Bọc nữ hài kín mít bằng áo ngoài của mình xong, nam hài lại tiếp tục ôm nàng lên đi tiếp.
Cảm thấy thân thể của nàng không còn run rẩy như vừa nãy nữa, hắn mới tăng thêm tốc độ dưới chân.
Sau khi đi qua và dừng lại trước nhiều cung điện, Hàn Băng Vô Tình trong lòng mới thập phần chắc chắn nam hài tám tuổi này không đưa nàng về đến nơi là không chịu bỏ qua.
Lúc này, hắn ôm nàng đi lướt qua trước tẩm cung của hoàng hậu, nàng biết bản thân cũng không thể nào để hắn ôm bản thân đi mãi được nữa.
Nếu cứ để hắn ôm đi mãi như vậy thì chờ đi hết khắp nơi trong hoàng cung thì chắc chắn dù trì độn đến mấy hắn cũng sẽ nhận ra điều gì đó không đúng.
Huống chi, nàng có thể cảm giác được nam hài này cũng không phải kẻ ngốc mà ngược lại rất thông minh.
Nếu thời gian tiếp tục kéo dài lâu hơn nữa, hắn sẽ nhận ra bản thân nàng không thành thật.
Chờ một hồi, nàng mới giật giật thân thể nhỏ nhắn của mình, mềm mại gọi hai chữ.
Ca ca.
Thấy nữ hài lên tiếng, hắn dừng lại bước chân, trùng hợp là dừng lại ngay trước tẩm cung của hoàng hậu.
Tiểu muội muội sao vậy?
Hàn Băng Vô Tình nhìn về phía cửa, nhẹ nhàng nói.
Nơi này.
Nơi này sao?
Nam hài sửng sốt, nhìn tấm biển trên cửa, thuộc về tẩm cung của hoàng hậu, Phượng Tê cung hai chữ.
Muội là công chúa sao?
Nam hài hỏi, giọng nói mang theo mặt khác ý nhị, dường như có một âm mưu nào đó được tính toán trong đó.
Ca ca, thả ta xuống.
Hàn Băng Vô Tình nhạy cảm phát hiện ra lời nói của hắn có vài phần không đúng, giãy giũa muốn từ trên người hắn đi xuống.
Ngoan đừng nháo, để ca ca đưa muội vào.
Hắn ôm lấy nữ hài trong lòng nhảy qua tường tiến vào rồi mới đặt nàng xuống.
Chân vừa chạm đất, Hàn Băng Vô Tình lời không nói một chữ, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn một cái liền xoay người ly khai.
Mới bước đi được một bước, nàng đã cảm thấy đau nhói từ một chân truyền đến.
Nếu không phải cơn đau này truyền đến, nàng cũng không nhớ ra chân mình bị vặn thương sự