[Quyển 2] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Hẹn hò xem phim, mỗi người đều có một mục đích riêng


trước sau

Đổi lại, Dạ Cô Tinh yêu cầu An Tuyển Hoàng phải cùng cô đi xem phim.

Nhắc đến chuyện này, Dạ Cô Tinh có chút hơi xấu hổ. "Bầu trời thành phố" đã công chiếu được gần hai tuần rồi, mà cô với tư cách là diễn viên chính vẫn chưa xem hết bộ phim, thứ nhất, vì cô thực sự quá bận, không có thời gian rảnh rỗi; Thứ hai, một người bình thường sống khá lãnh đạm như cô, cũng không tìm được ai đi cùng.

Vừa hay hôm nay, An Tuyển Hoàng lại trúng tầm ngắm.

Dừng lại mọi hoạt động của anh trong ngày hôm này, Dạ Cô Tinh một tay cầm bỏng ngô, tay kia nắm lấy tay An Tuyển Hoàng đi đến chỗ ngồi của hai người bọn họ.

Mượn ánh đèn mờ ảo trong rạp, cùng với An Tuyển Hoàng cố gắng đè nén ánh hào quang của mình, hai người lúc này trông giống như một đôi tình nhân nhỏ như bao người bình thường.

Ca khúc chủ đề "Ánh đèn hiu hắt" vang lên, bộ phim chính thức bắt đầu.

Ngồi cạnh hai người họ là hai cô gái trông có vẻ là học sinh, mới mười sáu mười bảy tuổi, chắc là tranh thủ cuối tuần ra ngoài đi chơi, đi mệt rồi thì vào rạp xem phim.

Theo thông tin phòng vé mà Vương Thạch có được từ số liệu thống kê của văn phòng phụ trách tài chính của tổng cục điện ảnh và Hiệp hội triển lãm và phát hành phim Trung Quốc, 50% khán giả của "Bầu trời thành phố" là các cặp đôi, 20% là các cặp vợ chồng, phần còn lại chủ yếu là học sinh sinh viên!

Mà phần lớn nhóm người này đều là vì ‘Áo Tím’ mà tới!

"Trời ạ! Giọng của nữ thần hay quá! Diễn xuất hạng nhất, hát cũng là hạng nhất! Gần như bất khả chiến bại!"

"Ừ, ừ! Thật phấn khích! Người đã đẹp mà giọng hát còn siêu hay, vô cùng đáng yêu!"

"Hôm nay tôi vừa xem "Tạp chí Thế kỷ phong thượng" mới biết, hóa ra chị ấy còn là gương mặt đại diện của Chanel ở Châu Á đó! Cậu nói xem, nam chính trong clip quảng cáo sẽ là ai?”

"Có lẽ là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh, vô cùng đẹp trai! Chỉ như vậy mới có thể xứng với ‘Áo Tím’ của chúng ta đươc thôi! Nếu không thì cả Trung Quốc phải chống lại Chanel!"

"Ừm! Nhất định phải đẹp trai đến mức cực kỳ đẹp, đẹp đến từng centimet luôn! "

Nghe đến đây, Dạ Cô Tinh không nhịn được cười, nhưng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình bị nắm chặt, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ phát hiện ra vẻ mặt đằng đằng sát khi của người đàn ông bên cạnh.

Ôi chúa ơi! Tại sao cô lại quên mất bên cạnh mình còn có một cái máy ghen siêu cấp khổng lồ chứ, cô vội vàng nắm lấy tay anh rồi mỉm cười với anh, như thể đang xoa dịu cơn tức giận trong lòng anh, sắc mặt của An Tuyển Hoàng lúc này mới dịu đi đôi chút.

Bộ phim kéo dài một trăm mười phút, gần đến đoạn cuối, Dạ Cô Tinh quay quay đầu đảo mắt xung quanh, thấy hầu hết mọi người đều lén lau nước mắt.

Thực ra đây không phải là một bộ phim ngược luyến gì, mà chỉ là kể về một cặp tình nhân bình thường trong một thành phố cũng rất bình thường, khi lý tưởng xung đột với thực tại, khi lòng người thay đổi theo hoàn cảnh, khi mọi mâu thuẫn hội tụ và bùng phát, liệu những cảm xúc tỉnh táo và đẹp đẽ một thời có thể chịu đựng được thử thách của thời gian?

Đây có thể là vấn đề mà tất cả các cặp đôi yêu nhau đều gặp phải, họ cũng không thể trốn tránh và cũng không thể tránh thoát được nó.

Cuối cùng, bộ phim đã cho Tiêu Tinh và Viên Hi Thần, đôi thanh mai trúc mã một cái kết có hậu.

