Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 147: Câu chuyện 3
"Trên đời này chưa từng có hai chữ công bằng." Đã lâu không mở miệng, nên giọng Tạ Tri Phi vô cùng trầm thấp, ánh mắt lại càng lạnh lùng: "Lúc Đại Tề các ngươi bị nước khác khi dễ, là Hoa quốc chúng ta thay các ngươi xuất binh đánh giặc, đuổi giặc đi, chết trận chính là tướng sĩ Hoa quốc chúng ta, tiêu hao chính là quốc khố Hoa quốc chúng ta."
Được rồi, Tam gia tốt của ta, ngươi con bà nó không thể nói ít một câu không. Lúc này, hắn nói rắm thơm thì ngươi cũng gật đầu cho ông!
Bùi Tiếu vội vàng đá chân Tạ Tri Phi một cái.
Nào biết Tạ Tri Phi căn bản không để ý tới, lại lạnh lùng nói: "Làm người, sống lưng mình không cứng nổi, vậy thì đừng trách người khác khi dễ ngươi. Đối với quốc gia, cũng là đạo lý như thế."
Tạ Ngũ Thập, ông đây quỳ xuống cho ngươi nhé.
Bùi Tiếu vội vàng cười nói với Ngô Thư Niên: "Ngươi đừng để ý tới hắn, hắn từ nhỏ..."
"Nói hay lắm!" Ngô Thư Niên kêu lớn một tiếng, khuôn mặt xanh xám bởi vì kích động mà ửng hồng: "Lời này phụ thân ta cũng từng nói với ta, giống hệt vậy."
Lúc này, đến phiên Tạ Tri Phi cả kinh.
"Phủ công chúa tường cao xung quanh, ra vào đều có thị vệ đi theo, nhìn thấy đều là điều tốt, nghe được đều là lời nịnh nọt, dùng lời của phụ thân mà nói là một nơi phồn hoa như gấm." Ngô Thư Niên: "Nhưng ở phố cổ bên bờ sông Bắc Thương, thứ cha ta nhìn thấy là một mặt khác của cuộc sống này."
"Nơi đó, có đứa trẻ đói đến mức giành ăn với chó, gặm cả vỏ cây để ăn. Có người già bệnh, bị người nhà ghét bỏ, chỉ có thể tự mình bò vào trong núi sâu chờ chết. Có nữ tử đứng ở bên đường đón khách, trên người sắp thối ra rồi vẫn muốn dùng thân thể đổi chút bạc, kiếm chút cơm cho con cái trong nhà. Có hán tử ba mươi tuổi quỳ xuống đất dập đầu, cầu quan lão gia các buông tha cho con gái xinh đẹp của mình... Ma người có hàng ngàn hàng vạn loại, có oan hồn không tiêu tan, có nghiệp bệnh quấn thân... Nhưng không có loại nào có thể sánh được với cuộc sống chân thật, tàn khốc như vậy."
"Phụ thân ta từng nói với ta, người làm quan không cần đọc nhiều sách thánh hiền chó má, chỉ cần một con phố cổ, một con sông Bắc Thương, là có thể cho bọn họ biết nên làm chức quan này thế nào rồi. Người làm vua dù là Ngô gia, Lý gia, hay là Trần gia, chỉ cần còn có sự tồn tại phố cố, của sông Bắc Thương thì sẽ không thể lâu dài được."
Mấy câu này...
Bùi Tiếu lại dùng chân đá Tạ Tri Phi: Huynh đệ, nhìn không ra Ngô Quan Nguyệt còn là người có tầm nhìn như thế.
Tạ Tri Phi thản nhiên liếc hắn một cái, cười gằn đáp lại.
"Cha con hai người ở phố cổ nhiều năm, hàng năm trưởng công chúa đều phái người tới đón một lần, hàng năm đều bị từ chối. Năm phụ thân mười tám tuổi, trưởng công chúa hạ tối hậu thư, mệnh lệnh cha con hai người lập tức hồi kinh."
Chờ đã! Quý lão phu nhân và Ngô Quan Nguyệt hơn kém nhau hai tuổi. Quý lão phu nhân mười sáu tuổi rời khỏi huyện Đông Hưng, nếu như Ngô Quan Nguyệt mười tám tuổi rời khỏi phố cố, vậy thì gần như là một trước một sau.
Yến Tam Hợp ở trong lòng âm thầm ghi lại.
"Phụ thân thấy tổ phụ không muốn hồi kinh, bèn viết thư thương lượng với trưởng công chúa, cuối cùng hắn lấy cái giá vào triều làm quan, đổi lấy tự do tổ phụ tiếp tục sống ở phố cổ."
Ngô Thư Niên nói tới đây, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng hơi thở lại hơi gấp gáp.
"Phụ thân ta đọc thuộc sử sách, bác cổ thông kim, trên người chảy huyết mạch của hai đời hoàng thất, vừa không thiếu dã tâm, lại có thủ đoạn, hơn nữa trưởng công chúa những năm này khổ tâm kinh doanh nhân mạch, rất nhanh ông đã bộc lộ tài năng ở trên triều đình. Mấy năm đó là mấy năm mẫu từ tử hiếu, phụ thân ta còn theo ý trưởng công chúa, cưới mẫu thân ta."
"Chờ đã!" Bùi Tiếu nhịn không được muốn lên tiếng cắt đứt: "Không có chuyện của lão phu nhân nhà ta sao?"
"Bùi công tử, ta đã nói rồi, chuyện của lão phu nhân sau này sẽ nói." Ngô Thư Niên nhìn thẳng hắn: "Tiền căn hậu quả nói rõ ràng, ngươi mới hiểu vì sao hai người bọn họ có duyên nhưng không có phận."
Bùi Tiếu nghẹn họng,