Năm ngày sau.
Trên giường trúc,nam tử tỉnh dậy, đôi mắt vẫn không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối vô tận nhưng hắn lại có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.Hắn nghe thấy tiếng chim chóc líu lo vào mỗi buổi sớm,tiếng vi vu của gió kèm theo tiếng xào xạc của lá cây mang theo mùi hương thơm mát của tự nhiên.Đặc biệt nhất là âm thanh của tiếng tiêu như gần như xa,trầm bổng như đang kể một câu chuyện từ xa xưa.Vui,buồn,yêu,hận,ân oán tình thù đan xen trong tiếng tiêu tạo nên một khúc nhạc lạ lẫm nhưng cũng thật độc đáo.Nam tử lắng nghe tiếng tiêu, khóe môi khẽ nhếch:"Thật có ý tứ.Nữ nhân này ngày càng thú vị.Nữ nhân này ta muốn."
Trước căn nhà trúc,nữ tử một thân bạch y, thân nhẹ như yến vững vàng đứng trên một nhánh trúc từ từ buông tiêu kết thúc khúc nhạc.Khúc nhạc này vốn là do nàng tùy hứng mà thổi nhưng bên trong vẫn hàm chứa cảm xúc,câu chuyện của nàng.
Kết thúc khúc nhạc là những âm điệu trầm lắng làm lòng người như lắng đọng lại như mặt nước không gợn sóng.Tâm lặng như nước,bình tĩnh,cơ trí như có một đôi mắt nhìn thấy hết thảy.
Thu hồi trúc tiêu,Hàn Băng Vô Tình từ nhánh trúc nhẹ hơn đáp xuống.Tiến vào căn nhà trúc,nàng thấy nam tử đang ngồi trên giường đôi mắt đỏ như máu vô thần nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì đó.Đưa tay bắt mạch cho hắn, nàng phát hiện độc tố gần như đã hoàn toàn thanh trừ,ngày mai