Editor: Gấu Gầy
"Quen biết, người yêu cũ của tôi."
Một câu nói, đã ném xuống một quả bom lớn trong bữa tiệc.
Nhưng nó lại không hề phát ra tiếng động. Mấy người bạn học sửng sốt, nhìn nhau bằng ánh mắt vừa trải qua một cơn bão tin đồn.
Đáp án ngoài ý muốn, khiến Phàn Tiêu hô hấp trì trệ, suy nghĩ muôn vàn, nhưng vẫn không thể nào nhai ra vị ngọt.
Cách nói chuyện của Du Thư Lãng quá đỗi bình thường, như nói đường ngọt, thuốc đắng, mây trắng, đất đen, không hề có bất kỳ gợn sóng, chỉ đơn giản là trình bày sự thật.
"Người yêu cũ" trong miệng anh không có vị đặc biệt nào, giống như một bộ quần áo từng mặc qua, nhưng bây giờ không thích nữa.
Và lúc này, Du Thư Lãng đã bỏ qua chủ đề "người yêu cũ", chơi đùa với chiếc khăn ăn trong tay, chiếc khăn ăn có họa tiết thêu nổi, hình như còn đáng chú ý hơn cả "người yêu cũ" của mình, trải ra, đặt lên đùi, lại chỉnh sửa vị trí một lần nữa.
"Người đàn ông của tôi thật có con mắt nhìn người đàn ông khác." Sóng Lớn (ý chỉ bạn nữ mái tóc sóng lớn) cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng này, tay chống cằm nhìn Phàn Tiêu, "Người yêu cũ, món ngon lên bốn món, cậu quyết định đi."
Ánh mắt của Phàn Tiêu lướt qua khuôn mặt người phụ nữ, đóng lại thực đơn, chu đáo nói: "Nếu không có gì kiêng kỵ, tôi sẽ chuẩn bị ngay."
Lạnh quá, Sóng Lớn run lên một cái.
Phàn Tiêu vừa mới rời đi, Du Thư Lãng đã dội một gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của mọi người.
"Đừng hỏi, không có gì để nói, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể nào không có người yêu cũ."
"Chỉ một vấn đề." Sóng Lớn giơ một ngón tay lên, hạ giọng hỏi nhỏ, "Công việc thế nào? Nghe nói người càng đẹp trai thì công việc càng bình thường."
Du Thư Lãng: "......"
Khi bạn học gặp nhau, luôn có những chủ đề tán gẫu không hết, Trương Thế Thành và Sóng lớn tranh luận qua lại, Du Thư Lãng lợi dụng khoảng trống này ra ngoài hút thuốc.
Ở góc tường của nhà vệ sinh, khói thuốc nhẹ nhàng bay lên, tàn thuốc được gõ đi hai ba lần, sau đó Phàn Tiêu mở cửa bước vào.
Du Thư Lãng không hề ngạc nhiên, nhìn hắn đi về phía mình, cũng không thể hiện sự phản đối, thậm chí còn dịch người sang một bên để nhường nửa góc tường.
Phàn Tiêu từ trong cổ áo phức tạp lấy ra điếu thuốc lòe loẹt, là điếu son.
"Chủ nhiệm Du muốn một điếu không?" Hắn lấy ra một điếu đưa tới trước mặt Du Thư Lãng, "Không phải trước đây anh thích sao?"
Du Thư Lãng giơ lên nửa điếu thuốc còn lại trong tay, ngón tay rung lên, tàn thuốc rơi rụng xuống.
Phàn Tiêu đưa điếu son vào miệng Du Thư Lãng, sau đó lại nhận lấy nửa điếu thuốc trong tay anh, cắn vào răng mình. Một loạt động tác trôi chảy như mây, như thể hai người chưa bao giờ tách rời, vẫn tuy hai mà một, không hề e ngại.
Que diêm được quẹt, ánh lửa đưa tới, Du Thư Lãng thoáng nhìn Phàn Tiêu, cúi đầu châm thuốc từ tay hắn.
"Đang đợi tôi?" Phàn Tiêu tắt diêm, cười hỏi.
Hít sâu một hơi, thổi ra khói thuốc, Du Thư Lãng mới nói: "Vì sao lại nghĩ như vậy?"
"Anh vào đây sáu phút, xả nước, hút thuốc đủ rồi, mà vẫn chưa ra, thì có nghĩa là đang đợi tôi."
Du Thư Lãng không trả lời, coi như đồng ý: "Không phải là trình dược viên sao? Sao thế, đổi công việc à?"
Đầu thuốc lá ẩm ướt được giữ trong miệng của Phàn Tiêu, khiến hắn cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức mất tập trung, một lúc sau mới trả lời câu hỏi của Du Thư Lãng.
"Vẫn làm trình dược viên, ban ngày chạy tiệm thuốc, tối đến chỗ này làm thêm, ở đây thường có khách Đông Nam Á, tôi biết nói tiếng Thái, lương cao hơn một chút."
Du Thư Lãng nhếch mép, nụ cười không đến mắt, anh giơ điếu thuốc trong tay, nhìn kỹ: "Một gói son, bằng cậu ở đây phục vụ hai đêm? Phàn tổng hạ mình như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Bị người ta hỏi, Phàn Tiêu trong mắt lại có ý cười: "Ở trong đó cũng đã cai, nhưng ra ngoài không kiểm soát được, lúc nhớ anh thì muốn hút, khi bực bội cũng muốn hút, đã thử hút thuốc khác nhưng thực sự không quen, vì thuốc này đắt, nên bây giờ hút ít đi, chỉ khi thực sự nhớ anh mới hút một điếu."
Lời thổ lộ chân thành không làm mềm đi sự sắc bén lạnh lùng, Du Thư Lãng cảnh cáo: "Phàn Tiêu, có một số lời bây giờ nói ra không phù hợp, cậu tốt nhất nên nuốt trở lại vào bụng."
Không đợi Phàn Tiêu trả lời, Du Thư Lãng lại lạnh nhạt hỏi: "Ở trong đó? Theo như tôi biết cậu chưa từng vào đó phải không?"
"Sáu tháng." Phàn Tiêu không nỡ hút nửa điếu thuốc, mỗi lần chỉ nhẹ nhàng hút một hơi, "Vì tôi là nhân chứng chỉ điểm, theo luật pháp ở Thái, nhân chứng chỉ điểm phạm tội nhẹ không phải tiết lộ tội danh ra ngoài."
Du Thư Lãng tháo điếu thuốc, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Phàn Tiêu: "Nhân chứng chỉ điểm?"
Phàn Tiêu gật đầu: "Tôi luôn muốn trả thù bọn họ, khi sóng thần ập đến, bọn họ thực sự có thể đưa tôi và mẹ cùng đi, nhưng những người đó lại ích kỷ đóng cửa xe lại, không chịu đợi thêm một phút giây nào."
Tay kẹp thuốc hơi run, mắt hạ xuống, Phàn Tiêu lạnh lùng cười nhạo: "Mẹ tôi là vợ của ông ta, là người mẹ trách nhiệm quan tâm bọn họ. Tôi là con trai của ông ta, là người em ngoan hiền nghe lời bọn họ. Nhưng cuối cùng thì sao? Không ai quan tâm đ ến mạng sống của chúng tôi!"
"Kế hoạch trả thù bọn họ, tôi đã lên từ lâu, để tìm kiếm bằng chứng, tôi cũng đã làm một số việc bẩn thỉu, sau đó tôi hợp tác với cơ quan công tố địa phương, đồng ý giúp họ tiếp tục điều tra vụ án làm giả bán giả dược phẩm từ hai mươi năm trước, cũng đã tìm thấy một số bằng chứng. Vì vậy, trong thời gian xét xử vụ án, họ chuyển tôi thành nhân chứng chỉ điểm, xử phạt nhẹ, án tù sáu tháng."
Cuộc nói chuyện kết thúc, cả hai im lặng một lúc. Du Thư Lãng ánh mắt thâm trầm, nhìn chằm chằm một con bọ rùa bảy chấm đang cố gắng bò trên bồn rửa tay.
Nó cố gắng bò lên từ bức tường cong bên trong của bồn rửa, dùng hết sức lực, bò được vài bước rồi lại rơi xuống sâu trong bồn rửa.
Du Thư Lãng tắt điếu thuốc lá đắt tiền, ném vào thùng rác, tiến đến bồn rửa tay, mở vòi nước để rửa tay, trước khi nước phun ra, anh đã nhanh tay cứu lấy con bọ rùa, tiện tay ném nó ra ngoài.
Trong tiếng nước chảy róc rách, Du Thư Lãng hỏi: "Phàn Tiêu, số tiền trong quỹ y tế lập ra vì Thiêm Thiêm, cùng với cổ tức từ việc đầu tư cá nhân vào Đầu Tư Phẩm Phong, cái nào khiến cậu phải chịu khổ như vậy?" Anh tắt vòi nước, rút một tờ giấy lau tay, sự bất mãn hiện lên trong giọng nói, "Rốt cuộc, cậu đang làm trò quỷ gì đây?"
Một nửa điếu thuốc, hút đến bây giờ, không còn cảm nhận được hương vị gì, mẩu thuốc vẫn kẹp giữa ngón tay, Phàn Tiêu thông qua gương nhìn vào mắt Du Thư Lãng: "Tiền chữa bệnh cho Thiêm Thiêm, dù tôi có xuống dốc đến mấy cũng không động vào, Phẩm Phong đừng nói đến cổ tức, nếu tôi muốn, cả công ty đều là của tôi."
Bước lên một bước, Phàn Tiêu gần như dính lấy lưng Du Thư Lãng: "Ngoài những thứ này, tôi còn có một công ty của riêng mình, thu nhập khá tốt, đủ để tôi không lo lắng về cơm áo gạo tiền."
Nhưng mà...
Lời nói bị đột ngột cắt ngang, tiếng gọi thấp từ hành lang truyền tới: "Phàn Tiêu, Phàn Tiêu! Quản lý đang tìm cậu, hỏi cậu sao lại bỏ đi lâu thế?"
"Chết tiệt." Phàn Tiêu chửi một tiếng, vội vàng kéo Du Thư Lãng, đẩy cửa phòng vệ sinh, nhét người vào.
"Cậu!"
Lời vừa mới thốt ra, Phàn Tiêu đã bịt miệng Du Thư Lãng, hắn nhảy lên bồn cầu, làm động tác im lặng.
Có người vào, gọi tên Phàn Tiêu vài tiếng, lại nhìn qua từng cánh cửa, thấy giày da và quần tây của Du Thư Lãng mới nhanh chóng rời đi.
Dấu vân tay trên lòng bàn tay áp lên môi, rất dễ gợi lên những ký ức không thể miêu tả, Du Thư Lãng hơi đỏ tai, lập tức mở tay Phàn Tiêu ra.
"Cậu làm gì