Bách tính trong thành Phụng Dương ngoài kiểu tóc và trang phục, trang sức ra, chẳng có gì khác hai trăm năm về trước, cuộc sống bận rộn hằng ngày vẫn diễn ra, ban ngày đi làm, ban đêm về nghỉ. Hồi Xuân đường so với lúc tôi rời đi đã được xây dựng thêm rất nhiều, từ hai cửa như trước đây, đến giờ đã xây thành tám cửa, bên phải là để chẩn bệnh, bên trái là để bốc thuốc.
Trong sảnh đường đồ đạc lộn xộn, rõ ràng vì quá bận rộn nên không có thời gian sắp xếp. Cứ theo cách người dưới xưng hô với đại phu, thì y quán này đã được giao cho Âu Dương gia nối đời coi sóc. Bệnh nhân của Hồi Xuân đường đông nghịt, đương nhiên cũng chẳng ai để ý tới một người chẳng liên quan như tôi, huống hồ người không liên quan cũng đâu chỉ có mình tôi.
Chỗ trang trọng, bắt mắt nhất trong sảnh đường có treo hai bức hoạ, rất đông người vây lại để xem. Người trong bức hoạ vô cùng thân thuộc, từng đường nét của y từ khi còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành, trở nên nổi bật, tuyệt thế trên đời, tôi đều không quên.
Bên cạnh treo một bức hoạ nữ nhân, nhưng người này tôi không quen biết.
“Tại sao Tô đại phu và Tô tiểu muội lớn lên lại khác nhau như vậy?” Một cô nương đứng trước hai bức hoạ hỏi a hoàn của mình.
“Tiểu thư, rất nhiều người trong thành đều nói thế, có thể Tô tiểu muội là nghĩa muội do Tô đại phu nhân nhận về. Với lòng dạ thiện lương như Tô đại phu, việc đó cũng không phải là không thể.”
“Tại sao bản triều lại không có vị đại phu nào tuấn kiệt như thế chứ?”
Cả đám người cùng gật đầu đồng ý.
Hoá ra cô gái trong bức hoạ này chính là tôi, chợt nhớ trước đây tôi từng miêu tả cho Tô Dục:
“Tô Dục… mắt ta không lớn… là mắt một mí… sống mũi hơi gẫy… môi không căng mọng… nhưng cũng chẳng mỏng…”
“Ta không xinh đẹp… cũng không nổi bật giữa đám đông… thích mặc y sam màu xanh… đi hài màu trắng… tóc dài quá vai một chút sẽ cắt… chỉ để vừa đủ buộc lại như đuôi ngựa…”
Trên đời vô số người có ngũ quan tương tự như vậy, y vẽ không ra được là vì thế, thảo nào tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy giống, chỉ riêng nỗi cô đơn trong ánh mắt kia thì ngược lại, thật xuất thần. Y cũng chẳng biết thế nào là tóc đuôi ngựa, nên vẽ tóc chổng hết lên trên đỉnh đầu, trông rất kỳ quái, rất giống một đứa bé gái, lẽ nào mọi người đều nghĩ rằng tôi là được y thu nuôi?
Một vị cô nương muốn đưa tay chạm vào bức hoạ của Tô Dục, người làm trong Hồi Xuân đường vội vã chạy tới ngăn lại, “Tiểu thư, bức hoạ này đã treo hơn hai trăm năm rồi, ban ngày treo lên, đêm đến gỡ xuống, mới giữ gìn được tốt như vậy, mời đứng từ xa nhìn, chớ chạm vào”.
Vị tiểu thư kia liền ngượng ngùng rụt tay lại, mặt đỏ bừng.
“Nếu tiểu thu nhà ta muốn bức hoạ của Tô đại phu, ra khỏi cửa phủ, rẽ trái, ở phía cuối đường có vị sư phụ vẽ rất nhiều, có thể đến đó mua về.”
“Ai nói tiểu thư nhà ta muốn bức hoạ của Tô đại phu, tiểu thư ta băng thanh ngọc khiết, rất giỏi thư hoạ, chỉ là muốn xem tài hoạ chân dung của bức hoạn này mà thôi.” A hoàn lớn tiếng bảo vệ chủ nhân.
Người làm trong Hồi Xuân đường đáp: “Bức hoạ này là bút tích thực của Tô đại phu. Thuở ấy, ngài từng bỏ ra hai năm học vẽ, cuối cùng chỉ vẽ đúng hai bức hoạ này để lưu truyền hậu thế, cũng đủ để giới hội hoạ kinh thành phải khiếp đảm. Mấy đời nay, các hoạ gia phỏng hoạ vô số, người mua phỏng hoạ của Tô đại phu, đa phần cũng là để gia trạch bình an”.
Đây là tôi trong mắt Tô Dục, bức hoạ này không biết đã làm bạn cùng y bao nhiêu năm tháng rồi.
***
Hơn hai trăm năm nay không gặp, Tử Cấm Thành được xây dựng ngày một nguy nga tráng lệ, tứ hợp viện của Thái y viện mà Tô Dục từng ở giờ chẳng biết đã đi đâu rồi, bị phá huỷ hay được xây dựng lại, hay là do hoả lực tiêu huỷ, chẳng thể nào suy đoán được.
Sau hơn hai trăm năm, tôi lại quay về nơi này. Kinh thành đối với tôi mà nói, nếu không có Tô Dục, chẳng qua cũng chỉ là một trạm dừng chân, nghỉ ngơi đủ rồi sẽ lại tiếp tục hành trình.