Khi Tiêu Tinh đứng trước đồn cảnh sát, nội tâm của cô đang đấu tranh quyết liệt, liệu cô có nên trình báo việc chồng của mình đã giết người hay không, Viên Hi Thần thì đứng ở một góc cách cô không xa, ánh mắt hiện lên vẻ nuông chiều, trong sự nuông chiều còn đan xem dấu vết của sự thương tiếc

Tất cả các bằng chứng đều đang ám chỉ ra rằng chồng cô, bởi vì ngoại tình nên đã giết chết người phụ nữ tên là Hoàng Hi. Sau nhiều năm, Thẩm Quát, người bạn trai từ thời đại học của Hoàng Hi, muốn thông qua kết nối vô tuyến để vạch mặt anh ta, nhưng cuối cùng người thanh niên đó lại nhảy lầu tự sát, mà vào ngày Thẩm Quát rơi xuống, chồng cô- Viên Hi Thần lại là người ở trên tầng cao nhất của đài phát thanh!

Những mầm mống nghi ngờ tự lúc nào đã bén rễ trong lòng cô, Tiêu Tinh không thể chấp nhận được, người chồng mà cô yêu thương ngần ấy năm lại phản bội cô, cô cũng không thể chấp nhận được người ngày ngày kề cận bên cạnh mình, lại là một kẻ sát nhân!

Đó là hai sinh mạng đang sống sờ sờ!

Lúc này, một ngừi cảnh sát sau khi xử lý vụ án trở về đã nhìn thấy cô: “Cô à, cô có việc gì sao?”

Tiêu Tinh đột nhiên cứng người lại, bộ cảnh phục đại diện cho công lý và chính nghĩa làm cho cô cay mắt, nỡ không? Dùng chính đôi tay của mình đưa chồng mình vào tù?

“Cô ơi, cô muốn đến báo án sao?” Người cảnh sát hỏi lại.

Tiêu Tinh hai mắt hoảng hốt, trong ánh mắt tràn đầy sự giãy dụa cùng hoảng sợ, "Tôi..."

Người cảnh sát nhìn cô khích lệ.

Khi cô định mở miệng đáp lại, trong đầu cô chợt hiện ra quãng thời gian trung học tươi đẹp mà cô và anh đã cùng nhau trải qua. Chính người đàn ông này đã cùng cô đổ mồ hôi như mưa trên sân trường; Thời đại học huy hoàng là người đàn ông này luôn âm thầm che chở cho cô; Trong những năm tháng mặn nồng sau khi kết hôn, chính người đàn ông này đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ mỗi sáng bằng một nụ hôn chào một ngày mới.

Anh nói, Tinh Tinh, anh sẽ không bao giờ nói dối em.

Anh nói, vợ à, anh sẽ không bao giờ làm điều gì có lỗi với em.

Anh nói, Tiêu Tinh, tình yêu và sự tin tưởng của chúng ta, thực sự dễ bị đánh bại như vậy sao?

Ngay lúc đó, cô chợt hiểu ra người đàn ông này đã có một vị trí không thể thay đổi trong lòng cô. Anh đã từng nói với cô một cách trịnh trọng rằng– Anh chưa từng làm chuyện đó!

Tại sao cô lại không tin tưởng anh? Chẳng lẽ cảm tình sâu đậm mấy năm qua giữa hai người bọn họ, vẫn chưa đủ để thắng nổi những hiềm nghi vô căn cứ này hay sao?

Trong phút chốc, Tiêu Tinh bật cười, khuôn mặt xinh đẹp tựa đóa hoa thanh tú đột nhiên nở rộ, bóng người mơ hồ cũng chợt mờ đi, tựa hồ có thể nhìn thấy ánh sáng của bầu trời xa dần mây mù!

Cô gật đầu với anh cảnh sát, với ánh mắt kiên quyết mà trước đây cô chưa từng có, "Tôi... và chồng tôi, chúng tôi rất tốt. Sau này, chúng tôi sẽ sinh con, chúng tôi sẽ luôn tin tưởng va bảo vệ lẫn nhau, đến đầu bạc răng long... "

Viên Hi Thần đứng một góc, nghe thấy nhưng lời nói của cô. Người đàn ông kiên nghị đột nhiên bật khóc, môi mấp máy, "Tinh Tinh... "

Bộ phim đột ngột kết thúc. Khi chữ "Hết" xuất hiện trên màn hình, có một tiếng thở dài thốt ra, và ngay khi mọi người còn chưa kịp chuẩn bị đứng dậy để rời đi thì màn hình tối đen lại tự nhiên sáng lên, tất cả mọi người đều ngước lên nhìn.

Một người phụ nữ với bộ quần áo xộc xệch loạng choạng bước đi trên con đường vắng trong cơn mưa lớn, xe cộ chạy ngang qua, những tia nước bắn thẳng vào người. Lúc này, vẻ mặt của cô ta vừa đau khổ vừa uất ức lại tràn đầy căm hận.

Là nhân vật Hoàng Hi do Hứa Đình đóng.

