An Nghị đứng dậy, cười sảng khoái, không hề nhìn ra sự phiền não vì bị nhánh thứ ba chèn ép, nói với Kỷ Tình đang ngồi ở phía trên: “Tôi xin phép thay mặt Hinh Nhã cảm ơn sự nâng đỡ của phu nhân trước. Vốn dĩ con bé Hinh Nhã này tính tình rất nhút nhát, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng. Chúng tôi là bậc trưởng bối cũng không để ý được đến nó nhiều. May mà ba năm qua có phu nhân bồi dưỡng dạy dỗ tử tế, tôi nghĩ tính tình và nhân phẩm của con bé cũng đã được rèn luyện cẩn thận. Đây không phải là An Nghị tôi muốn khen nó, nhưng mà tính cách Hinh Nhã dịu dàng nhẹ nhàng, lại lương thiện, là con của vợ cả nhà họ Ôn. Từ tính tình đến bối cảnh đều rất xứng đáng với vị trí chủ mẫu nhà họ An chúng ta.”
Kỷ Tình chậm rãi nở nụ cười, khóe môi cong mang theo mấy phần khó đoán, thuận theo lời của An Nghị mà khích lệ: “Hinh Nhã đúng là một đứa con ngoan, tính cách rộng lượng, dịu dàng tao nhã. Đúng là một đôi trời sinh với Tuyển Hoàng. Tôi đã báo cho gia chủ nhà họ Ôn rồi, tin là mấy ngày nữa người nhà họ Ôn sẽ qua đây, để cả hai nhà cùng bàn chuyện hôn sự.”
Lời khen của Kỷ Tình không có lấy một câu giả dối, tất cả đều xuất phát từ nội tâm. Ôn Hinh Nhã ở bên cạnh bà ta ba năm, đã để lại cho bà ta ấn tượng về một cô gái không chỉ có tính cách nhút nhát, mà còn không có lấy một chút chủ kiến nào. Nói dễ nghe thì là tiểu thư khuê các dịu dàng thanh tao. Còn nói khó nghe hơn, chỉ là một con rối gỗ tùy ý người ta điều khiển, không hơn không kém.
Bà ta làm cái chức quản lý nội vụ này bao nhiêu năm nay, nắm quyền sinh sát trong tay. Làm sao có thể cam tâm tình nguyện nhường lại cho người khác, làm một bà lão nhàn hạ được?
Thứ gọi là quyền lực, chính là thứ mà bạn phải sở hữu nó mới có thể hiểu được sức mạnh tiềm tàng trong nó. Bao nhiêu năm như thế, bà ta có thể trấn áp được đám phụ nữ trong hậu viện, còn không phải là nhờ vào cái quyền lực của vị trí chủ mẫu nhà họ An này ư?
Bây giờ An Tuyển Hoàng mới là gia chủ nhà họ An, địa vị cực kỳ cao, sớm hay muộn cũng phải lấy vợ. Cộng thêm việc mẹ con hai người vốn dĩ đã không thân thiết. Thế cho nên thay vì ngồi chờ cho người phụ nữ khác đến tranh giành với mình, không bằng ra tay trước, sắp xếp một con rối dễ có thể thao túng. Đến lúc đó, quyền lực trong nhà họ An vẫn nằm trong tay bà ta như cũ.
Trong lúc Kỷ Tình đang âm thầm vui sướng, đắc ý với dự định của mình, thì Nguyệt Vô Tinh lại nở nụ cười chế giễu. Vì anh ta đã cảm nhận được sự tức giận của người đang ngồi bên cạnh.
Tự tiện nhắc đến việc kết hôn lấy vợ, An Tuyển Hoàng đã hơi nhíu mày, cả người toát ra một làn hơi lạnh, giống như ngăn cách với tất cả mọi người còn lại qua một bức tường bằng băng lạnh, sắc mặt lạnh nhạt khiến mọi người không biết anh đang nghĩ gì.
Con người luôn có sự tò mò đối với những việc chưa biết, đồng thời cũng có kính sợ.
Mà An Tuyển Hoàng chính là cái “chưa biết” của mọi người.
Người đàn ông này vừa như thần linh, không thể chạm tới, lại vừa như ác quỷ địa ngục, lạnh lùng và vô tình.
Cho nên trong trường hợp An Tuyển Hoàng chưa bày tỏ thái độ của mình, mọi người sẽ lựa chọn bàng quan ngồi nhìn.
Nếu như An Nghị tinh ý hơn một chút thì ông ta sẽ phát hiện. Rằng lúc chuyển chủ đề từ việc tranh chấp giữa nhánh thứ ba và thứ năm đến chuyện hôn nhân, trừ trưởng lão nhánh thứ nhất lên tiếng hỏi một câu, tất cả mọi người còn lại chưa hề nói một câu nào!
Cho nên cả cái phòng hội nghị chỉ nghe thấy tiếng hai người Kỷ Tình và An Nghị, kẻ tung người hứng, khen lấy khen để Ôn Hinh Nhã.
