Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 1: Quan tài nứt
Biên thùy.
Phủ Vân Nam.
Yến Tam Hợp mặc một thân hiếu phục quỳ gối bên cạnh quan tài, người trong quan tài là tổ phụ của nàng.
Tổ phụ ra đi trong giấc ngủ, không bệnh không tai.
Yến Tam Hợp không hề cảm thấy bi thương.
Cả đời này của ông khổ sở, lúc lâm chung có thể thống khoái như vậy thì cũng có thể coi là khổ tận cam lai rồi.
Đêm cuối cùng, Yến Tam Hợp một mình canh giữ ở trong linh đường.
Sáng mai khi quan tài xuống đất thì tình cảm kiếp này của hai ông cháu bọn họ coi như cũng chấm dứt, thế nhưng nàng vẫn rất luyến tiếc.
Yến Tam Hợp ném mấy tờ giấy trắng vào trong chậu than.
Trong ánh lửa nhảy lên, nàng nghe thấy một tiếng "lách cách" thật nhỏ.
Tiếng động gì vậy?
Còn chưa lấy lại tinh thần, thì tiếng "lách cách" lại vang lên.
Lần này nàng nghe rất rõ, giống như có cái gì đó nứt ra.
Yến Tam Hợp vội vàng đứng lên, cầm lấy đèn dầu đi tới bên cạnh quan tài xem thử, chợt lòng như lửa đốt.
Quan tài vừa rồi còn đóng kín mít lại bị nứt ra một khe hở.
Khe hở kia càng nứt càng lớn, làm lộ ra nửa khuôn mặt của tổ phụ.
Yến Tam Hợp đau lòng rơi nước mặt.
Truyền thuyết nói rằng, quan tài của người chết không khép lại được là do khi còn sống có niệm, một thời gian sau, niệm sẽ biến thành ma.
Không trừ được tâm ma thì ra đi không yên lòng.
"Tổ phụ."
Yến Tam Hợp sờ lên khe nứt của quan tài kia lẩm bẩm nói:
"Người còn chuyện gì chưa buông xuống được sao?"
***************************
Kinh thành.
Bách Dược Đường.
Xe ngựa dừng lại ở cửa, Yến Tam Hợp trả tiền xe rồi đội ô đi vào.
Tiểu nhị chào hỏi: "Cô nương muốn mua thuốc gì vậy?"
Yến Tam Hợp phủi bụi mưa dính trên người: "Ta muốn mua một loại thuốc không mùi không vụ, vào nước tan liền, có thể khiến cho người uống vào..."
"Ngài mau dừng lại đi!"
Tiểu nhị chỉ vào bảng hiệu ở cửa: "Nơi này là hiệu thuốc, chữa bệnh cứu mạng, không phải mưu tài hại mạng."
"Loại uống vào bổ... nhưng không có cảm giác gì."
Tiểu nhị sửng sốt, vội vàng mỉm cười làm lành nói: "Bạch Chỉ có vị, bột Trân châu không vị, đáng tiếc không dễ tan. Tốt nhất là dùng Bạchâm thượng đẳng, không màu không vị, chỉ là giá cả đắt hơn một chút."
Yến Tam Hợp móc ra mười lượng bạc từ trong bao quần áo: "Đủ không?"
"Đủ rồi, đủ rồi!"
Tiểu nhị nhận lấy bạc, rồi lấy một cây cân nhỏ ra, xoay người lấy từ trong ngăn kéo ra hai tiền bạch sâm.
"Cô nương ngồi một lát, ta vào trong nhờ sư phụ mài cho nàng."
Yến Tam Hợp gật gật đầu, vừa muốn tìm cái ghế ngồi xuống thì đột nhiên phát hiện trong tiệm thuốc còn có một người.
Người nọ mặc trang phục võ tướng, nghiêng đầu vểnh hai chân, nửa ngồi nửa dựa vào một cái ghế thái sư trong góc, đang dùng ánh mắt gần như tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.
Yến Tam Hợp nhíu mày ngồi xuống một bên.
Ánh mắt kia vẫn còn dính trên người nàng, vẫn không chịu buông tha, Yến Tam Hợp bèn lạnh lùng nhìn lại.
Người nọ lại