Lúc này, môi người phụ nữ run lên, sắc mặt tái nhợt, "Tại sao lại từ chối em... cho dù em có trần trụi đứng trước mặt anh, anh cũng có thể lãnh đạm đến như vậy... trong lòng anh, cô ấy quan trọng đến như vậy sao?"

Chuyển sang cảnh tiếp theo.

Đứng trên tầng cao nhất của đài phát thanh, Thẩm Quát vươn hai tay ra, như thể sẽ rơi xuống đất ngay lập tức. Viên Hi Thần, lao người đến, cố gắng vươn tay ra tóm lấy anh ta, nhưng anh rốt cuộc cũng đã chậm một bước, một sinh mệnh vừa mới còn đứng ở đó, đã rơi xuống đất trước mắt anh.

Tất cả chân tướng đã rõ ràng.

Viên Hi Thần chưa bao giờ lừa dối cô, hay giết chết Thẩm Quát, anh luôn âm thầm thực hiện lời hứa với vợ mình.

Màn hình lại tối đen, giọng nữ trong trẻo và mềm mại chậm rãi vang lên, có một sức mạnh khó lý giải, như an ủi, động viên, xoa dịu trái tim mỗi người.

“Trong thành phố sắt thép này, tìm ngôi nhà tranh, gặp người yêu thương, bên nhau đến bạc đầu. Nhìn bầu trời trên cao, bạn có bao giờ hạnh phúc không?"

Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng cùng đám đông bước ra khỏi rạp chiếu phim. Nó không có sự bàn tán sôi nổi về hiệu ứng đặc biệt nào đó sau khi xem một bộ phim hành động bom tấn, cũng không phải là sự cười đùa sau khi xem một bộ phim hài, im lặng, một màu im lặng, khuôn mặt ai nấy cũng đều trở nên trầm tư và nặng nề.

Sau đó nhìn người mình yêu bên cạnh, không khỏi tự hỏi, liệu lòng tin giữa bọn họ có thể vượt qua thử thách của thực tế, giống như Tiêu Tinh và Viên Hi Thần đã làm hay không?

Nhất định! Nếu Tiêu Tinh và Viên Hi Thần có thể, tại sao bọn họ lại không?

Đột nhiên giác ngộ, sóng gió bắt đầu!

“Tin tưởng anh không?” Đôi mắt của anh sâu thẳm, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn nhìn thấy sự mừng rỡ bị đè nén kín đáo.

Đôi lông mày cong vút, núi non sông nước tuyệt đẹp, cô nói: "Phụ nữ rất keo kiệt, chỉ có lòng tin của anh mới có thể đổi lấy được lòng tin của em, và sự chân thành của anh mới có thể chiếm được sự chân thành của em."

An Tuyển Hoàng mỉm cười, trong đôi mắt u ám hiện lên một tầng ánh sáng, anh nắm lấy tay người phụ nữ đặt lên trái tim mình, “Anh sẽ, cho đi không chút suy nghĩ.”

Đêm nay, gió lạnh vẫn còn, cho dù bầu trời đầy sao cũng không quét sạch sự ảm đạm của mùa đông, nhưng trái tim lại tràn đầy ấm áp.

Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí của hai người bọn họ ở đây, ba đại gia tộc nhà họ Kỷ, Giang, và Tần, vì một lá thư mời mà ẩn chứa sự căng thẳng, bầu không khí căng thẳng, kìm nén.

Phòng làm việc nhà họ Giang.

Ông cụ Giang, Giang Trấn Hải, ngồi ở đầu. Mặc dù đầu tóc đã bạc trắng, nhưng đôi mắt già nua lại vô cùng sắc sảo, khí thế của một người đã bon chen tích lũy nhiều năm đột nhiên bộc phát, khiến cho người người đàn ông đứng ở phía trước bàn làm việc trong lòng đột nhiên đông cứng trở lại.

“Anh đã nhận thư mời chưa?”

Giang Dương nhướng mày, “vẫn chưa” ông ta nói khẽ một tiếng, mới ngập ngừng mở miệng, “Ý của cha là?”

Một tiếng giễu cợt, nhưng là từ ghế sô pha cách đó không xa truyền đến. Sau khi trải qua một thời gian hồi phục, Giang Hạo Đình đã tháo bột ở chân, nhưng tay vẫn còn đang phải quấn băng, lúc này, anh ta mới trợn tròn mắt nhìn người cha uy nghiêm của mình.

Giang Dương nghẹn họng tức trồi máu, hận không thể tự tay bóp chết thằng con bất hiếu này, lúc trước, bởi vì một người phụ nữ bị mà bị vị kia của nhà họ An đánh đến nhập viện, hai nguyên cả nhà họ Giang đều bị biến thành trò cười, còn hại cái thân già như ông ta đứng ra dọn dẹp tàn cuộc, tốn không ít công sức, mới có thể xoa dịu được một chút sự phẫn nộ của người đó, bây giờ, còn dám bày ra vẻ mặt vênh váo đó nữa!