Bầu không khí có hơi lạnh lẽo, lại hơi buồn cười.
Mí mắt An Tuyển Hoàng khẽ nhúc nhích, giống như là vừa tỉnh lại, nhưng vẫn không mở ra. Trừ vị trưởng lão của nhánh thứ ba ra, mọi người ngồi phía dưới đều âm thầm đánh giá, đoán xem người đứng đầu này đang suy nghĩ gì. Thấy mắt người nọ vẫn chưa mở ra, trong lòng bọn họ âm thầm thở dài, áp lực vô hình này khiến bọn họ không thể nào thở nổi.
Ngay lúc mọi người vừa mới bình tĩnh một chút, đôi mắt kia đột nhiên mở ra mà không hề báo trước. Một luồng sát khí tràn ra như cơn đại hồng thủy, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Lập tức khiến cho mọi người cảm thấy như đang ngồi ở một nơi toàn là băng tuyết, trước mắt là hoang địa. Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi thứ đều đóng băng lại.
Trong lòng bọn họ thầm kêu không xong rồi.
Đến lúc này Kỷ Tình vẫn chưa cảm nhận được không khí trong phòng đã thay đổi, vẫn đang nói với An Nghị về chuyện nên cử ai đi đón nhà họ Ôn đến, nên bày tiệc tiếp đón như thế nào.
“Hinh Nhã ấy à, con bé theo tôi đã ba năm, cũng coi như một nửa là con gái tôi. Hôm nay con gái đã làm vợ người ta, về sau coi như tôi với nhà họ Ôn là người một nhà rồi. Tuy rằng người một nhà lại không có bên ngoại, nhưng thủ tục thì vẫn không thể…”
“Đủ rồi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên, như đao băng sắc bén cắt qua không khí đang ngưng đọng lại. Mỗi nơi lưỡi dao lướt qua đều thấy sự nghiêm nghị, lạnh lẽo đến tận xương. Rõ ràng không hề có bất kỳ tâm trạng nào, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
Kỷ Tình đột nhiên giống như con vịt bị bóp cổ, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Trưởng lão nhánh thứ năm nghe thế thì hoảng sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng đứng sang một bên, mồ hôi đã chảy ròng ròng sau lưng.
“Về sau, tôi không muốn nghe thấy chuyện này một lần nào nữa.” An Tuyển Hoàng nheo mắt đầy nguy hiểm, một làn khí lạnh quét qua, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo một cách rõ ràng, áp lực tỏa đến từng người trong phòng, sắc như dao, nhọn như kim.
Rồi sau đó đứng dậy bỏ đi.
Đến tận khi An Tuyển Hoàng đã bỏ đi xa không còn thấy bóng dáng nữa, cả phòng hội nghị vẫn lặng ngắt như tờ, đến mức nếu có một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.
An Nghị lau mồ hôi lạnh trên trán, hai bả vai buông thõng. Sắc mặt Kỷ Tình vừa xanh vừa đỏ, trong mắt không che giấu nổi tức giận và xấu hổ. Thế nhưng bà ta chỉ có thể siết chặt nắm tay, ngón tay bấm vào lòng bàn tay, liên tục tự nói với chính mình: Phải nhịn, phải nhịn!
Nếu như không phải trải qua mười tháng mang thai, có khi bà đã thật sự nghi ngờ, liệu đây có phải là đứa con trai chính mình sinh ra hay không. Biết thế lúc đầu đã không làm thì thôi, đã làm là làm cho tới, nên khiến cho nó…
Minh Chiêu, Minh Triệt đã theo An Tuyển Hoàng bỏ đi từ lâu. Nhìn thấy đám người nhà họ An lòng dạ nham hiểm, đặc biệt là bà già kia thì càng thấy buồn nôn.
Thấy bóng lưng ba người đã bỏ đi, Nguyệt Vô Tình khổ sở vuốt mũi. Chậc, sao lúc nào cũng là anh ta xử lý hậu quả? Anh ta cũng muốn phủi mông bỏ đi như thế lắm chứ!
Đứng dậy quét mắt quanh phòng một cái, một áp lực rất lớn tỏa ra từ người đàn ông mặc đồ đỏ này. Mái tóc đen dài, hai mắt màu xanh nhạt như biển cả mênh mông dịu dàng, nhưng lúc này lại như là đáy biển băng lạnh. Không lạnh lẽo thấu xương như An Tuyển Hoàng, nhưng vẫn đủ để đóng băng người khác.
Đúng thế, người đàn ông áo đỏ, tóc dài này là một trong bốn hộ pháp dưới tay gia chủ, địa vị cao hơn rất nhiều so với mấy vị trưởng lão ở đây.
