Trong một con hẻm nhỏ, một nam tử anh tuấn cung kính hành lễ với hai thiếu nữ mang khăn che mặt :"Thuộc hạ tham kiến cung chủ, phó cung chủ!"
Vân Khinh giơ tay ra hiệu cho người nọ không cần hành lễ, lên tiếng hỏi :"Có chuyện gì sao?"
"Thuộc hạ nhận lệnh của phó cung chủ Vân Lạc đến thông báo cho cung chủ và Vân Khinh phó cung một tin tức.
Theo tình báo của phân bộ Điệp Giả, tại Thánh Linh sơn xuất hiện thiên địa dị tượng e là có bảo vật xuất thế.
Vì vậy liền cho người truyền tin đến xin ý kiến của cung chủ." Nam tử đáp.
Tựa hồ thông tin nam tử mang đến cho nàng một chút hứng thú, Hàn Băng Vô Tình lên tiếng :"Nga? Là vậy sao?"
"Nếu đã vậy, ngươi trở về nói với phó cung chủ Vân Lạc mang theo một trăm tinh anh của Điệp Sát chúng ta đến đó đợi bọn ta.
Đến lúc cần thiết ta sẽ xuất hiện." Hàn Băng Vô Tình lên tiếng phân phó.
Nhận lệnh, nam tử nhanh chóng xoay người rời đi.
Lúc này, Vân Khinh mới lên tiếng hỏi :"Bảo vật xuất thế ắt sẽ khiến vô số người chú ý tiến đến tranh đoạt.
Chúng ta chỉ mang theo một trăm người liệu có ít quá không?"
Hàn Băng Vô Tình thở dài :"Vân Khinh tỷ nghĩ nhiều.
Bảo vật xuất thế là bởi vì xuất hiện người hữu duyên, muội bất quá chỉ là muốn dẫn mọi người đi xem náo nhiệt.
Nếu chẳng may một trong những người của Điệp Sát chúng ta có được thì mang nhiều người mục tiêu quá lớn khó lòng thoát thân.
Với lại tỷ đừng quên, Điệp Sát chỉ cần chất lượng không cần số lượng.
Nếu nhiều người mà chỉ là một đám ô hợp vậy thì muội thà chỉ có một mình như vậy sẽ không bị bọn họ liên lụy."
"Muội a.
Có lẽ chỉ có muội mới xem việc có bảo vật là như vậy phiền phức." Vân Khinh ngữ khí có vài phần bất đắc dĩ.
"Chính là rất phiền phức.
Tỷ chẳng lẽ chưa từng nghe câu thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Có được bảo vật sẽ thu hút rất nhiều người đuổi giết cướp đoạt." Hàn Băng Vô Tình