Thanh Hồng trở nên sống động, hắn đang chờ đợi câu trả lời của Du Thư Lãng.
Du Thư Lãng im lặng một lúc, bỗng nhiên cười: "Chúng ta sẽ thành lập một nhóm hai người bị áp bức sao?"
Phạm Thanh Hồng ngẩn ra, vẻ mặt có chút u ám.
"Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến người đó."
Phạm Thanh Hồng lắc đầu: "Không có gì không thể nói cả, nếu như ngày đó đi học tôi không đi xem vở kịch nói kia, không gặp được Thẩm Cố Cựu, có lẽ... chúng tôi đã sớm ở bên nhau rồi."
Du Thư Lãng rũ mắt, vô thức muốn sờ vào điếu thuốc, nhưng khi nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ trên quảng trường, lại đưa điếu thuốc về túi.
"Cậu ấy bây giờ thế nào? Thẩm Cố Cựu."
"Chúng tôi chia tay đã một năm, nhìn qua những động thái cậu ấy chia sẻ, hình như cậu ấy khá ổn."
Du Thư Lãng gật đầu: "Sau đó nghe bạn học nói... có vài lần hai người cãi nhau khá nghiêm trọng."
Phạm Thanh Hồng lau mặt: "Đúng vậy, tính cách chúng tôi hoàn toàn không hợp, ở bên cậu ấy tôi rất mệt, đặc biệt là khi cảm thấy bức bối, tôi đã đề nghị chia tay, tôi nói hai lần, cậu ấy tự tử hai lần, đến sau cùng tôi cũng không dám nói nữa, nghĩ rằng cứ sống như vậy đi, hành hạ lẫn nhau."
"Vậy sau đó sao lại chia tay?" Du Thư Lãng hỏi.
Phạm Thanh Hồng cười khổ: "Tôi cũng không biết, bỗng một ngày cậu ấy chạy đến nói với tôi, chia tay đi, cậu ấy không còn yêu tôi nữa, ngày hôm sau liền dọn ra ngoài, sau đó chỉ còn thấy cậu ấy trên vòng bạn bè, khoe ẩm thực, khoe cảnh đẹp, khoe người mới. Hóa ra khi chúng tôi còn bên nhau, cậu ấy và những đối tượng mập mờ kia đi chơi, phải mất rất nhiều công sức để giấu diếm tôi, bây giờ không cần nữa, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, không cần phải nhọc lòng nói dối."
Những con bồ câu nhặt thức ăn kêu gù gù bên cạnh, mặt trời lặn về phía tây, cột nước trong đài phun nước dần yếu đi, còn 45 phút nữa mới bắt đầu vòng mới.
Sau một lúc lâu, Phạm Thanh Hồng thu hồi ánh mắt nặng nề, tiếp tục chủ đề ban đầu: "Thư Lãng, chúng ta..."
"Thanh Hồng, đã bao nhiêu năm rồi, những rung động tuổi trẻ giữa chúng ta đã sớm qua đi theo năm tháng." Du Thư Lãng nhìn về phía xa, kim phút trên đồng hồ lớn nhảy lên một ô mới, "Thời gian đang tiến về phía trước, chúng ta cũng vậy, bây giờ chúng ta không chắc có thể hòa hợp được với nhau, hơn nữa, tôi cũng mệt mỏi, không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới quá sớm."
"Thế nhưng vẫn phải cảm ơn cậu." Du Thư Lãng trong lời nói mang theo cảm kích, "Cậu đã vươn tay về phía tôi khi tôi cảm thấy bất lực nhất."
Ánh sáng trong mắt Phạm Thanh Hồng dần tối đi, nhưng lại sáng lên trong khoảnh khắc kế tiếp: "Không vội, cậu cứ từ từ điều chỉnh tâm trạng, tôi có thể đợi cậu, dù lâu đến mấy. Tôi không muốn gây áp lực cho cậu, chỉ là khi nào cậu muốn bước sang trang mới, có thể xem xét đến tôi một chút, cho tôi một cơ hội?"
Thời gian đôi khi cũng không phải vạn năng, tỷ như, có thể không mang đi được những rung động ngây thơ ban đầu...
Dưới ánh nắng mặt trời, đôi giày da cao cấp phản chiếu ánh sáng chói lọi, bước trên gạch đá cẩm thạch của quảng trường, trong bầu không khí yên bình phát ra những âm điệu không hòa hợp.
Bước đi ung dung xen kẽ tiến về phía trước, xua đuổi những con bồ câu mập mạp. Quay lưng về phía mặt trời, đè lên bóng tối, đôi môi hé mở, người đến gọi một tiếng: "Chủ nhiệm Du."
Du Thư Lãng đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phàn Tiêu đang đứng trước mặt mình!
Hắn gầy đi rất nhiều, quầng thâm hiện lên rõ rệt, đôi mắt chứa đầy sương lạnh, trán quấn một miếng băng gạc màu trắng.
Phàn Tiêu lúc này, không mang lớp vỏ bề ngoài ôn nhu nhã nhặn, mà âm u như sứ giả địa ngục phiên bản hiếu chiến.
"Cậu đến đây làm gì?" Phạm Thanh Hồng đứng dậy trước một bước, chắn trước mặt bảo vệ Du Thư Lãng.
Phàn Tiêu không để ý đến lời của Phạm Thanh Hồng,