Nguyệt Vô Tình cười lạnh, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, rồi dừng lại trên người trưởng lão nhánh thứ năm, xong âm thầm liếc nhìn Kỷ Tình đang đỏ bừng mặt nhưng vẫn phải nghiến răng nhẫn nhịn không bộc phát. Giọng nói anh ta dễ nghe nhưng lại như ngưng đọng cả một tầng băng: “Dẹp hết mấy cái ý đồ của mấy người đi. Chuyện hôn nhân của gia chủ, vẫn chưa đến lượt các người nhúng tay vào đâu!”
Nói xong liền nở nụ cười lạnh lùng, phất tay áo bỏ đi. Màu đỏ của áo dưới ánh sáng rực lên cứ như lửa, ma mị đến lạ thường.
Trong một góc không ai chú ý đến, một bóng dáng mảnh khảnh đứng dựa vào cửa sổ, chứng kiến hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng hội nghị.
Bóng người nhỏ bé như cành liễu đung đưa trong gió xuân, một đôi mắt xinh đẹp tỏa ra hơi nước mờ mịt, làn da trắng trẻo, khuôn mặt tinh tế bây giờ lại vì một người đàn ông chưa từng nhìn cô lấy một lần mà lộ ra vẻ đau thương.
Anh là ước mơ của cô, là chấp niệm của cô, cũng là thứ mà cả đời này cô không buông bỏ được..............
...
Kiến trúc của nhà họ An được xây theo kiểu cổ kính, hòa quyện cùng hơi thở cổ xưa độc đáo quá mức làm người khác choáng váng. Năm bước gặp một lầu, mười bước một các, hành lang thì quanh co, mái hiên nhà cao có hình răng cưa, mỗi loại địa thế như đang trong trạng thái chiến đấu.
Trước kia Tần Thủy Hoàng cho xây dựng cung A Phòng để lấy đất trời xây dựng cơ nghiệp. Lúc ban đầu, nhà họ An định cư ở Chiếm Ngao, sao mà lại không có tham vọng lập nghiệp?
Đây chính là một gia tộc tràn ngập tham lam và tham vọng quyền lực. Bây giờ, lại có một người nuôi dã tâm nắm giữ quyền lực, tưởng tượng đến sự huy hoàng của nhà họ An trong tương lai...
Nhưng giờ phút này, một góc của căn nhà có kiến trúc cổ kính dày đặc lại phát ra tiếng giận dữ mắng mỏ của một người phụ nữ, kèm theo tiếng đồ vật bị đập mạnh xuống dưới đất, đặc biệt chói tai giữa buổi chiều yên tĩnh thanh bình!
“Đồ bất hiếu! Bất hiếu! Tại sao nó dám đối xử với mẹ mình như thế, nó có còn là con người không? Thực là có mắt như mù mà, không bằng súc sinh!” Người phụ nữ vừa chửi ầm ĩ, vừa hất hết sạch những bình lọ trên bàn trang điểm xuống đất.
Còn người ấy là ai, ngoại trừ Kỷ Tình bị con ruột của mình làm cho mất mặt trong phòng nghị sự, thì còn ai vào đây nữa.
An Tuyển Hoàng đã khiến cho bà ta không còn mặt mũi trước mười lăm vị trưởng lão các nhánh con của gia tộc. Những ánh mắt cười nhạo, khinh miệt của mấy lão già đó, cứ như đang xem một tên hề diễn hài. Nhớ đến điều này, trong lòng Kỷ Tình tức giận không thôi.
Nhà họ An vĩnh viễn là do đàn ông làm chủ! Dù bà ta có uy nghiêm ở hậu viện đến đâu, trong mắt những người đàn ông đó, xét cho cùng thì công việc vặt trong gia đình, vẫn là thứ không đáng nhắc tới. Cho nên, dù có quyền của một chủ mẫu, nhưng địa vị không cao hơn mấy vị trưởng lão gia tộc kia. Hơn nữa hiện tại An Tuyển Hoàng làm gia chủ, danh xưng "chủ mẫu" của bà ta là danh bất chính ngôn bất thuận. Chỉ có thể nói là chủ mẫu tạm thời, xử lý mọi việc nội bộ. Sau này nếu An Tuyển Hoàng cưới vợ cả về, vậy thì bà ta phải trả lại quyền lực cho vợ anh.
Đến khi đó, bà ta không còn gì cả!
Đây chính là kết cục mà bà ta có chết cũng không muốn nhìn thấy.
Bà đã từng là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, tài hoa phong nhã, căn bản không biết quyền lực là gì. Hơn nữa bà ta lại lớn lên trong một gia đình lớn ở thủ đô như nhà họ Kỷ. Không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, còn có một cuộc sống sung sướng. Khi đó, bà nghĩ cuộc sống của mình sẽ bình dị như vậy, hưởng phúc hưởng thọ như thế cũng rất tốt.
Nhưng sự hiểu biết của thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi đã hoàn toàn bị thay đổi. Hóa ra bà không biết trên đời này còn một người đàn ông hết sức tự cao tự đại như thế.
