Nàng ngồi dậy, bước xuống giường xỏ giày, mở cửa phòng ra ngoài.
Bên ngoài, màn đêm không biết đã buông xuống từ lúc nào, bầu trời treo cao một vầng trăng rằm cùng các vì sao lấp lánh.
Hàn Băng Vô Tình nhìn sắc trời, đoán chừng lúc này Vân Khinh cũng đã ngủ.
Có lẽ là vừa ngủ dậy nên không thể ngủ tiếp được cũng có thể là do bầu trời đêm nay quá đẹp duyên cớ, nàng mở cửa Nguyệt Hoa viện chậm rãi lang thang đi ra ngoài.
Thiếu nữ bước chậm, tiếng bước chân như có như không không trên mặt đất kết hợp với bộ y phục trắng tinh không một chút tì vết, mái tóc dài rủ xuống, tùy ý khoác trên vai giống như một u linh đang hành tẩu trên mặt đất.
Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng, một đôi mắt đen vô tận uy nghiêm mang theo chấn người khiếp nhân tâm lực lượng mở đột nhiên mở ra.
Nam tử đưa tay xoa mày, vẻ mặt tựa ảo não lại tựa hoài niệm.
Bất tri bất giác, hắn đi đến ngôi đình bên hồ.
Giờ này vốn dĩ tất cả mọi người đều ở trong phòng, không nghĩ tới lúc này trong đình còn có một bóng trắng như u linh đang quay lưng lại với hắn.
Bóng trắng như cảm nhận được ánh nhìn tìm tòi chăm chú của hắn quay mặt lại.
Phượng Kinh Hồng đi đến tiến vào đình, ngồi xuống trước mặt thiếu nữ nhìn xuống bình rượu cùng chiếc ly trên bàn lên tiếng.
"Tiểu thư thật hảo nhã hứng."
Hàn Băng Vô Tình lấy ra một chén khác, từ bình rót ra một ly rượu đẩy về phía hắn khẽ lắc đầu.
"Cũng không có gì nhã hứng chỉ bất quá là không ngủ được uống rượu mua say mà thôi."
Phượng Kinh Hồng nghe vậy cổ họng nghẹn nghẹn không biết nên nói gì tiếp lời.
Mãi sau hắn lên tiếng hỏi chuyện.
"Không biết tiểu thư vì chuyện gì phiền lòng mà nửa đêm không ngủ được mà ở đây uống rượu có thể nói ra, nói không bổn vương có thể giúp được."
Hàn Băng Vô Tình nâng chén kính Phượng Kinh Hồng rồi một hơi uống cạn, chém đinh chặt sắt nói.
"Chuyện này vương gia không giúp được."
Phượng Kinh Hồng nhướn mày,