Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 22: Công việc kết thúc
Là đến bắt nàng sao?
Là Tạ gia!
Yến Tam Hợp không kịp suy tư đã buộc tay nải lên người, rón rén mở cửa sổ, khẽ cắn môi xoay người nhảy qua.
Tuy không biết treo tường nhưng nàng biết leo cây, dám từ lầu hai nhảy xuống thì phải có lá gan lớn.
Yến Tam Hợp cắn răng, chân đi xuống từng tấc một.
Chờ hai tay thật sự chịu không nổi thì mới buông ra, cả người nàng rơi xuống đất.
Yến Tam Hợp bất chấp sự đau đớn, dán tường đi về phía bắc.
Đây là một cái hẻm tối, căn bản nhìn không rõ gì, hẻm tối cuối cùng hắn là đường cái.
Đến trên đường cái thì sẽ có thể chui vào ngõ nhỏ nào trốn, hoặc chui vào một góc, hoặc trốn trên cây.
Lúc Yến Tam Hợp chọn khách đi3m đã tìm hiểu rất rõ, đề phòng người Tạ phủ âm hồn bất tán, có một số việc không giải thích được với bọn họ.
Nàng chạy rất nhanh, mắt thấy sắp chạy đến cuối ngõ tối thì đột nhiên, lảo đảo một cái, tất cả động tác thoáng chốc dừng lại.
Đầu ngõ, có một nam nhân một chân chạm đất, một chân giẫm lên tường, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.
Trực giác Yến Tam Hợp cho rằng không ổn, đảo mắt về phía sau, chỉ thấy từ xa có mấy bóng đen đang chạy về phía nàng.
Bắt ba ba trong hũ!
Yến Tam Hợp dùng sức thở hổn hển mấy hơi, phiền não tặc lưỡi một tiếng, nhận mệnh cúi đầu xuống.
Tạ Tri Phi thấy nàng bất động thì khẽ mỉm cười.
Tò mò ghê.
Một nữ tử biết lừa gạt, biết dọa người, biết nhảy cửa sổ, biết trèo tường, còn có thể bắt cóc đả thương đại ca nhà mình, rốt cuộc trông như thế nào?
Có phải ba đầu sáu tay không?
Hắn buông cái chân các tường kia xuống, vẫy vẫy tay với đám Chu Thanh đã chạy tới phía sau nữ tử, sau đó chậm rãi đi tới.
Người nọ vẫn cúi thấp đầu, mặc một bộ xiêm y nam, thân hình lại gầy gò mỏng manh.
Tạ Tri Phi lắc đầu, lười biếng mỉm cười.
"Nói chớ!" Hắn có một cái miệng không đứng đắn: "Cô nương ngươi giả nam cũng giống đấy, nhất là cái bộ ng ực này..."
Yến Tam Hợp ngẩng phắt đầu, ánh mắt giống như hai con dao găm bắn thẳng ra ngoài.
"......"
Nửa câu sau lập tức kẹt trong cổ họng.
"Là nàng ta sao?"
Nữ tử kỳ quái mua thuốc ở Bách Dược Đường đó.
Sắc mặt Tạ Tri Phi chợt thay đổi.
Là hắn!
Nam nhân đã chỉ đường cho nàng ở Bách Dược Đường.
Mặt Yến Tam Hợp cũng đổi sắc.
Hắn và Tạ gia có quan hệ gì?
Tạ tổng quản thở hồng hộc chạy tới, vẻ mặt hận không thể ăn thịt người.
"Tam gia, là nàng bắt đại gia rồi làm bị thương, hừ, còn thay quần áo nam nhân, vô dụng thôi, ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra."
Lão tam của Tạ phủ?
Người sắp chết vì bệnh?
Yến Tam Hợp nheo mắt ngẫm nghĩ.
Người này cao lớn, mỗi đường cong trên mặt đều toát ra khí chất cứng rắn của nam nhân, sao có chút bệnh khí nào đâu?
Người Tạ phủ nói dối!
Đúng lúc này, một vầng trăng rơi vào trên người Yến Tam Hợp, càng lộ ra đôi môi trắng bệch kia, ánh mắt nàng lạnh lùng cứng rắn lại giống như nham thạch không có độ ấm, khiến cho người ta không rét mà run.
Tạ Tri Phi sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như vậy.
Đuôi lông mày hắn hơi nhướng lên: "Cô nương cành vàng lá ngọc thế này, chi bằng theo ta về Tạ phủ uống trà tâm sự, chẳng phải tốt hơn ở chỗ này hóng gió lạnh sao?"
Yến Tam Hợp không nói lời nào.
Cuộc đời nàng ghét nhất hai loại người, một là phong lưu, hai là kẻ ăn chơi trác táng.
Nhớ lại nụ cười lỗ m ãng ngả ngớn và câu "là bộ ng ực này", tên này thỏa đáng là một tên phong lưu ăn chơi trác táng, khiến cho nàng càng ghét hơn.
"Tam gia, nói nhiều với nàng ta làm gì, trực tiếp trói về đi."
Tạ tam gia liếc Tạ tổng quản một cái, ánh mắt rơi vào tay nải phía sau Yến Tam Hợp.
"Ngươi họ Yến ư?"
"......"
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"......"
"Trong nhà còn có những người nào?"
"......"
"Tam gia của ta ơi!" Tạ tổng quản hoàn toàn nghe không nổi nữa: "Tuy nói cô nương này dáng vẻ không tồi, nhưng Tam gia cũng phải phân trường hợp chứ, ngài xem, trong nhà đã sốt ruột đến thế rồi mà ngài còn ở đây hỏi đông hỏi tây nữa là sao?"
"Tạ tổng quản." Tạ tam gia: "Ngươi biết thương hương tiếc ngọc là gì không? Quên đi, nếu ngươi hiểu thì sao già đầu rồi vẫn là một