Lúc đó, có một buổi tiệc long trọng và gây chấn động ở thủ đô. Nhà họ Kỷ nhận được thư mời tham gia, cha dẫn theo bà ta cùng với anh trai đến bữa tiệc đã hẹn. Khi đến hội trường, bà ta mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn khắp xung quanh. Cả một sảnh chính rộng lớn toàn là quý tộc. Có thể thấy được khắp nơi toàn là các quan chức cấp cao, tinh anh trong thương trường. Thậm chí cả nhà họ Kỷ đứng trước mặt những người này cũng giống như biến thành một vật làm nền cho họ.
Trên thực tế, không chỉ có là nhà họ Kỷ, tất cả mọi người đều là vật làm nền, nhân vật chính chỉ có một, đó chính là..... An Bính Hiền, gia chủ nhà họ An!
Với cái danh xưng “gia chủ” này, Kỷ Tình hơi khịt mũi coi thường. Trong xã hội hiện đại như thế này mà lại còn tồn tại cái tên phong kiến như vậy. Trong đầu người thiếu nữ này nghĩ là cái danh xưng “gia chủ” kia phải là một ông lão đầu trọc, lưng gù, vừa lùn vừa béo, cho nên bà ta hơi hững hờ và ngó lơ.
Ting~~
Âm thanh vang lên, cửa thang máy tráng lệ được mở ra. Lúc đó mọi người đang nói chuyện với nhau, nhưng trong chốc lát, tất cả mọi người đều im lặng, quay đầu nhìn lại, Kỷ Tình cũng vậy.
Dù chỉ mới nhìn một cái, trái tim người thiếu nữ đã đập thình thịch rộn ràng. Trong vô số ánh mắt như đang thiêu đốt, người đàn ông chậm rãi đi tới, từng bước một, ung dung, tao nhã, quý phái.
Thứ anh ta mặc không phải là bộ âu phục hàng hiệu nào, mà là kiểu áo Tôn Trung Sơn truyền thống mang hơi thở ngông nghênh của người Trung Quốc. Màu trắng, đơn giản, giản dị, tao nhã, quý phái. Nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng tựa như gió xuân, nhưng sắc đen sâu thẳm trong mắt lại khiến người ta không dám xem thường.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Kỷ Tình cảm thấy người mình đang nhìn thấy là một chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, đẹp trai, nho nhã, dịu dàng, ôn nhu như ngọc.
“Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?” Lần đầu tiên trong hai mươi năm cuộc đời, bà lo lắng, căng thẳng tới mức chân tay luống cuống đến vậy.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn bà, không nói lời nào.
Người thiếu nữ coi sự vô tâm đó là “lạnh lùng”.
Nhiều năm sau này, bà mới hiểu được, đấy chính là “lạnh nhạt”.... là sự thờ ơ dành cho bà ta.
Cô thiếu nữ cắn đôi môi hồng mật đào của mình đến đỏ lên, bà nhìn vào đôi mắt của người đàn ông với sự kiên định, xen chút cố chấp: “Tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”
An Bính Hiền mỉm cười, khoan thai đứng lên, hơi cúi người xuống trước mặt bà, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải vươn ra, trong tư thế mời khiêu vũ tiêu chuẩn, tao nhã như một quý ông người Anh: “Rất vinh hạnh.”
Đúng là một người rất tuấn tú, khuôn mặt đẹp như ngọc, có một không hai.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Kỷ Tình có một suy nghĩ, bà muốn có được người đàn ông này. Một thứ gọi là “tham vọng” bắt đầu điên cuồng phát triển.
Tiếng nhạc say đắm lòng người, điệu waltz tuyệt hảo du dương trên sàn nhảy. Một cô nàng xinh đẹp, và một anh chàng tao nhã đã khiến tất cả mọi người trở nên mờ nhạt, ảm đạm hơn.
Sau điệu nhảy đó, trái tim của người thiếu nữ hoàn toàn bị chinh phục.
Kỷ Tình cảm thấy điều thành công nhất cuộc đời của mình, chính là có thể toại nguyện mong muốn kết hôn với An Bính Hiền. Nắm trong tay danh xưng là chủ mẫu của nhà họ An, một phu nhân nắm quyền lực!
Trong quá trình này, mặc dù sau lưng bà ta đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn, nhưng lại cảm thấy mình không hề có lỗi, người không vì mình thì trời đất cũng không dung tha. Có rất nhiều thứ phải chính tay cướp lấy, nếu không thì không bao giờ có được!
Bà ta luôn là người thành công!
Nghĩ đến đây, cảm xúc bực bội của Kỷ Tình đột nhiên dịu đi hơn rất nhiều. Lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
Bà ta nhìn vào gương, sửa sang lại vẻ ngoài của mình, khóe môi cong lên tạo thành một vòng cung hoàn mỹ. Người phụ nữ mới lúc nãy còn chửi ầm lên, trong phút chốc, khi rời khỏi bàn đã hoàn toàn thay đổi thành một hình tượng khác... quý phái và uy nghiêm, vô cùng có khí chất.
“Vào đi”. Giọng nói bà ta vang lên rất tự nhiên.
