Cố Phương Lan phát hiện, sau buổi tiệc tối ở nhà họ Kỷ, Giang Vũ Ngưng trở nên rất kỳ lạ, thường xuyên ngẩn người một mình, tinh thần hoảng hốt, nói chuyện với bà ta cũng ngơ ngơ ngác ngác.
“Chồng à, anh có thấy Vũ Ngưng càng ngày càng trầm mặc không?”
Giang Dương gấp lại tờ báo trong tay, trừng mắt nhìn vợ mình một cái, “Đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung nữa.”
Sắc mặt Cố Phương Lan khẽ cười, “Anh không thường xuyên ở nhà, đàn ông như anh, làm sao biết được tâm tư thiếu nữ.”
Giang Dương đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Vậy em nói xem, Vũ Ngưng rốt cuộc là làm sao?”
Cố Phương Lan sắp xếp lại từ ngữ, mở miệng nói: “Từ tối hôm qua trở về từ bữa tiệc nhà họ Kỷ, Vũ Ngưng mới có biểu hiện không thích hợp, “ Đôi mắt bà ta xoay tròn, “Anh nói xem, có phải con bé đã thích con trai nhà nào không? Em thấy cậu An......”
“Nói bậy! Còn ngại tối hôm qua chưa đủ mất mặt sao?!” Giang Dương hung dữ trừng mắt.
Cố Phương Lan biểu tình ngượng ngùng, “Đúng rồi, người phụ nữ đó rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Em thấy An Tuyển Hoàng rất là dung túng cô ta! Lần trước Hạo Đình nhà chúng ta cũng bởi vì cô ta mới bị vào bệnh viện, đúng là hồng nhan hoạ thủy! Hồ ly tinh --”
Đáy mắt người đàn bà xẹt qua ánh sáng, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng hiện lên vẻ âm trầm hung ác.
Đánh con trai thì đương nhiên trái tim người mẹ sẽ rất đau, vốn dĩ Cố Phương Lan là kẻ có thù tất báo, ai khiến cho bà ta đau đớn, bà ta sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần!
Chỉ cần người phụ nữ kia còn lăn lộn trong giới thượng lưu ở thủ đô, dựa vào mối quan hệ nhiều năm tích lũy, bà ta cũng không tin trị không được con hồ ly tinh kia!
Làm vợ chồng với nhau ba mươi năm, Giang Dương hiểu biết Cố Phương Lan hơn so với bất kỳ người nào, vừa thấy biểu cảm trên mặt là biết bà ta đang có tính toán gì!
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, “Bà thì biết cái gì? Có thể được An Tuyển Hoàng coi trọng, cô ta chắc chắn không phải là kẻ đơn giản! Thu hồi suy tính ngu ngốc của bà lại, nếu như dẫn lửa thiêu thân, đến lúc đó làm liên lụy cả nhà họ Giang, lại mất nhiều hơn được!”
Cố Phương Lan cũng không nghe lọt tai, “Một người phụ nữ mà thôi, chỉ là có khuôn mặt xinh đẹp một chút, còn có khả năng gì? Chờ đó mà xem, Kỷ Tình cũng không phải là đèn cạn dầu, cô ta muốn gả vào nhà họ An, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Bà cho rằng cô ta dễ đối phó à? Tối hôm qua làm cho Vũ Ngưng chật vật, người liên quan tới nhà họ Giang cũng bị liên lụy, thậm chí thiếu chút nữa đã làm căng với nhà họ Tần rồi, người phụ nữ này, ngay cả mặt mũi của vợ chồng Kỷ Cương cũng không nể nang gì, liên tiếp đắc tội ba đại gia tộc, bà cho rằng cô ta làm vậy để làm gì?”
Ánh mắt Cố Phương Lan trì trệ, lúng ta lúng túng mở miệng, “Vì, vì điều gì?”