Ông cụ Giang cũng không có phản ứng gì, ông ta nhìn đứa cháu trai nhà họ Giang với đôi mắt già nua sắc sảo, quan tâm hỏi: “Hạo Đình, nói xem cách nghĩ của cháu thế nào.”

Giang Hạo Đình không vội nói, chậm rãi đặt bản kế hoạch lên bàn, lưng ngã vào ghế sô pha, tìm một vị trí thoải mái để tựa vào, ánh mắt trực tiếp liếc qua người cha Giang Dương của mình, rồi dán mắt vào ông cụ, "Nếu là cháu, nhất định sẽ nhận lời mời, một vở kịch hay như vậy, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.”

Lúc này thái độ của ông cụ Giang có chút nghiền ngẫm, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt già nua, ông ta hỏi: "Kịch hay? "

"Đây rõ ràng là một bữa hồng môn yến. Nhà họ Kỷ là Hạng Vũ, mà người phụ nữ đó... " Ngừng lại một chút, trong đối mắt của Giang Hạo Đình lóe lên biểu cảm phức tạp, "Người phụ nữ đó là Bái Công Lưu Bang mà Bá Vương muốn dồn vào chỗ chết! Nếu cháu đoán không lầm, nhà họ Tần hẳn là đã nhận được thư mời. Nếu như nhà họ Kỷ đã có lòng như vậy, chúng ta không đi không phải là không nể mặt họ sao?”

Trong đôi mắt của ông cụ Giang lóe lên một tia hài lòng, tính khí của Hạo Đình quá ngỗ ngược, có thể nói là vô pháp vô thiên, nhưng không thể phủ nhận óc quan sát nhạy bén, tư duy phán đoán tình huống một cách chính xác của anh ta, là một trong những yếu tố quan trọng để trở thành người đứng đầu nhà họ Giang trong tương lai!

Sự thịnh vượng của một gia tộc, chính là nằm ở con người, nên cho dù Giang Hạo Đình có trịch thượng đến mức nào, thì Giang Trấn Hải cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

“Vậy theo cháu nói, chúng ta nên mang quà gì đến biếu bọn họ?” Ông cụ Giang cười đầy ẩn ý.

Trong đầu anh ta đột nhiên lướt qua khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều của Dạ Cô Tinh, còn có ánh nhìn khinh bỉ ghê tởm không hề che dấu trong ánh mắt của cô, trái tim của Giang Hạo Đình giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, anh ta tức giận đến đờ đẫn, muốn đè cô xuống thân dưới, môi răng quấn vào nhau...

"Cháu nghe nói gia chủ của nhà họ An là một người đàn ông trẻ tuổi, còn chưa lập gia đình. Chẳn phải chị Vũ Ngưng vừa mới từ Đức trở về ngày hôm qua sao..."

Trong ánh mắt Giang Trấn Hải đột nhiên lướt qua một tia sáng, trầm giọng thở dài, "Vũ Ngưng cũng không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc nên tìm một người tốt để gửi gắm..."

Giang Hạo Đình cong môi lên, tạo thành một nụ cười rất nham hiểm, anh ta muốn xem, người đàn ông này có thể vì cô mà làm tới bước nào...

"Dạ, Cô, Tinh..."

Cùng nhận được lời mời, nhà họ Tần cũng không bình tĩnh nổi.

Trong phòng khách, ông cụ Tần chống gậy, sắc mặt uy nghiêm, dáng vẻ oai phong lẫm liệt, lông mày trùng xuống, mặc dù đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng mặt mày vô cùng sắc bén và góc cạnh, lờ mờ hiện ra vẻ điển trai, oanh kiệt thời tuổi trẻ.

Hai nhà họ Kỷ và họ Giang tòng quân, nhà họ Tần thiên về mảng chính trị, Ông cụ Tần Kỳ còn trẻ cũng là làm đến vị trí có thể hô mưa gọi gió, dưới một người trên vạn!

Ngoài ra, vẻ ngoài anh hùng tuấn tú của Tần Minh Sơn lúc bấy giờ, là một tài năng trẻ được nhiều người biết đến, thời gian trôi đi, vẻ ngoài tuấn tú không còn nữa, nhưng sự ôn hòa, điềm đạm của ông ta vẫn khiến cho người người khâm phục.

So với nhà họ Kỷ và nhà họ Giang, thì nhà họ Tần được coi là gia tộc dân chủ nhất, không theo kiểu độc đoán, gặp phải chuyện gì mọi người đều cùng nhau bàn bạc, bề ngoài thì nhà họ Tần vô cùng hòa thuận, nhưng bên trong sóng gió ầm thầm nổi lên không ngừng.