Thế nhưng khi nhìn thấy người bước vào, tâm trạng thoải mái như bầu trời sau cơn mưa của bà ta, trong phút chốc, đã bị phá hỏng không còn lại gì. Một đôi mắt đẹp bị bóng đen dày đặc che lấp, khóe môi nhếch lên không tự chủ mà hơi hạ xuống, biến thành một đường cong đầy vẻ độc ác, cay nghiệt.
Người vừa đi vào tầm khoảng bốn năm mươi tuổi, bưng khay trà, đầu cúi thấp, mặc bộ đồ của người giúp việc, cung kính dâng khay trà ra phía trước, ánh mắt liếc nhìn qua đồ vật hỗn độn trên nền nhà, trong lòng như thắt lại, thái độ càng thêm kính cẩn.
“Phu nhân, trà tới rồi ạ”. Lúc này người đó mới mở miệng nói chuyện, giọng nói có vẻ rất khúm núm. Nhưng lại dễ nghe như một tiếng
chú chim vàng anh thoát khỏi vách hang núi, khiến cho Kỷ Tình cảm thấy càng càng giận dữ hơn. Trong ánh mắt bà ta xẹt qua một sự ghen tỵ mà chính bản thân bà ta không hề phát hiện.
Lúc này, bà ta đưa tay lật đổ khay trà, toàn bộ nước trà nóng đổ lên người đang bưng trà. Người kia sợ hãi cúi đầu xuống. Người kia vốn có thể né tránh nhưng vẫn không chịu tránh đi, để cho khay trà nóng đổ lên trên đầu mình. Kèm theo đó là tiếng loảng xoảng vỡ nát từng mảnh của bộ ấm trà sứ tinh xảo.
Kỷ Tình cảm thấy rất khoái chí, nhìn từ trên cao xuống. Bà ta nheo mắt lại nhìn dáng vẻ cúi đầu khom người phục tùng của người phụ nữ kia, giả vờ hoảng sợ thốt lên: “Ôi chao, tại tôi không cẩn thận! Có phải làm bỏng em gái rồi không?”
Kỷ Tình giả vờ muốn kiểm tra vết thương, người kia vừa sợ hãi vừa lùi về phía sau: “Phu nhân, tôi không sao. Đều là lỗi của tôi, bưng khay trà cũng làm không xong, suýt chút nữa còn làm phu nhân bị bỏng”.
Bàn tay đang duỗi ra nhanh chóng rút lại, đương nhiên Kỷ Tình rất hài lòng với lý do thoái thác của người đó. Bà ta cười nhạt: "Đều là người trong nhà, xíu chuyện nhỏ này tôi sẽ không để trong lòng đâu."
“Phu nhân đừng nói như vậy. Tôi chỉ là một người ăn kẻ ở trong nhà, tự biết mình... không xứng”. Người trong nhà? Người đàn bà này không phải muốn nhìn thấy bà ta tự hạ mình sao? Vậy thì đành làm theo mong muốn của bà ta!
Chỉ cần... Có thể đổi lấy một đời bình an cho Kỳ Kỳ của bà, đừng nói chút ít tủi nhục đó, dù cho người đó muốn mạng sống của bà, bà cũng cam tâm tình nguyện dâng lên.
Kỷ Tình che miệng cười, đôi mắt hơi nhíu lại, trong đó hiện lên một sự lạnh lùng: “Cô tự mình hiểu lấy. Có điều, gọi cô một tiếng em gái cũng không sai. Dù sao thì không phải dì cũng đã sinh cho ông ấy một cô con gái sao?”
Bỗng nhiên, trong lòng Tề Lan cảm thấy hoảng hốt, cái đầu đang cúi thấp đột nhiên ngẩng lên. Trong chốc lát, gương mặt xinh đẹp như hoa đột nhiên xuất hiện. Mặc dù mặc bộ quần áo làm từ vải thô, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa. Nhưng có thể mơ hồ thấy được khi còn trẻ bà ấy đã đẹp xuất chúng đến dường nào. Tuy rằng bây giờ tóc mai ở hai bên thái dương vốn đã nhuốm màu hoa râm, nhưng vẻ đẹp tự nhiên và thanh tú vẫn khiến Kỷ Tình thấy chói mắt, không ngừng ghen tị trong lòng!
“Phu nhân, đều là lỗi của tôi! Xin bà đừng trách Kỳ Kỳ, tại tôi không tốt, tôi không tốt...” Hai mắt Tề Lan rưng rưng, hoảng hốt tìm cách giải thích, tay chân trở nên luống cuống.
Thái độ oan ức ủy mị này khiến cho lòng Kỷ Tình nghẹn lại giống như đang sởn gai ốc lên, cực kỳ khó chịu, làm bà ta như muốn phát điên!
Ả đàn bà thấp hèn không biết xấu hổ này. Năm đó thừa dịp bà ta mang thai, ả ta đã bò lên giường của An Bính Hiền trong sự vui sướng. Ngày hôm sau, bị bà ta sai người ta đánh cho gần chết. Không ngờ mạng của ả ta lại rất dai, không những không chết, ba tháng sau lại còn phát hiện là đã có thai!
