Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 55: Lý Bất Ngôn
Chuyện này tất nhiên là không đúng rồi
Sau khi mấy con ngựa nhanh chóng băng qua hai con phố, thì Tạ Tri Phi và người nọ đồng thời xoay người xuống ngựa, hai người nhìn nhau lại đồng thời chui vào trong hẻm.
Quả nhiên hắn đã đoán trúng!
Có chuyện rồi!
Bùi Tiếu vội vàng nhảy xuống ngựa, ném dây cương vào lòng Chu Thanh, vui vẻ đi theo.
Tạ Tri Phi dẫn bọn họ đến một chỗ yên tĩnh, không kịp hỏi: "Ngươi là ai? Là gì của Yến Tam Hợp?"
Người nọ nhướng lông mày, không đáp mà chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
"Tạ phủ tam gia, Tạ Tri Phi, làm việc ở Bắc thành Binh Mã Ti, là..." Tạ Tri Phi mặt dày, cắn răng một cái: "Coi như nửa huynh trưởng của Yến Tam Hợp đi!"
Người nọ cũng sảng khoái: "Lý Bất Ngôn, là tỳ nữ của nàng."
Lý Bất Ngôn?
Nàng chính là Lý Bất Ngôn?
Lý Bất Ngôn thế mà là nữ nhân?
Tạ Tri Phi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bùi Tiếu bên cạnh xông tới, bắt lấy cánh tay Lý Bất Ngôn.
Tạ Tri Phi nheo mắt, vội vàng quát: "Lý Bất Ngôn, dừng tay!"
"Muộn rồi." Thân thể Bùi Tiếu vẽ ra một đường cong cực kỳ xinh đẹp ở trên không trung, sau đó "rầm" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.
Tư thế chó ăn cứt, cực kỳ xí hổ!
Trời đất, bất động.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Bùi Tiếu cho là mình đã thăng thiên, mãi đến khi cơn đau đớn lan ra khắp tư chi kinh mạch thì hắn mới bừng tỉnh đại ngộ.
Ôi!
Con bà nó ta còn sống!
Ngẩng đầu, là khuôn mặt sốt ruột của Tạ Tri Phi: Ngươi sao rồi
Bùi Tiếu trừng mắt: Hỏi ta làm gì, mau hỏi nàng ta đi!
Tạ Tri Phi: Ta hỏi ngươi có tàn phế hay không trước đã?
Bùi Tiếu liếc mắt một cái: Tàn phế cũng có phụ thân ta chữa, ngươi nhanh lên cho ông đây.
Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh vội đỡ Bùi gia dậy, kiểm tra xem có tàn phế hay không.
"Lý cô nương, chuyện đó..." Tạ Tri Phi chậm rãi nói: "Quan tài của bà ngoại huynh đệ ta bị nứt, tiểu thư nhà ngươi nói đi Phủ Vân Nam tìm một người tên là Lý Bất Ngôn, người phái đi mang thư về nói không tìm được, trong lòng hắn sốt ruột nên mới..."
Lý Bất Ngôn mỉm cười: "Thì ra ngươi là khổ chủ?"
Bùi Tiếu cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tê dại đến không còn tri giác, chỉ có liều mạng gật đầu.
Lý Bất Ngôn: "Tất nhiên là tìm không thấy rồi, phủ Vân Nam có rất nhiều chó tên Lý Bất Ngôn."
"Ý ngươi là sao?"
Tạ Tri Phi nhìn Bùi Tiếu, vẻ mặt mơ hồ.
Bùi Tiếu cười khố nháy mắt với Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi: Gì đó?
Tên khốn kiếp, mau để cho gia tiếp tục nằm sấp xuống đi! Gia đắc tội người ta rồi, còn không bằng thăng thiên luôn!
"..."
Tạ Tri Phi quả thực hiểu rõ người này như trong lòng bàn tay.
"Lý cô nương, huynh đệ ta có chỗ nào mạo phạm, ta đền tội thay hắn. Miệng hắn hỗn nhưng tâm hắn tốt, cô nương xin đừng chấp nhặt với hắn."
Lời nói rất chân thành.
Ấn tượng của Lý Bất Ngôn đối với Tạ Tri Phi không tồi, vừa rồi nếu không phải hắn ngăn cản thì có lẽ mình lúc này vẫn đang xì xèo đánh nhau cũng nên.
"Huyện Phúc Cống không có nam nhân tên Lý Bất Ngôn, chỉ có một nữ tử tên Lý Bất Ngôn, các ngươi hẳn là tìm sai rồi."
Tạ Tri Phi dùng cánh tay đụng Bùi Tiếu: Có nghe không.
Bùi Tiếu thật sự là một bụng nước đắng chẳng thể đổ ra: Con bà nó ngươi có nói là nữ nhân đâu, cái tên quỷ quái này có ai nghe ra là nữ nhân không hả?
Tạ Tri Phi gật đầu một cái: Được rồi tổ tông, coi như ta sai.
Bùi Tiếu trừng hắn: Vốn là lỗi của ngươi mà.
"Xin hỏi?" Lý Bất Ngôn nhìn hai người bọn họ: "Hai vị đây là đang mắt đi mày lại sao?"
Hai vị: "..."
"Lý cô nương." Tạ Tri Phi vội vàng chuyển đề tài: "Theo lý lúc này ta hẳn là mời ngươi đến tửu lâu ăn bữa cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng chuyện này gấp gáp, nên ta trực tiếp hỏi ở đây luân, cao nhân mà tiểu thư ngươi nói đến là ai?"
Lý Bất Ngôn im lặng một lát, lại mỉm cười.
"Việc này không thể nói, chờ gặp tiểu thư nhà ta, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Ngươi..."
Tạ Tri Phi vội che miệng Bùi Tiếu: "Ngươi an tâm, tiểu thư nhà ngươi chắc chắn sẽ không sao, có điều sao ngươi biết tiểu thư nhà ngươi ở đại lao Hình bộ?"
"Ta có đến Tạ gia."
Tạ Tri Phi bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời lại hơi nghi hoặc.
"Chiêu đập bảng Hình Bộ của cô nương là định một mình xông vào cứu cô nương nhà ngươi ra hả?"
"Ngươi không thấy à?"
"Không phải."
Tạ Tri Phi sắp xếp từ ngữ: "Cô nương chẳng lẽ không hiểu, Hình bộ là một trong sáu bộ, có nhiều thị vệ trông coi, một mình cô nương..."
"Một người, một mạng." Lý Bất Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười: "Cứu không được tiểu thư thì mạng này của ta để làm gì?"
Trời đất lần nữa yên lặng!
......
Từ phủ.
Tạ