Lúc này, hai bên trái phải bên dưới ông cụ Tần, lượt lượt là những thành viên cốt cán của cả hai nhà con cả và con thứ của ông ta, mọi người đều ngồi ngay ngắn.

Tần Kỳ, con trai trưởng của Tần Minh Sơn, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp búi tóc cao, nước da hồng hào. Khí chất thiên kim, cao quý và tao nhã, nhưng những nếp nhăn nhàn nhạt trên khóe mắt lại lộ ra bí mật về tuổi tác, bà ta là vợ của Tần Kỳ, mẹ của Tần Tư Hủy và Tần Thiệu Tề, bà ta tên là Ngôn Tĩnh!

Tần Sĩ, con trai thứ của Tần Minh Sơn, bên cạnh có một người phụ nữ quyến rũ, đôi mắt và lông mày đậm mang theo sự phong tình, sức quyến rũ không thể tả, nhưng trong nét quyến rũ có thể thấy được sự ưu nhã, trong ánh mắt phượng lóe lên sự rạng ngời, vừa nhìn đã thấy không hề đơn giản!

Ngồi phía dưới cha mẹ mình, là những cậu ấm cô chiêu của nhà họ Tần. Cháu đích tôn có Tần Tư Hủy, Tần Thiệu Tề; Cháu thứ có, Tần Thiệu Bác
và Tần Tư Thần, mỗi bên đều có một trai và một gái, nếp tẻ đầy đủ!

Ông cụ Tần chỉ vào thư mời trong tay, trầm giọng, tỏ ra uy quyền, “Mọi người cứ nói ý kiến của mình đi.”

Đôi mắt hơi nheo lại của Tần Thiệu Bác lóe lên một tia sáng, nhưng lại cười toe toét: “Nhà họ An trở lại, nhà họ Kỷ đây là muốn cúi đầu cung kính chào đón?"

Tần Tư Hủy cười lạnh, "Dã tâm của nhà họ Kỷ, có thể chịu nhẫn nhịn được con quỷ hút máu như nhà họ An sao? Không có bữa tiệc nào là miễn phí cả!"

Tần Tư Thần từ nãy đến giờ trầm mặc không nói, lại nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt hồ ly quyến rũ nhàn nhạt nhìn sang Tần Tư Hủy, "Chị nói rất đúng, không có bữa tiệc nào là miễn phí cả, tất cả đều có nguyên do của nó..." Nói rồi, cô ta che miệng lại mỉm cười, mặc dù nhỏ tuổi nhưng lại mang theo nét phong tình vạn phần, "Em nghĩ, trong lòng chị cũng đã tự biết rõ, dù sao thì, vị hôn phu của chị, cậu chủ nhà họ Giang, cũng là người trong cuộc...”

Vẻ mặt của Tần Tư Hủy thay đổi đột ngột, vỗ tay xuống bàn., “Em nói vậy là có ý gì?”

Tần Tư Thần giả vờ hoảng sợ, rụt cổ lại, vẻ mặt xấu hổ, “Chị, em xin lỗi, em chỉ là nói sự thật, không ngờ lại làm cho chị tức giận… ”

Người trong nhà họ Tần đều biết, Giang Hạo Đình chính là tử huyệt của Tần Tư Hủy. Cách đây không lâu, lại xảy ra vụ lùm xùm về việc Giang Hạo Đình và An Tuyển Hoàng, cùng tranh giành một phụ nữ mà bị đánh đến nhập viện. Tần Tư Hủy trên danh nghĩ là vị hôn thê của anh ta cũng đã mất hết mặt mũi, mà từng câu từng chữ của Tần Tư Thần lúc này như đang chọc khuấy vào vết thương trong lòng cô ta.

Tần Thiệu Tề nãy giờ chưa lên tiếng, ánh mắt chợt lướt qua một tia lạnh lùng, "Có một số chuyện trong lòng tự biết là được rồi, nói ra sẽ làm sứt mẻ cảm tình. Dù sao nhà họ Tần trước nay vẫn luôn xem trọng việc tu dưỡng gia phong.

Trong đôi mắt phượng hiện lên một tia oán hận. Tần Tư Thần cuối cùng cũng không dám tự phụ nữa, câu nói của Tần Thiệu Tề là có ý muốn nhắc nhở cô ta phải biết phép tắc lễ nghĩa, ở trước mặt ông nội, cô ta cũng không dám làm gì quá trớn!

“Vậy theo quan điểm của mọi người, mục đích của bữa tiệc này là gì?” Ông cụ Tần ngồi trên cùng hỏi một cách đầy ẩn ý, như thế mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay!

Mọi người nhíu mày, thật ra trong lòng ai nấy đều tự biết rõ.

Lần trước, Giang Hạo Đình bị vị kia của nhà họ An đánh phải nhập viện, lại là vì một phụ nữ, không chỉ vậy, một ngày sau khi xảy ra chuyện, An Tuyển Hoàng đã đột kích bất ngờ, ba đại gia tộc đều bị ảnh hưởng không ít.