Khi bà ta biết được tin này thì tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu. Bụng đau quằn quại, còn bị vỡ ối, ôm một nỗi uất hận trong lòng. Lúc sinh bà ta bị chảy rất nhiều máu, suýt nữa thì không chống đỡ nổi. May mà bà ta nghiến răng cố gắng chống đỡ, nhưng cơ thể ngày càng suy yếu hẳn đi.
Đến khi bà ta ở cữ tháng đầu xong, điều chỉnh cơ thể và cuối cùng có đủ sức khỏe để giải quyết người phụ nữ đó. An Bính Hiền đã giấu ả ta đi từ lâu. Sáu tháng sau, ả ta thế mà lại dám xuất hiện trước mặt bà ta, còn ôm một đứa bé gái trong tay, An Bính Hiền đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng - đó là chồng bà ta đó!
Trong khoảnh khắc đó, Kỷ Tình cảm thấy mình chính là người ngoài, ả đàn bà này và ông ta, còn cả đứa bé gái được bao bọc chặt chẽ kia mới thật sự là người một nhà!
Tề Lan là người mà ngày xưa bà ta đưa theo từ nhà họ Kỷ sang nhà họ An. Bây giờ, ả ta đã trở thành một cái tát vang dội, đánh thẳng lên mặt bà ta không chút lưu tình nào, khiến bà ta trở thành chủ đề châm biếm, cười nhạo trong cuộc nói chuyện sau buổi trà chiều của người nhà họ An.
Làm sao bà ta có thể chịu đựng cái sự miệt thị này được?
Kỷ Tình đã từng cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì được gả cho An Bính Hiền. Nhưng người đàn ông kia cứ lần lượt đón về những tình nhân mới. Tất cả những món nợ phong lưu ấy như khiến trái tim hoàn chỉnh của bà ta tan nát thành mảnh nhỏ. Ở trong một gia tộc lớn như nhà họ An, tình yêu chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Tình yêu của đàn ông lúc có lúc không, con cái không thân thiết với bà, chỉ có sức mạnh và quyền thế mới là thứ có thể dựa vào!
Bởi vì quyền lực cho nên bà ta có thể chỉ cần dựa vào một câu nói, đã có thể khiến người phụ nữ này suốt đời phải làm trâu làm ngựa. Dù sinh được con nhưng vẫn không hề có địa vị, không cả bằng cả một người vợ bé trong nhà!
Sau khi bà ta nắm được quyền lực trong nhà trên tay, cho dù An Bính Hiền có là gia chủ đi nữa cũng không làm gì được. Không phải không thể làm gì, mà là không được xen vào!
Lời dạy bảo của tổ tiên nhà họ An, nếu như vợ cả có thai, muốn cưới thêm vợ bé phải được chủ mẫu gật đầu đồng ý.
Khi đó bà ta đang mang song thai, đều là con trai, là con của vợ cả chính thất. Nên bà tuyệt đối có quyền lên tiếng đối với mọi việc ở hậu viện.
Cũng chính vào lúc đó, bà ta mới hiểu được sức hấp dẫn của quyền lực.
“Phu nhân, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, bà muốn đánh muốn phạt gì tôi cũng không oán hận. Chỉ là xin bà giơ cao đánh khẽ, đừng giận chó đánh mèo lên Kỳ Kỳ. Tôi…. tôi dập đầu xin bà…” Dứt lời, bà ấy dập đầu thật mạnh, những người làm trong nhà đều có thể nghe thấy âm thanh bịch bịch đầy nặng nề.
Kỷ Tình khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười đoan trang. Không nói gì về hành động của Tề Lan, dáng vẻ nhàn nhã như đang xem kịch. Một lúc sau mới nhẹ nhàng cười một tiếng giễu cợt, mang theo hứng thú khẽ phất tay: “Được rồi, đi xuống đi.”
Tề Lan như được tha tội, trái tim luôn treo trên cổ họng cuối cùng cũng buông xuống. Bà không quan tâm đến mảnh sứ vỡ rơi đầy đất, vội vàng dùng tay bốc lên đặt vào khay trà, run rẩy bưng lấy rồi đứng dậy. Giữa trán đã tím đỏ một mảng, dường như còn đang chảy máu, cung kính rời khỏi phòng.
Một giây trước khi ra khỏi cửa, bà nghe thấy giọng nói thản nhiên của Kỷ Tình vang lên: “Cổ họng nếu thấy không thoải mái thì có thể uống thử nước vôi. Phương thuốc cổ truyền này ở nông thôn thật ra cũng thích hợp với cơ thể hèn hạ này của em đó. Nếu không ngại thì có thể thử xem….”
Toàn thân Tề Lan chợt cứng đờ.
Sau khi đóng cửa lại, bà dựa vào vách tường. Mặc dù khuôn mặt ấy từng mang nét đẹp tao nhã, nước mắt nay đã chảy giàn giụa.