Quỷ sai cứ như con thoi xoay qua xoay lại thế gian, trải qua bể dâu, mãi đến một ngày, khi bản thân cũng trở nên vô cảm vô dục thì sẽ lặng lẽ rời đi. Đây là điều Quỷ đầu đại ca từng nói với tôi, cũng là lời một Quỷ sai quyết định đi đầu thai nói với huynh ấy. Ví von chức phận của Quỷ sai với công việc của người sống là cách hình dung gần gũi nhất, nhưng lại tầm thường nhất, sau mấy trăm năm ngoảnh mặt làm ngơ, rồi cuối cùng con tim cũng hoá băng.
Nay thử ngẫm kỹ, làm tử hồn thì được nếm trải những gì? Kể từ ngày đó, A Bát cũng biến đâu mất dạng.
Vốn tưởng mộ phần của Tô Dục sẽ ở bên thành Phụng Dương, nhưng tôi đi khắp một vòng lại chẳng thu được kết quả gì. May mà nghe được người trong tửu lâu nhắc đến, mới biết mộ phần của Tô Dục nằm tại kinh sư.
Tại sao lại ở kinh sư?
Quan viên bình thường dù là quan cực cao dưới chân thiên tử, cuối cùng cũng sẽ được mai táng ở quê hương cùng mộ phần tổ tiên. Tổ tịch của Tô Dục chẳng biết ở nơi nào, nhưng chắc chắn không phải là kinh sư, năm đó y làm Viện phán, là lần đầu đặt chân đến nơi này.
Chẳng biết sau khi đi, kinh sư đã xảy ra chuyện gì. Ở kinh thành này nếu thực sự có chỗ nào đáng để tôi tưởng nhớ nhất, thì hiện tại chỉ có một nơi.
Tôi bước từng bước trên những bậc thềm đó, sơn lộ sớm đã được sửa sang rồi, trải qua thời gian, thềm đá cũng trở nên bóng loáng, người đi trên sơn lộ cũng rất đông, cầm theo nhang đèn, trong lòng thành khấn, giống như tôi và Tô Dục của hai trăm năm về trước.
Trước miếu Nguyệt Lão có dọn ra một khoảng đất rất rộng, bao quanh là tường gạch đỏ, mái lưu ly. Hoàng đế tiền triều ngự ban tấm bia khen ngợi dựng ngay trước của, bên trong chỉ là một ngôi mộ cực kỳ đơn sơ.
Tô Dục chi mộ.
***
Y được mai táng ở chỗ này sao? Tôi sờ lên tấm bia đá.
Thật khó tưởng tượng được dưới tay tôi lúc này là bia mộ của Tô Dục, khi tôi đi, y mới chỉ là một chàng thanh niên.
Bài minh ca ngợi trên bia mộ, tôi đọc không hiểu, là một bài cổ văn dài, chỉ có ngày mất là tôi thấy rất rõ, y chết vào năm ba mươi chín tuổi.
Ba mươi chín tuổi vẫn còn phong nhã hào hoa.
Ba mươi chín tuổi, tôi còn có thể được ở bên cạnh y mười bốn năm nữa.
Đi quanh một vòng, ngoại trừ ngày giờ sinh, mất đơn giản trên tấm bia, không còn bất kỳ manh mối nào khác.
Khi định trở ra tôi mới phát hiện, mặt sau tấm bia ca ngợi công lao kia có khắc chữ, vả lại còn rất đơn giản.
“Miếu Nguyệt Lão, chỗ đệm quỳ.”
Đây là manh mối mà Tô Dục để lại?
Miếu Nguyệt Lão đã từng nhiều lần được sửa sang, xây dựng thêm lầu hai, có thể thấy hương hoả đỉnh thịnh đúng là rất tốt đẹp.
Lúc tôi đi vào, chỉ thấy duy nhất một chiếc đệm quỳ đơn giản, cạnh đó còn có rất nhiều văn nhân mặc khách, có lẽ cũng đang lưu lại để phỏng đoán về câu đố trên mặt sau tấm bia.
“Chiếc đệm quỳ rõ ràng không có chữ gì, tại sao chỗ mộ Tô Dục lại chỉ rõ, bên trong có huyền cơ gì đây?”
“Không đúng, không đúng, miếu Nguyệt Lão chỉ có ở đây, thiên hạ bao nhiêu là miếu Nguyệt Lão, Tô Dục chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ huyền bí để lừa bịp mà thoi.”
“Chẳng lẽ phải đến từng nơi để tìm sao?”
“Làm gì có ai rỗi việc như thế.”
“Nghe nói triều Minh cũng có một cô gái si tình từng đặt chân qua khắp các miếu Nguyệt Lão trong thiên hạ, chỉ để tìm được chân nghĩa lời của Tô Dục.”
“Kết quả thế nào?”
“Ai biết được.”
Đám thư sinh này chẳng biết đến cầu nhân duyên hay ngứa mồm ngứa miệng tào lao cả nửa ngày trời, cuối cùng mới theo các vị hương khách rời đi, miếu lớn như thế này lai không có đến một ni cô hay hoà thượng để coi sóc.
Tôi sờ tay lên hương án, ngày qua ngày lại như thế, vậy mà ngay một hạt bụi cũng không có, ắt là dùng pháp thuật. Tôi ngồi xổm xuống, di chuyển chiếc đệm quỳ, phía dưới đúng thật chỉ có một tấm đá