Trong số đó, nhà họ Giang đương nhiên là người hứng đòn đầu tiên, tiếp theo là nhà họ Kỷ, bởi vì hôm xảy ra sự việc, Kỷ Hạo Hiên cũng có mặt ở hiện trường, còn nhà họ Tần là bị thiệt hại ít nhất.

Để xoa dịu cơn giận của An Tuyển Hoàng, ba đại gia tộc không thể không nhẫn nhịn, mặc dù ‘vết thương’ này không thể giết chết ba đại gia tộc, nhưng dù sao cũng đổ máu, bị thương, trong lòng chắc chắn sẽ sinh ra oán hận, nhưng bọn họ cũng không có sự lựa chọn nào khác, ngoài việc nuốt cơn hận này vào trong lòng.

Đặc biệt là nhà họ Kỷ, với tư cách là nhà ngoài của AnTuyến Hoàng, lẽ ra phải được hưởng phúc, dựa vào cái cây to là nhà họ An để hưởng bóng mát, nhưng không thể ngờ, An Tuyển Hoàng lại không nhận thân, Kỷ Cương chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, An Tuyển Hoàng thì ông ta không động vào được, nhưng người phụ nữ đã gây ra cơn giận của An Tuyển Hoàng, ông ta nhất định sẽ cho cô ta một bài học, đó là lý do tại sao lại có bữa hồng môn yến này!

Lông mày của Tần Thiệu Tề khẽ nhướn lên, “Ý của ông nội là… chúng ta nên đứng sang một bên?”

Tần Minh Sơn liếc mắt nhìn anh ta đầy tán thưởng, ông ta rất hài lòng với đứa cháu trai này. Ngôn Tĩnh trong chốc lát bỗng thẳng lưng lên, khóe mắt khiêu khích nhìn sang Chương Thi Huệ đang rất bất mãn ngồi đối diện, cũng là con dâu của Tần gia, hai người từ khi bước vào cửa đã bắt đầu âm thầm cạnh tranh. Khi còn trẻ thì so bì cách ăn mặc, phong cách, rồi lại so bì con cái.

Hiển nhiên, Tần Thiệu Tề được ông cụ Tần coi trọng hơn so với Tần Thiệu Bác.

“Thiệu Tề, cháu có suy nghĩ thế nào có thể nói thẳng ra cho mọi người cùng nghe, mở mang kiến thức có được không?” Lời nói của Chương Thi Huệ đầy vẻ chua ngoa.

Có câu, càng nói càng sai! Bà ta đang chờ tìm ra lỗi sai trong lời nói của Tần Thiệu Tề!

Tần Thiệu Tề suy tư một lúc, rồi từ từ nở nụ cười, ngay cả cái liếc mắt cũng không bố thí cho bà thím hai kia, trực tiếp nhìn thẳng sang ông cụ Tần: “Ông nội, nhà họ An mặc dù có thế lực lớn, nhưng người xưa có câu, cường long cũng không thể thẳng được rắn thổ địa, chỗ này là thủ đô, nhà họ Kỷ tự nhiên có quyền hành nhất, nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không lấy lòng nhà họ Kỷ chứ?"

"Ồ? Cái gì gọi là lấy lòng? "Đôi mắt già nua của Tần Minh Sơn sắc bén, hiện lên sự thú.

“Nhà họ Kỷ chỉ muốn thử lòng người phụ nữ đó, hoặc có thể là ra oai để phủ đầu trước, nếu đã như vậy thì chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, chỉ có điều, cần phải nhờ Tư Thần hy sinh một chút.” Sự lạnh lùng trong mắt Tần Thiệu Tề chợt thoáng qua, nhanh đến nỗi mắt thành không bắt kịp.

Chương Thi Huệ thầm nói không ổn rồi, nhưng cũng không muốn đứa con gái ngốc này của mình tiếp lời, “Hy... hy sinh cái gì?”

Khóe miệng Tần Thiệu Tề nhếch lên thành một vòng cung, nhưng một giấy tiếp theo đã che đậy vô cùng sạch sẽ: “Tư Thần năm nay chắc cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi phải không? Tư Hủy lúc bằng tuổi này cũng đã định xong hôn ước với nhà họ Giang rồi. Nếu Tư Thần có thể chiếm được trái tim của gia chủ nhà họ An, đến lúc đó liên minh lại, đối với cả nhà chúng ta mà nói, cũng là một sự đóng góp vô cùng to lớn!"

Ngay khi anh ta vừa dứt lới, Chương Thi Huệ đã hét lớn lên, "Thiệu Tề, dù sao thì Tư Thần cũng là em họ của cháu, cũng là con cháu nhà họ Tần, cháu làm sao có thể nhẫn tâm đẩy nó vào hố lửa.?!"