Hào hoa phong nhã, chẳng qua cũng chỉ là quá khứ.
Bây giờ bà chỉ là một người mẹ vứt bỏ lòng tự tôn, nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục mà thôi.
Ở nhà họ An, vợ bé không bằng vợ cả, huống chi bà ấy còn không phải là vợ bé!
...…….
“Gia chủ đâu?” Sau khi Nguyệt Vô Tình xử lý tình hình rối rắm ở phòng hội nghị xong, lập tức đi về hướng nhà chính. Vừa bước được mấy bước vào trong, đã thấy Minh Triệt đang xoa cằm, trong tay cầm cành khô không biết nhặt được từ chỗ nào, đùa nghịch mấy con kiến trên bàn đá một cách chán ngắt.
Nghe thấy tiếng động, Minh Triệt ngẩng đầu lên, một đôi mắt hoa đào vô cùng trêu ghẹo người liếc mắt một cái rất không lịch sự, hất đầu về phía sau rồi chu chu môi: “Bên trong chứ đâu.”
Sau đó lại nhàm chán cúi đầu đùa giỡn mấy con kiến nhỏ đáng thương.
Chả cần biết người này có phải hộ pháp hay không, địa vị có cao hơn mình hay không. Mình Triệt nhàm chán, cô đơn, phiền não, không thèm nể nang ai hết!
Nguyệt Vô Tình theo bản năng nhìn về phía sau, chính là vị trí của phòng làm việc. Sau đó ánh mắt lại trở về trên người Minh Triệt, bất đắc dĩ khẽ cười, nhưng thật ra trong lòng không tức giận. Nhiều năm như vậy sớm đã thành thói quen, thằng nhóc này chính là điển hình của một kẻ mũi cao hơn đầu, rất kiêu ngạo!
“Minh Chiêu đi vào rồi?” Anh ta ngồi xuống tự rót trà cho mình, nhân tiện cũng đưa cho Minh Triệt một chén đầy.
Minh Triệt thấy thế thì bĩu môi, ánh mắt vô cùng hài lòng. Người đẹp thật thông minh, không tệ, không tệ! Rất tốt! Ngoài miệng lại vừa ngáp vừa nói: “Ừ, đã vào được nửa tiếng rồi.”
Nguyệt Vô Tình nhấp một ngụm trà, không nói nữa, dường như đang suy tính điều gì. Minh Triệt chậc lưỡi, tiếp tục đùa giỡn mấy con kiến nhỏ của mình.
Gió thổi qua tấm rèm, cành lá lay động, nắng chiều xuyên qua những cành cây lộn xộn, in những bóng chiều loang lổ lên phiến đá vuông trong đình viện.
Trong đình, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một áo xanh như nước, một đỏ rực như máu, đều đẹp đến không thể hình dung. Bọn họ đều tự làm chuyện của mình, không nói với nhau câu nào, ánh mắt cũng không hề giao nhau. Nhưng chỉ cần cùng xuất hiện trong một không gian như vậy, cũng đủ để vẽ thành một bức tranh xinh đẹp.
Không biết có phải do đã chán nghịch kiến rồi không, đôi mắt hoa đào của Minh Triệt vừa động, dứt khoát chống cằm trên bàn đá. Một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Tình với vẻ mặt lạnh nhạt vẫn còn đang thưởng trà ở phía trước.
“Này, tiểu Tình, không phải cậu biết bói toán sao? Vậy cậu nói thử xem gia chủ và Minh Chiêu đang bàn luận gì trong đó đi?” Động tác thưởng trà của Nguyệt Vô Tình hơi dừng lại, trong mắt lướt qua vẻ sắc sảo, lại đúng lúc bị Minh Triệt ngồi đối diện đang nhìn anh ta chằm chằm phát hiện.
Nguyệt Vô Tình không thèm để ý đến câu hỏi của anh ta, cười nhạt, không nói gì.
Mình Triệt khẽ nuốt nước miếng, ho khù khụ hai tiếng: “Này….. tôi không gọi nữa, không gọi nữa còn không được sao?”
“Tôi còn chưa nói cái gì mà, tùy cậu.” Ánh mắt Nguyệt Vô Tình nhìn về hướng xa xăm.
“Ôi chao, cái con người này. Không phải tôi chỉ kêu một tiếng tiểu Tình thôi sao, thế mà cũng không để ý đến tôi? Tiểu Tình ~ tiểu Tình ~ thật là dễ nghe! Cẩn thận đó thần côn, không hiểu chuyện tình cảm là không tìm được vợ đâu!”
“............”
“Nè! Nói đi mà, gia chủ rốt cuộc đang bàn bạc chuyện gì với Minh Chiêu?”
“............”
“Nguyệt thần côn, anh mà còn làm bộ làm tịch nữa, có tin tôi đánh anh không?”
“Cậu dám?”
“Khụ khụ…..Tôi, tôi đương nhiên dám!”
