Bác sĩ Trương gật đầu một cái, xem như đã hiểu, lại làm động tác tay mời rồi quay lại bàn chẩn bệnh.
“Mặc dù bây giờ kỹ thuật này đã tiến vào giai đoạn trải nghiệm lâm sàng, nhưng xác suất thành công chỉ có 45%, hơn nữa có tính nguy hiểm nhất định, nếu như không thể suôn sẻ nâng cao giá trị vui mừng của bệnh nhân, hoặc là sai, khiến cho cảm xúc của cậu ấy tiếp tục sa sút, sẽ khiến giấc ngủ sâu hơn. Đồng thời tế bào não của người giúp đỡ điều trị cũng sẽ chịu tổn thương rất nghiêm trọng, có khả năng sẽ gây não chết.”
“Đây chính là nguyên nhân chưa bắt đầu sử dụng lâm sàng chính thức?”
“Đúng, cho nên trước khi xác định có tiến hành điều trị đánh thức không, vẫn cần anh Trang cân nhắc kỹ càng.”
Trang Thu Bạch nói: “Không cần cân nhắc, tôi có thể…”
“Xin đợi một lát.” Lúc này, quản gia Chu đứng ở bên ngoài đột nhiên lên tiếng, “Cậu Trang, chuyện này, hay là chúng ta suy nghĩ thêm đi.”
Bệnh viện Thụy Hòa thuộc về xí nghiệp tư nhân, kỹ thuật điều trị hàng đầu thế giới, cơ sở thiết bị đều đi trước các bệnh viện bình thường khác vài năm. Gần đài phun nước dưới tầng khu nội trú có mấy khu vực nghỉ ngơi xác định, máy bay không người lái ghi lại tình hình bệnh nhân dưới lầu bất cứ lúc nào, mỗi người mỗi vận động, giá trị sức khỏe sẽ được tải lên ca bệnh một cách trung thực, cho đến khi hồi phục xuất viện.
Nhưng vẫn không thể thiếu hộ lý nhân tạo, dù gì AI thông minh hơn nữa, cũng đòi hỏi con người tiến hành điều khiển duy trì. Không thì sẽ giống một màn xảy ra ở sân bay, chương trình code rối loạn, xảy ra tai nạn không thể đảo ngược.
Quản gia Chu vẫn đứng đó, Trang Thu Bạch mời hai lần, mới câu nệ ngồi trên ghế dài, “Có lẽ còn có phương án điều trị khác, cậu Trang có thể đợi thêm một chút.”
Trang Thu Bạch nói: “Tôi có thể chờ. Nhưng Tưởng Vân Xuyên không thể chờ, công ty của anh ấy bận như thế, không có thời gian nằm viện…” Lại tự trách nói: “Cũng là vì cứu tôi, nếu như lúc đó tôi kịp thời né tránh thì tốt.”
“Cậu Trang xin đừng nói vậy.” Quản gia Chu nói: “Xảy ra ngoài ý muốn, là ai cũng không thể nào đoán được, khoảng thời gian này cậu chăm sóc cậu chủ không biết ngày đêm, đã rất vất vả rồi.”
Miệng Trang Thu Bạch hơi khô, “Những điều này tôi nên làm.” Lại xoa xoa ấn đường, “Chú không hy vọng anh ấy nhanh chóng tỉnh lại sao?”
Quản gia Chu thở dài: “Đương nhiên tôi hy vọng cậu chủ có thể nhanh chóng tỉnh lại, nhưng mà…” Ông muốn nói lại thôi, “Nhất định cậu chủ không hy vọng, cậu Trang mạo hiểm vì cậu ấy.”
Đã nhiều ngày trôi qua, trong lòng Trang Thu Bạch vẫn có nghi vấn. Anh không rõ tại sao Tưởng Vân Xuyên lại quên mình cứu anh, tình huống lúc ấy, lồng thủy tinh rơi xuống tránh cũng không kịp, nhào lên giống như hắn, không biết cần can đảm lớn nhường nào.
Nếu như chuyện này đặt ở trên người Trang Thu Bạch, anh không làm được. Có lẽ anh sẽ hô to nguy hiểm giống như nhân viên công tác, cũng sẽ ngay lập tức đưa người đến bệnh viện sau khi xảy ra chuyện, nếu như là người xa lạ, anh thậm chí sẽ hỗ trợ ứng tạm tiền thuốc men.
Nhưng anh sẽ không lập tức xông lên, anh nghĩ sự lựa chọn của hầu hết người đều sẽ giống anh.
Đương nhiên, người có quan hệ thân mật lại là chuyện khác.
Nhưng giữa anh và Tưởng Vân Xuyên cũng không thân mật.
Ít nhất trong ngày thường sống chung, tin nhắn Tưởng Vân Xuyên gửi cho anh không làm cho anh sinh ra bất kỳ cảm giác thân mật gì, thậm chí còn mang theo xa cách đặc thù.