Con người Chương Thi Huệ khá khôn ngoan và sắc sảo. Trong một gia tộc thừa kế như nhà họ An, đàn ông tam thê tứ thiếp, ngay cả khi trở thành một người vợ cả nắm quyền, cũng sẽ sống một cuộc sống vô cùng đau khổ. Một người phụ nữ làm sao có thể chịu đựng được kiếp chồng chung cơ chứ?

Là một người mẹ, bà ta không muốn nhìn thấy tương lai con gái mình phải khóc cạn nước mắt và cuối cùng kết thúc bi thảm, ngược lại, bà ta thà hy vọng con gái mình có thể hạ thấp tiêu chuẩn hơn một chút, gả cho một gia định có địa vị thấp hơn một chút cũng không sao, mấu chốt là với thế lực của nhà họ Tần, cũng đủ để có thể bảo vệ cô ta bình an cả đời!

Tần Thiệu Tề cười nhàn nhạt, không vội vàng mà chậm rãi nói: “Thím hai, cháu còn chưa nói xong, thím gấp gáp vậy làm gì? Ý của cháu là, để Tư Thần tiếp cận An Tuyển Hoàng, để người phụ nữ kia chịu ấm ức một chút, cũng không phải là bảo em ấy phải thật sự gả vào nhà họ An.”

Hơn nữa, cho dù cô ta thật sự muốn gả vào, nhà họ An cũng chưa chắc đã vừa mắt. Tất nhiên lời này anh ta chỉ cũng chỉ dám để trong lòng!

“Làm như vậy, chúng ta cũng coi như là góp thêm một viên gạch cho nhà họ Kỷ, đúng với ý của Kỷ Cương.”

Còn có một điểm quan trọng nhất anh ta vẫn chưa nói, chuyện này còn có thể giúp mọi người thăm dò thái độ của An Tuyển Hoàng, và khả năng của người phụ nữ kia!

Chỉ khi biết chi tiết, mới biết mình cần phải làm gì tiếp theo!

Đêm nay, mỗi người đều mang một tâm tư nặng nề, chỉ có hai người ở trong biệt thự đang ôm giấc mộng đẹp, bất giác trời đã rạng sáng.

Trước mắt hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo và cuộc thi vật lý sắp diễn ra, cô sẽ lên đường đến thành phố Z sau một tuần nữa, quảng cáo của Chanel cũng không thể trì hoãn. Vì vậy, buổi tối sẽ phải tham dự tiệc ở nhà họ Kỷ, nhưng sáng sớm Dạ Cô Tinh vẫn đến địa điểm quay quảng cáo như đã thỏa thuận với Diệp Nhĩ vào ngày hôm qua.

Khi cô đến nơi, các nhân viên đều đã có mặt đầy đủ, Cố Khuynh Minh trông có vẻ khá nghiêm túc điều chỉnh đường quay camera, thậm chí Diệp Nhĩ, một nhà thiết kế lớn cũng đã dành thời gian đến thăm hiện trường.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là người hâm mộ nhiệt tình mà cô đã gặp ở trụ sở Chanel ngày hôm qua, không ngờ cô ấy lại là biên đạo kiêm trợ lý của Cố Khuynh Minh. Nói cách khác, ý tưởng sáng tạo của quảng cáo này thực sự đến từ cô gái có khuôn mặt trẻ thơ tên Dạ Vị Ương ấy.

Lúc này, cô ấy đang ngồi trước mặt Dạ Cô Tinh, giải thích cặn kẽ nội dung của buổi quảng cáo lần này, thái độ chuyên nghiệp và cách diễn giải khiến Dạ Cô Tinh thầm gật đầu, cô cảm nhận được cô gái này là một người rất tài năng.

"Trà Liễm, đồng âm với trà luyến, cũng có thể nói sợi dây chuyền hình hoa trà này tượng trưng cho một loại tình yêu. Có một nhà thơ đã từng miêu tả như thế này về hoa trà- vạn đóa trà như ngậm lửa, qua tàn tuyết thiêu nửa góc trời xanh! Có thể thấy hoa trà được vạn người khen ngợi bởi dáng nở hoa nóng bỏng mạnh mẽ, ngay cả những quý ông quý tộc nước Pháp cũng từng đeo hoa trà như một vật trang trí không thể thiếu. Vẻ ngoài mãnh liệt và rực lửa của nó tạo thành một sự tương phản cực kỳ mâu thuẫn và sắc nét, vì vậy quan niệm nghệ thuật mà toàn bộ quảng cáo này muốn thể hiện là tình yêu mong manh nhưng vô cùng mãnh liệt."

Dạ Cô Tinh nhướng mày, ánh mắt trầm ngâm, trong lòng lẩm bẩm nói: “Mong manh, nhưng mãnh liệt?”