“Vậy thử xem?”
“Thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn bắt nạt kẻ yếu.”
“..........”
Lúc Minh Chiêu đi ra, sắc mặt rõ ràng không được tốt cho lắm. Anh ta vốn là người bình tĩnh biết kiềm chế, tính cách kiên cường, có tinh thần trách nhiệm. Hôm nay lại bày ra vẻ mặt như vậy, nhất định là đã gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hơn nữa còn là chuyện anh ta không thể hoàn thành.
“Chiêu này, rốt cuộc làm sao vậy?” Mình Triệt nháy mắt thu lại vẻ mặt bất cần đời, ánh mắt bày ra vẻ nghiêm trọng.
Nguyệt Vô Tình cũng buông chén trà trong tay xuống.
Lông mày Minh Chiêu lại nhăn thêm một chút, trầm giọng khó khăn nói: “ Mafia bên nước Mĩ, ba gia tộc lớn Gambino, Lucas và Kolobo bắt tay với nhau gửi thư mời đến, mời gia chủ đến Mỹ bàn bạc vấn đề phân chia địa bàn của Tam Giác Vàng…..”
“Không thể đi!” Minh Triệt và Nguyệt Vô Tình gần như đồng thời lên tiếng, hai người nhìn nhau, trong mắt khó nén được vẻ nghiêm trọng.
“Bây giờ viên đạn kia ở nơi nào không rõ, thuốc giải còn chưa chế tạo xong, gia chủ bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào trạng thái hôn mê, mà ba gia tộc hắc đạo kia lại không có lòng tốt! Nói không chừng lần ám sát trước là do chính ba nhà đó bày ra!” Mình Triệt tức giận đến nỗi đôi mắt hoa đào sắp phun ra lửa, hận không thể dùng đao chém chết ba tên lão đại kia!
“Minh Triệt, cậu nói đúng. Lần ám sát trước cho dù không phải ba nhà kia bày ra, chắc chắn họ cũng không thoát khỏi liên quan! Chưa đến một năm đã nhắc lại vấn đề thế lực Tam Giác Vàng, đây rõ ràng là muốn mượn cớ để giáp mặt gia chủ một lần, thăm dò thật giả…..” Sắc mặt Minh Chiêu nghiêm trọng, sau đó quay sang Nguyệt Vô Tình đang nhíu mày, yên lặng suy nghĩ.
“Hộ pháp Nguyệt, ý anh thế nào?”
Nguyệt Vô Tình im lặng trong chốc lát rồi nói: “Tôi nói rồi, không thể đi.”
Sắc mặt Minh Chiêu căng thẳng, thử thăm dò: “Có phải anh….. đã tính ra cái gì không?”
Minh Triệt cũng căng thẳng nhìn về phía anh ta.
Mặc dù anh ta thường hay nói Nguyệt Vô Tình là “thần côn lừa đảo”, nhưng năng lực thật sự của Nguyệt Vô Tình ai ai cũng biết! Không thể kỳ dị mà đoán trước được, nhưng cầu may tránh dữ vẫn rất linh nghiệm.
Nguyệt Vô Tình không vội trả lời hai người mà nhúng ngón giữa vào tách trà, bắt đầu dùng nước vẽ lên trên bàn đá, sắp xếp quẻ tính. Chỉ một lát sau, những vệt nước uyển chuyển uốn lượn khắp bàn, tạo nên những ký tự phủ chi chít trên mặt bàn đá. Đợi đến khi anh ta viết xong nét cuối cùng, những ký tự viết trước đó đã bốc hơi hầu như không còn.
Minh Triệt và Minh Chiêu liếc nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng, bọn họ đều biết đây là quẻ Lục Nhâm. Đã làm việc chung với Nguyệt Vô Tình nhiều năm, cho dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, bọn họ vẫn phải có ít năng lực nhìn như vậy.
Lục Nhâm, hay còn gọi là Lục Nhâm Thần Khóa, là một loại thuật cổ xưa, sử dụng âm dương ngũ hành để bói toán may rủi. Kết hợp với Kỳ Môn Độn Giáp và Thái Ất Thần Sổ, trở thành ba phép bói đứng đầu. Chữ Nhâm ở người mang theo ý trời, nhìn được thay đổi của vận khí, nên được gọi là Nhâm học.
Theo hai người được biết, mục đích của việc tính toán Lục Nhâm học, chính là dự đoán lành dữ!
Nguyệt Vô Tình nhìn một bàn đầy kí tự ấy, mày càng nhíu chặt.
Minh Chiêu, Minh Triệt xem không hiểu những thứ viết trên bàn, nhưng nhìn vẻ mặt của Nguyệt Vô Tình trong lòng cũng trở nên hốt hoảng: “Sao rồi, kết quả….. không tốt sao?”
Giọng nói của Nguyệt Vô Tình lạnh lẽo: “Quẻ đại hung!”
Truyện convert hay :
Nghịch Kiếm Cuồng Thần