Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 187: Thanh lý
Tĩnh Tư Cư.
Con trai trưởng của Quý Lăng Xuyên là Quý Hải Đông vén áo bào, quỳ xuống đất dập đầu ba cái với Yến Tam Hợp.
Dập xong, dùng cả tay chân đứng lên, trịnh trọng nói: "Phụ thân trọng thương nằm ở nhà, không thể tự mình tới, nên nhờ ta chuyển cho Yến cô nương ba câu."
Yến Tam Hợp: "Ngươi nói đi."
"Câu đầu tiên là cảm ơn."
Ừ!
"Câu thứ hai là chuyện người đồng ý lúc trước, tuyệt không nuốt lời. Nếu ông ấy mất mạng không thể trở về kinh thành, thì trưởng tử Quý Hải Đông ta sẽ giúp ông hoàn thành, xin cô nương yên tâm."
"Ừ."
"Câu cuối cùng." Quý Hải Đông nhìn Yến Tam Hợp: "Kính xin cô nương lưu tình, cho Quý gia một con đường sống."
Câu nói cuối cùng vừa thốt ra, Tạ Tri Phi đứng dựa cửa nhướng mí mắt.
Đây là muốn Yến Tam Hợp giữ kín chuyện của lão phu nhân với Ngô Quan Nguyệt đây mà.
Yến Tam Hợp đứng lên, đi tới trước mặt Quý Hải Đông. Quý Hải Đông cao hơn cô một cái đầu, nhưng lại theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Chuyện của lão phu nhân, phụ thân đã nói hết cho hắn biết. Nếu như không phải Thập Nhị đệ chết đi sống lại, thì hắn sẽ chẳng thể tin tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp trước mắt này, lại là người thay lão phu nhân hóa niệm giải ma.
"Ta cũng có ba câu nói muốn chuyển cho hắn."
"Cô nương, mời nói."
Yến Tam Hợp: "Tiền hàng thanh toán đã xong, không cần cảm ơn."
Quý Hải Đông cung kính nói: "Vâng!"
Yến Tam Hợp: "Chuyện hắn đồng ý với ta, cho dù không nhờ ngươi nói thì ta cũng không lo hắn nuốt lời. Nếu hắn muốn nuốt lời thật đi nữa thì ta cũng có cách đòi lại, huống chi ngẩng đầu ba thước còn có thần linh."
Quý Hải Đông sợ tới mức lui về phía sau nửa bước.
"Câu cuối cùng." Yến Tam Hợp lạnh lùng nhìn hắn: "Trong lúc quan tài khép lại, chuyện của lão phu nhân đã dừng lại ở chỗ ta, đường sống của các ngươi không nằm ở ta mà là ở các ngươi."
Quý Hải Đông nghe xong thì sắc mặt căng thẳng: "Đa tạ cô nương, ta sẽ nói thật cho phụ thân nghe."
"Như vậy đi, ta không tiễn." Yến Tam Hợp xoay người, bóng lưng tỏa ra sự lạnh lẽo cách người ngàn dặm.
Quý Hải Đông không dám nhiều lời, vội vàng xoay người rời đi, đi tới cửa thì Tạ Tri Phi lại đưa tay ngăn hắn lại.
"Ta còn có một câu, cũng làm phiền Hải Đông ca mang đến cho Quý bá."
Quý Hải Đông rất quen thuộc với Tạ Tri Phi: "Thừa Vũ cứ nói đi."
Tạ Tri Phi: "Chó đen cũng thế, mà chó nhà cũng vậy, tuyệt đối không được nói với bất cứ ai."
...
Vẻ mặt Quý Hải Đông mơ hồ.
Tạ Tri Phi vừa thấy vẻ mặt này của hắn thì đã biết Quý Lăng Xuyên ngậm miệng rất chặt đối với vụ án Trịnh gia, đến con ruột cũng không nói.
Trong lòng chợt thấy yên tâm.
"Lời này ngươi cứ nói với phụ thân ngươi, ông ta khắc hiểu. Đi thôi, ta tiễn Hải Đông ca."
"Được!"
Lúc sắp đến cửa thứ hai, Tạ Tri Phi đột nhiên ho khan một tiếng, đè nén giọng nói: "Sau khi vết thương của Quý bá lành, bảo ông ấy sớm lên đường, không nên trì hoãn."
......
"Gia?" Chu Thanh nhìn bóng lưng Quý Hải Đông, nhịn không được hỏi: "Tại sao lại nói Quý lão gia khởi hành sớm một chút?"
Tạ Tri Phi: "Như vậy hắn mới có thời gian đến bờ sông Bắc Thương nhìn thử một chút."
Chu Thanh: "..."
"Quay về thôi!" Tạ Tri Phi xoay người, đột nhiên lại nhớ tới cái gì.
"Ta nhớ trước khi chúng ta rời khỏi kinh thành, có người đi quan sát Từ Thịnh, có nhìn ra động tĩnh gì không thế?"
"Chân phế rồi, ba tháng không ra khỏi cửa, không có động tĩnh gì."
"Sẽ què sao?"
"Thẩm Trùng ra tay, có thể không què sao!"
"Ta thích sự ác độc của tiểu tử kia." Ánh mắt và thần sắc Tạ Tri Phi đều có chút khó lường: "Chúng ta có thể đưa tay vào hình bộ không?". Bạn có biế???? ????????ang ????????????????ện ﹎ ????RÙM????RU YỆ????.vn ﹎
Chu Thanh: "Gia muốn xem hồ sơ vụ án Trịnh gia một lần nữa sao?"
Tạ Tri Phi: "Không phải ta xem, mà là Yến cô nương nhà chúng ta xem."
Chu Thanh lắc đầu: "Hình bộ khó, Đại Lý tự và Đô Sát viện còn có thể nghĩ cách."
Tạ Tri Phi vỗ vỗ vai hắn: "Vậy nghĩ cách đi, tiền không thành vấn đề, quan trọng