Lúc Ngu Sanh tỉnh lại, trời còn chưa sáng, nàng nhìn thoáng qua thời gian, mới 6 giờ rưỡi, nhưng ngẫm lại dù sao cũng ngủ không được nữa, không bằng rời giường đi!
Văn phòng của các nàng là một biệt thự nhỏ ba tầng, nàng có chìa khóa, cho nên mở cửa đi vào.
Thời điểm các đồng sự tới đi làm nàng đã đem phương án hợp tác sửa chữa qua một lần, nhìn thời gian không sai biệt lắm, nàng liền cấp Nghê Uyển Sính bên kia gọi điện thoại.
Tiếp điện thoại như cũ là trợ lý của Nghê Uyển Sính, cô nương trẻ tuổi giọng quan mười phần mà nói: "Xin lỗi, Nghê tổng đang mở họp, ngài có chuyện gì, tôi sẽ giúp ngài chuyển đạt."
Đến giữa trưa, trợ lý Nghê Uyển Sính gọi điện thoại đến: "Ngu tiểu thư, buổi chiều bốn giờ phương tiện sao? Nghê tổng ở văn phòng chờ ngài."
Sau vài ngày, rốt cuộc có đáp lại, Ngu Sanh bị sự kiên nhẫn của bản thân làm cảm động.
Vì thế đơn giản ăn cơm trưa xong Ngu Sanh lại suy nghĩ: Muốn trang điểm một chút hay không? Nếu không đem chính mình làm cho thê thảm một ít? Có lẽ nếu có chút nhìn thấy mà thương, Nghê Uyển Sính sẽ không so đo những chuyện trước kia?
Ngu Sanh cũng không tự luyến.
Tuy rằng nàng biết gương mặt này không thể so với Nghê Uyển Sính mị hoặc chúng sinh, nhưng năm đó tốt xấu nàng cũng là hệ hoa a! Nghĩ nghĩ nàng lại cảm thấy chính mình đích xác có chút quá mức, vô thanh vô tức liền bỏ đi, cũng không cho đối phương lưu bất kỳ tin tức gì, năm đó nàng là muốn Nghê Uyển Sính không cần lãng phí thời gian ở trên người mình a!
Suy bụng ta ra bụng người, nếu nàng là Nghê Uyển Sính mà nói chắc cũng sẽ hận đến ngứa răng đi!
Đến nỗi hợp tác, Ô Thác Bang cũng coi như có thành tích không tồi trong ngành truyền thông, nhưng Hãn Minh là nhãn hiệu quảng cáo bản địa lâu đời, có được quyền lựa chọn tuyệt đối.
Nghĩ vậy nàng không khỏi lại bắt đầu lo lắng.
Ô Thác Bang đại biểu không phải cá nhân nàng, mà là mộng tưởng của một đám các bạn nhỏ.
Nàng thật là khóc không ra nước mắt.
Đang lúc nàng vò đầu bứt tóc, một đạo âm thanh truyền đến, "Làm sao vậy?" Là tiếng Ổ Nhị.
"Ông chủ, anh rốt cuộc đã trở lại." Ngu Sanh thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Ổ Nhị.
"Đến đến đến, anh không có công phu nghe em nói lung tung, nói một chút đi?" Ổ Nhị vào văn phòng ý bảo nàng ngồi xuống.
Ngu Sanh lại lần nữa im lặng.
"Được rồi, anh suốt đêm gấp trở về không phải muốn xem bộ dạng suy sút này của em, chết tiệt, nếu hạnh phúc của lão tử bị hủy đến lúc đó đem em kéo tới động phòng đi." Ổ Nhị cùng Ngu Sanh rất thân, ngày thường hai người nói chuyện không có kiêng nể.
"Thực xin lỗi!" Ngu Sanh bĩu môi, nhưng nội tâm vẫn là có chút áy náy.
"Được rồi, không nói xin lỗi, hiện tại nói rõ cho anh, đây là người cũ từ nơi nào tới? Anh cho rằng em cũng chỉ có ----" Thôi, Ổ Nhị không nói tiếp, hắn biết cái tên kia đối với người nhà họ Ngu đều là cấm kỵ, vừa nói tới, khó tránh khỏi lại là một hồi tinh phong huyết vũ, trước giải quyết việc mới là thật.
"Vị này đại cá sấu nhị đại ngành quảng cáo là chuyện khi nào? Chuyện lớn như vậy sao anh lại không biết? Miệng em cũng đủ kín a? Chỉ có chút năng lực này, còn từ chức?" Ổ Nhị nói nói liền tức giận, hận không thể đem Ngu Sanh trói lại đánh một trận.
"Từ chức -- kia --- không phải chỉ tính toán sao -----" Ngu Sanh phiền muộn nói.