Dạ Cô Tinh chống cằm suy tư một lúc, “Giống như… hmmmm…”, Ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, "Giống như con thiêu thân lao vào lửa! Đúng vậy! Là con thiêu thân!"

Nó biết rõ sự yếu đuối và mong manh của bản thân, nhưng nó vẫn lao mình vào lửa mà không hề hối hận!

Dạ Cô Tinh mỉm cười, một phép ẩn dụ đơn giản đã có thể thể hiện hết ý tứ của đoạn quảng cáo lần này.

Cô phải thừa nhận cô gái này thực sự rất nhanh nhẹn và thông minh!

Đôi mắt đen láy của Dạ Vị Ương mơ to ra, cười lớn, tiến đến gần cô, giọng điệu bí hiểm, “Thế chị có biết ai là người khiến chị dù mỏng manh nhưng vẫn không màng tất cả không?”

Dạ Cô Tinh thành thật lắc đầu, về nhân vật nam chính của quảng cáo, cô có hỏi, nhưng ngay cả Diệp Nhĩ cũng lắc đầu nói rằng cô ấy cũng không rõ là ai, cô ấy chỉ nghe nói rằng đó là do lãnh đạo cấp cao nhất của trụ sở chính của Chanel tại Pháp tíến cử, còn việc đó là ai thì vẫn là một bí mật!

Có điều có lẽ hôm nay sẽ được gặp mặt, cô cũng không vội, dù sao cũng chỉ là đối tác làm việc, cô cũng không quan trọng là ai.

Dạ Vị Ương nhìn thấy thái độ không mấy hứng thú của cô, khóe miệng hơi há ra, mơ hồ sờ sờ chóp mũi, trong lòng thầm thở dài, nữ thần chính là nữ thần, dù bất cứ đâu cũng có thể lạnh lùng được!

Tuy rằng sự lạnh lùng này khiến người ta có chút xa cách, nhưng tuyệt đối cũng không phải là không chạm tới được, ngược lại là một cảm giác vô cùng sảng khoái, khiến người khác từ tận đáy lòng muốn được tiếp cận để hiểu trõ về con người này.

Người ta nói rằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, điều đó hoàn toàn đúng.

"Được rồi!Vậy thì em sẽ giúp chị trả lời câu hỏi này! Lần này chúng ta sẽ hợp tác với người nổi tiếng nhất nước Đức..."

Bùm bùm bùm bùm ——

Tiếng động đột ngột bao trùm giọng nói của mọi người, Dạ Cô Tinh ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một chiếc trực thăng cực kỳ nổi bật bay lượn trên trường quay, nó đang dần dần hạ xuống.

Đúng vậy, vô cùng nổi bật, nhìn là đã thấy giá trị không nhỏ!

Thân máy bay có màu trắng bạc, trên nền màu trắng bạc là logo màu đen được tạo thành từ năm chiếc mũi tên lông cực kỳ bắt mắt, do những viên kim cương đen to bằng nắm tay tạo thành, khi nhìn vào bạn chỉ thấy ánh sáng đen le lói, biến hóa kỳ lạ cuộn trào mãnh liệt.

Dưới logo là dòng chữ mười ký tự ROTHSCHILD được làm bằng kim cương đỏ, ngay cả Dạ Cô Tinh cũng không khỏi ấn tượng sâu sắc, thầm thở dài- Đại gia!

Tin chắc rằng bất kỳ viên kim cương nào trên thân chiếc trực thăng đều có giá trị đắt hơn cả chiếc trực thăng này, giống như một chiếc bát vỡ đựng đầy vi cá vậy, không thể không có cảm giác đây là một người rất có tiền.

Nhưng sự chú ý của Dạ Cô Tinh cũng không phải ở mỗi điểm này, mà là về dòng chữ không xiên không vẹo nằm ở kia, Rothschild?

Hóa ra là gia tộc Rothschild?!

Rothschild, trong tiếng Đức nghĩa là chiếc khiên đỏ, vốn là một gia đình hậu duệ của người Do Thái sống ở Đức. Vào cuối thế kỷ XVIII, gia tộc Rothschild đã tạo ra một hệ thống tài chính và ngân hàng hiện đại trên khắp châu Âu. Có thể hình dung được vị trí và tầm ảnh hưởng của dòng họ này ở trời Âu!

Không chỉ vậy, ở Áo và Vương quốc Anh, các thành viên của gia tộc Rothschild liên tiếp được hoàng gia phong tước vị quý tộc. Không ngoa khi nói rằng gia tộc Rothschild là một trong những gia tộc giàu có nhất thế giới, đứng vững từ thế kỷ thứ mười chín đến nay. Ngày nay, tài sản tích lũy đã không thể đếm xuể!

Dạ Cô Tinh không ngờ có thể tìm thấy dấu vết của gia tộc này ở đại lục Trung Quốc, quả là... rất thú vị!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện