"Muội dựa vào đâu mà có thể chắc chắn như vậy?" Vân Khinh không nhịn được tò mò hỏi.
Điều nàng hỏi cũng chính là điều mà Vân Lạc muốn biết.Không hiểu vì sao từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiểu muội muội trước mặt này, hai huynh muội họ Vân có niềm tin mãnh liệt rằng những gì nàng muốn làm chắc chắn sẽ làm được.
"Dựa vào đâu ư? Tất nhiên dựa vào việc muội tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình sẽ không sai." Hàn Băng Vô Tình bình thản đáp.
Rồi nàng đưa mắt nhìn hai người thêm một lượt nói tiếp:"Huynh muội hai người là người trọng tình trọng nghĩa.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy hai người muội liền nhận thấy được và câu trả lời của hai người ở câu hỏi đầu tiên của muội đã khẳng định điều đó."
Nghe câu trả lời đầy tin tưởng của nàng về hai huynh muội bọn họ, Vân Khinh vui vẻ nở nụ cười,Vân Lạc không biểu hiện gì nhưng trong mắt lại có vài tia sáng lóe lên.
Hàn Băng Vô Tình nhìn hai huynh muội họ Vân rồi nói tiếp :"Không biết hai người đã từng nghe câu này chưa? Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người.Nếu như có một ngày hai người phản bội muội thì muội cũng không có lí do gì trách hai người.Có trách chỉ trách muội có mắt như mù không biết nhìn người."Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên sắc bén,một thân khí thế vương giả trời sinh hiện lên :"Đến lúc đó, bất kỳ ai phản bội muội thì sẽ phải trả giá đại giới.Muội sẽ không vì tình cảm quen biết mà thủ hạ lưu tình."
Nàng thẳng thắn nói ra suy nghĩ đồng thời