"Ai ô ô, tôi cảm ơn ngài nha!" Ổ Nhị lườm nàng, ngữ khí nháy mắt nghiêm túc lên, "Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?"
Ngu Sanh thấy chính mình tránh không khỏi, dù sao với tính cách của Ổ Nhị, hắn muốn biết tự nhiên sẽ có phương pháp, chỉ có thể căng da đầu nói: "Khi sắp tốt nghiệp bọn em từng có một đoạn, sau đó ---, sau đó em không từ mà biệt."
Xác thật là đi không từ giã, lời nói tàn nhẫn nhất nàng cũng nói rồi: "Nghê Uyển Sính, tôi chỉ là cùng cậu chơi chơi mà thôi, bởi vì thất tình, tâm tình không tốt, các nàng đều nói muốn quên một người liền phải bắt đầu một đoạn cảm tình mới, mà vẻ ngoài của cậu quá mức tinh xảo, tôi chỉ là nghĩ, cậu đẹp như vậy mà còn thích tôi, tra nữ kia phỏng chừng cũng sẽ hối hận vì đã rời bỏ tôi đi?"
Nghê Uyển Sính lúc ấy nghe xong những lời này của nàng, gương mặt xinh đẹp kia trở nên trắng bệch.
"Vậy cậu hãy cùng tôi một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm cả đời, được không? Chúng ta cả đời đều ở bên nhau, được không?" Ngữ khí của Nghê Uyển Sính khi ấy đều đã là cầu xin, thậm chí thiếu chút nữa quỳ xuống.
Kỳ thật lúc ấy Ngu Sanh cũng rất đau lòng, còn vô cùng cảm động.
Chỉ là năm 4 binh hoang mã loạn, thật sự không thích hợp lại một lần nữa bắt đầu một đoạn cảm tình mới, nhân số đi học đều là thất thất bát bát, phỏng vấn chạy không xong cũng làm chính mình hoảng hốt, nàng cũng muốn đi đối mặt với tình huống hiện thực, nàng đối với tương lai của hai người không có một chút tin tưởng nào.
Cứ như vậy không bằng buông tay.
Vì thế nàng nhẫn tâm: "Cậu còn nghe không rõ sao? Tôi chỉ là nghĩ cùng cậu chơi chơi mà thôi, liền chơi chơi, không có cảm tình, hiểu không?"
Nước mắt của Nghê Uyển Sính chảy đến rối tinh rối mù, làm nàng không khỏi nhớ tới bản thân thất tình ngày đó cũng là như thế này, khóc đến trời đất tối sầm, tra nữ hành vi loại này cùng tiền nhiệm kia của nàng có cái gì khác nhau?
Sau cùng nàng vẫn là không nhẫn tâm, đem Nghê Uyển Sính đưa tới ký túc xá của mình, lúc ấy tỷ muội trong ký túc xá đều rất ít trở về, ban đêm hai người lại chảy nước mắt làm vài lần, chỉ là đến cuối cùng một bước Nghê Uyển Sính ngừng tay, nói chờ tương lai sau khi các nàng hợp pháp, nàng nhất định sẽ làm Ngu Sanh trở thành người của nàng.
- ------
4 giờ chiều, Ổ Nhị cùng Ngu Sanh cùng đi gặp Nghê Uyển Sính.
Ngu Sanh cũng không có đi con đường khổ tình, trước yêu cầu mãnh liệt của Ổ Nhị nàng hóa trang, làm tạo hình, Ổ Nhị còn mua riêng cho nàng tân chiến bào, theo nguyên văn lời Ổ Nhị nói chính là: "Nữ nhân lớn lên xinh đẹp không bằng sống một cách xinh đẹp, chính là muốn cho nhị đại kia nhìn xem, chị đây hiện tại vẫn là nữ vương."
Văn phòng của Nghê Uyển Sính là một cái phòng xép lớn, cùng loại với phòng tổng thống ở khách sạn, dùng pha lê ngăn cách trong ngoài hai không gian.
Khi Ngu Sanh các nàng đến vừa vặn văn phòng của Nghê Uyển Sính còn đang có khách, các nàng liền ngồi trên sô pha ở bên ngoài đợi một hồi.
"Em có phải mắt mù hay không thế?" Ổ Nhị thông qua cửa kính là có thể nhìn thấy đại khái bộ dáng của Nghê Uyển Sính, hắn không nhịn được phát cho Ngu Sanh một cái WeChat.
Dấu chấm hỏi đằng sau còn phụ một đống dấu chấm than!
Ngu Sanh cố ý không để ý tới hắn.
Nàng biết ý tứ của hắn, một nhị đại vừa đẹp lại nhiều tiền như vậy thế nhưng bị mình gặm, gặm liền gặm còn không biết đủ, còn vứt bỏ người ta.
Chỉ chốc lát, Nghê Uyển Sính tiễn khách