Nhưng…
Trong đầu Trang Thu Bạch hiện lên một bức tranh, là một biểu cảm cuối cùng Tưởng Vân Xuyên lưu lại trước khi rơi vào trạng thái ngủ say…
“Chú Chu, không cần suy nghĩ thêm. Chắc không có cách nào tốt hơn để anh ấy thức tỉnh.” Trang Thu Bạch đứng lên, “Vả lại bất kể nói từ quan hệ nào, tôi đều nên chủ động giúp anh ấy điều trị, chúng tôi tồn tại quan hệ hôn nhân chính đáng, đồng thời anh ấy cũng cứu mạng tôi, tôi sẽ không để anh ấy ngủ mãi, tôi nhất định phải làm cho anh ấy tỉnh lại.”
Tiến hành giúp đỡ điều trị, cần khám sức khỏe toàn diện, để đảm bảo các trị số hạng mục trong cơ thể đạt tiêu chuẩn, có thể điều khiển hệ thống chữa bệnh. Trước khi chính thức bắt đầu, Trang Thu Bạch đã chuyển giao toàn bộ công việc trong tay, xin nghỉ dài hạn một tháng. Liêu Văn Kiệt đến thăm anh sau khi đi công tác về, cũng không đồng ý với quyết định của anh. Tạm thời không nói quan hệ cấp trên cấp dưới, bọn họ vẫn là bạn thân, đã là bạn tốt từ bậc cha chú, tập đoàn Thành Bang cũng là bậc cha chú nỗ lực phấn đấu ra, bây giờ để bọn họ tiếp nhận.
“Văn Kiệt, không thể nói vậy. Cho dù thế nào, Thành Bang có thể đi tới một bước hôm nay, đều là quan hệ của Tưởng Vân Xuyên. Nếu như không có anh ấy, có lẽ Thành Bang đã bị Hoa Minh chiếm đoạt từ năm năm trước rồi.” Trang Thu Bạch mặc quần áo bệnh nhân, đứng trong hành lang bệnh viện nói chuyện với Liêu Văn Kiệt.
Bọn họ luôn luôn công tư rõ ràng, chỉ có lúc hoàn toàn bỏ ra công việc, mới có thể xưng tên với nhau.
“Mày nói đúng.” Liêu Văn Kiệt mặc đồ tây, cao hơn Trang Thu Bạch một chút, “Nhưng chúng ta cũng dùng code chương trình hắn muốn lấy được nhất để trao đổi, thậm chí còn để mày phí công vướng vào hôn nhân tự do. Tao cảm thấy trong chuyện này, chúng ta cũng không nợ gì hắn.”
“Nhưng anh ấy đã cứu tao.”
“Vậy mày cũng có thể dùng cách khác để bồi thường cho hắn, không phải bác sĩ nói có phương án điều trị bảo thủ sao? Tại sao phải mạo hiểm chết não để tiến hành điều trị đánh thức?” Liêu Văn Kiệt thật sự quan tâm bạn bè: “Nếu mày xảy ra chuyện gì, bảo tao làm sao ăn nói với chú Trang?”
Trang Thu Bạch còn tưởng anh ta lải nhải cả buổi, vì lo lắng chuyện gì ghê gớm, lập tức cười bảo: “Mày ăn nói gì với ông ấy? Nếu tao thật sự chết não, chắc chắn là tao xuống tìm ông
ấy trước. Mày yên tâm, đến lúc đó tao phủi sạch quan hệ cho mày, nói chuyện này mày không biết gì cả.”
Liêu Văn Kiệt: “Xì, nói chuyện chú ý chút, đừng có vạ mồm.”
Trang Thu Bạch liếc nhìn thời gian, chuẩn bị vào phòng điều trị, “Mày đi trước đi. Tháng này vất vả rồi.”
Liêu Văn Kiệt vẫn muốn tiếp tục khuyên anh, Trang Thu Bạch đã quay người đi. Quay đầu vừa vặn đụng phải quản gia Chu từ đầu đến cuối canh giữ bên cạnh, hỏi: “Chú thấy mặt cậu ta rất hào hoa phong nhã phải không?”
Quản gia Chu gật đầu cung kính: “Cậu ôn nhã.”
Liêu Văn Kiệt cười xì một tiếng, tiện tay đốt một điếu thuốc, vẫn chưa bỏ vào miệng đã bị máy bay không người lái báo động vô tình kẹp đi, “Tổng giám đốc tập đoàn Thành Bang, Liêu Văn Kiệt. Nam, hai mươi bảy tuổi, yêu khác phái chưa lập gia đình, hút thuốc lá ba lần ở nơi công cộng, hút thuốc lá ba lần ở nơi công cộng. Hệ thống tải lên nền tảng tìm bạn trăm năm, trừ 3.5 điểm. Tổng điểm 65 điểm, tổng điểm 65 điểm.”
Giọng nói máy móc của hệ thống văng vẳng trong hành lang, một cơn gió mát thổi tới ngoài cửa sổ, vừa vặn thổi bay rèm cửa mỏng màu trắng trong phòng điều trị.
Trang Thu Bạch nằm trên một chiếc ghế điều trị thoải mái dễ chịu, gần cổ tay dán một thiết bị khởi động nhỏ. Tưởng Vân Xuyên nằm trên giường bệnh cách anh một mét, chip ở ngực lóe đèn đỏ, liên kết với anh trong không gian.
Bác sĩ Trương trượt bảng ca bệnh để đưa ra xác nhận cuối cùng: “Anh Trang, anh có thật sự chắc chắn muốn tiến hành điều trị đánh thức cho sếp Tưởng không?”
Trang Thu Bạch nói: “Tôi chắc chắn.”
“Vậy được.” Bác sĩ Trương nói: “Bây giờ xin anh nhắm mắt lại, tôi khởi động hệ thống cho anh.”
“Trước khi vào thế giới bên trong của bệnh nhân, anh sẽ có một giấc ngủ ngắn, sau khi tỉnh lại có thể trực tiếp điều khiển bảng điều trị, kiểm tra giá trị cảm xúc của bệnh nhân bất cứ lúc nào, nếu xuất hiện bất kỳ khác thường gì, xin lập tức đăng xuất theo lời nhắc của hệ thống nhắc nhở, cậu Trang…”
Cậu Trang.
Cậu Trang?
Trang Thu Bạch mơ hồ nghe thấy có người gọi anh, vô thức lên tiếng, chậm rãi mở mắt ra và nhìn thấy quản gia Chu, đang lo lắng nhìn anh.
Kỳ lạ… không thành công?
Anh ngồi dậy khỏi giường, vỗ cái đầu nặng trĩu một cái, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Không phải bệnh viện, mà là phòng của anh.
“Chú Chu, tôi…”
Quản gia Chu nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
Trang Thu Bạch hỏi: “Tôi làm sao?” Anh vốn muốn hỏi làm sao trở về từ bệnh viện, chú Chu lại nói: “Hôm qua cậu tăng ca đến khuya mới ngủ. Nhưng bây giờ đã mười một rưỡi, tôi lo cậu đói, định đánh thức cậu ăn chút gì đó trước, đến trưa lại nghỉ ngơi tiếp.”
Trang Thu Bạch giật mình, phát hiện trong đầu xuất hiện một ngày mới, ngày 28 tháng 3 năm 2081.
Chẳng lẽ, thành công rồi!?
Anh vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Tưởng Vân Xuyên đâu?”
“Hả?” Vẻ mặt quản gia Chu hơi kinh ngạc, lại cười nói: “Cậu chủ cũng đang chuẩn bị ăn cơm.”
“Xin lỗi, là tôi dậy muộn.” Trang Thu Bạch nói: “Tôi đi rửa mặt trước, xuống lầu ngay thôi.”
Quản gia Chu nói: “Được, tôi xuống lầu chờ cậu.”
Trên bảng điều trị hiện tại, chỉ hiển thị một ngày, và thông tin cơ bản của Tưởng Vân Xuyên.
Giá trị vui vẻ cũng được phân chia rõ ràng hơn, từ cao đến thấp chia làm bảy điểm, bình thường, vui vẻ, vô cùng vui vẻ, cực độ vui vẻ và suy sụp, vô cùng suy sụp, suy sụp muốn chết.
Trang Thu Bạch vừa đánh răng vừa trượt bảng, không cách nào tưởng tượng nổi suy sụp loại muốn chết có thể suy sụp đến nông nỗi nào.
Anh qua loa gọi hệ thống một tiếng, xác định chương trình vận hành bình thường, rồi đi thẳng đến phòng ăn.
Đúng là Tưởng Vân Xuyên ngồi trước bàn ăn, thấy anh tới, mặt không biểu cảm nhìn anh một cái. Đây là trạng thái bình thường hai người họ sống chung với nhau, nếu đặt vào trước kia, Trang Thu Bạch sẽ chào hỏi, bởi vì anh không biết trong lòng Tưởng Vân Xuyên nghĩ gì, có vui lòng phản ứng anh không.
Nhưng hôm nay không giống, anh nhìn giá trị vui vẻ tràn ra trên bảng điều trị, cũng không hiểu sao vui lên, không khỏi cười hỏi: “Có chuyện gì vui vậy?”
Tưởng Vân Xuyên hơi ngẩn ra, lại thản nhiên nhìn anh một cái.
Ngay sau đó hệ thống phát ra cảnh báo chói tai,
“Bíp bíp bíp —— cảm xúc bệnh nhân giảm xuống, tiến vào trạng thái suy sụp, cảm xúc bệnh nhân tiếp tục giảm, nằm trong trạng thái vô cùng suy sụp, bệnh nhân sắp tiến vào trạng thái suy sụp muốn chết —— xin mau chóng ngăn lại xin mau chóng ngăn lại —— “Trang Thu Bạch nháy mắt đần mặt, anh, rốt cuộc anh đã nói gì?! Có thể làm cho Tưởng Vân Xuyên rơi thấp đến vậy?!
Truyện convert hay :
Mất Trí Nhớ Sau Ta Thành Pháp Y Đại Lão