“Cô ta đang giết gà dọa khỉ, để cho mọi người xem! Mà Vũ Ngưng và con gái nhà họ Tần cũng chỉ là công cụ để cô ta uy hiếp mọi người mà thôi, chắc chắn sau buổi tối hôm qua, không còn ai dám đi khiêu khích cô ta nữa, giết gà dọa khỉ, vất vả một giờ mà nhàn nhã suốt đời!”
“Cô, cô ta thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi, còn tuổi nhỏ, tâm cơ đã thâm trầm như thế sao?”
Giang Dương thở dài, “Cho nên mới nói, cô ta không đơn giản......”
Cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trong bữa tiệc, Cố Phương Lan hình như đã ngộ ra được điều gì, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy Vũ Ngưng chịu nhục nhã, bà ta rất muốn mở miệng dạy dỗ cô gái kia, nhưng lại bị con trai cản lại, lúc ấy bà ta còn hung hăng trừng mắt nhìn con trai, cho rằng con trai mình đang giúp người phụ nữ kia, còn may...... may mà lúc ấy bà ta không quá xúc động, nếu không sẽ bị mất mặt trước mọi người, không chỉ có Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần, bà cũng không còn mặt mũi nào!
“Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm đi, ngày mai tôi còn có trận diễn tập.” Giang Dương tắt đèn, nằm xuống, đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bàn tay nhỏ bé mềm mại của người phụ nữ vuốt ve trên ngực ông, phút chốc toàn thân ông cứng đờ, máu bắt đầu sôi trào.
Cố Phương Lan tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bình thường tốn không ít công sức để chăm sóc bảo dưỡng cơ thể, cho nên làn da vẫn còn rất săn chắc, trên mặt cũng không thấy nếp nhăn, rất được đàn ông yêu thích.
Giang Dương xoay người đè bà ta dưới thân, hô hấp hổn hển, toàn thân nóng bỏng, “Lại muốn rồi phải không?”
Cố Phương Lan cười duyên, ỡm ờ khẽ kêu: “Chồng à --” Ý tứ mời mọc, không cần nói cũng biết.
“Tiểu yêu tinh......”
Ngay lập tức, hai người quấn lấy nhau.
Nghe phòng cách vách truyền ra âm thanh yêu kiều, trong mắt Giang Vũ Ngưng chợt lóe lên sự ghét bỏ, nói thầm một tiếng: “Già rồi mà không biết xấu hổ --”
Lập tức dẫm lên giày cao gót đi ra cổng lớn nhà họ Giang.
Tâm địa của Cố Phương Lan, cô ta biết rõ, vì muốn bảo vệ con gái ruột Giang Vũ Tình, nên mới đẩy cô ta ra làm tấm lá chắn, quyến rũ An Tuyển Hoàng, khiêu khích Dạ Cô Tinh, chỉ sợ sau này vì củng cố lợi ích của nhà họ Giang, bà ta sẽ coi bản thân mình như hàng hóa mà bán đi!
Trong mắt hiện lên một tia oán độc, chúng ta cứ chờ đó mà xem!
Bắt một chiếc taxi, “Làm ơn đưa tôi tới khách sạn Hilton.”
Một giây trước khi gõ cửa, cả người Giang Vũ Ngưng run rẩy, hồi tưởng lại ký ức trước đây bị James nhốt lại tra tấn, máu toàn thân đều đông lại thành băng, từ sống lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh, theo từng đốt sống mà lan dần ra toàn thân, cho đến khi cơn ớn lạnh ấy bao phủ khắp cơ thể cô ta.
Nhưng mà so với bị ngược đãi, cô ta càng sợ hãi cái chết.
Mới đầu, cô ta không tin lời nói của Dạ Cô Tinh, ôm tâm lý chờ may mắn, cô ta tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, cuối cùng báo cáo biểu hiện hết thảy bình thường. Nhưng đến nửa đêm, toàn thân cô ta bắt đầu ngứa ngáy, đặc biệt là ở cổ, nhưng ngoại trừ vết máu bị móng tay mình cào ra, không có gì khác, cũng không có dấu hiệu bị hư thối bưng mủ, nhưng rất ngứa, vô cùng ngứa.
Sáng sớm ngày hôm nay cô ta lại đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói rằng, đúng là không có vấn đề gì!
Cô ta bắt đầu lo sợ, nhớ tới lời nói của Dạ Cô Tinh --
“...... Chất độc ăn mòn nội tạng, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết! Cũng đừng nghĩ tới bệnh viện kiểm tra, tôi có thể cam đoan, cho dù sử dụng thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất thế giới bây giờ, cũng không có kết quả gì!”
Dường như không cần rối rắm, không cần giãy dụa, trong lòng Giang Vũ Ngưng vô cùng khát vọng -- cô ta muốn sống! Cô ta không muốn chết!
Cho nên, cô ta vừa ra khỏi bệnh viện đã chủ động liên hệ với James, vốn dĩ cô ta đã chôn dấu tất cả những ký ức về người đàn ông này ở Đức, số điện thoại, tất cả lịch sử tin nhắn cũng đã xóa sạch, nhưng mà bây giờ cô ta có thể dễ dàng nhớ lại số điện thoại của người đàn ông kia, không phải trí nhớ của cô ta tốt, mà là đoạn ký ức nhuốm máu ấy rất dữ tợn, nó đã khắc sâu vào tận linh hồn cô ta!
Có lẽ, đời này cô ta cũng không trốn thoát được khỏi bàn tay của người đàn ông kia.....
Nhưng mà, cho dù như thế nào, cô ta vẫn muốn sống! Rất muốn! Mặc dù là bị nhốt trong suốt ba năm, trong đầu cô ta cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ buông xuôi, phí hoài bản thân mình!
Khoảng khắc cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong, cô ta nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đã lâu không gặp, Giang Vũ Ngưng nghĩ, lúc trước, cô ta hẳn là bị dung nhan tuấn mỹ đó mê hoặc? Nếu không cô ta luôn luôn mắt cao hơn đầu, làm sao sẽ chật vật mà tiến vào bẫy rập của ác ma thiết kế cơ chứ?
Đáy mắt James lấp lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, giống như dã thú săn mồi trong rừng rậm, “Baby, anh rất nhớ em......”
Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, giọt lệ đọng trên khóe mắt Giang Vũ Ngưng chảy xuống, cô ta nghĩ, nếu như không đi trêu chọc Dạ Cô Tinh, có phải tất cả sẽ khác......
Đã muộn, đã quá muộn rồi......
......
Từng nốt nhạc chầm chậm rớt xuống, ngày đông giá rét, bên ngoài cửa sổ sát đất, những bông tuyết tự do chầm chậm bay ngoài trời, uyển chuyển tô điểm cho bức tranh thê lương lạnh lẽo.
Vẫn còn sớm, chưa tới tám giờ, trên ngã tư đường yên lặng, ngoại trừ công nhân vệ sinh môi trường đang quét tuyết, trên mặt đất chỉ lác đác vài dấu chân.
Đây là một tiệm cà phê hơi vắng vẻ, kinh doanh không tốt lắm, nhưng lại yên ả thanh tịnh, cho nên tiếng máy xay cà phê mới vang lên giòn giã rõ ràng.
Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt, mảnh trời trắng toát ngoài cửa sổ đập vào mắt khiến cô hơi đau mắt, cô khép mắt lại, vẻ u sầu dần dần đọng lại trên hàng chân mày đang nhíu chặt của cô.
Tối hôm qua, lần đầu tiên cô và An Tuyển Hoàng xảy ra tranh cãi.
Sắp tới cuối năm, đêm giao thừa đã đến
gần, đối với Trung Quốc mà nói, ngày tết nguyên đán đại biểu cho tạm biệt cái cũ đón cái mới đến, người nhà đoàn viên, gia đình vui vẻ, đối với nhà họ An cũng là như thế.
Quy định của nhà họ An, phàm là con cháu của nhà họ An, bất kể trên tay có bao nhiêu chuyện quan trọng, trong đêm giao thừa hàng năm đều phải về nhà, cho đến ngày mồng ba, mới được phép rời đi, trở về địa bàn thế lực của mình.
Ý của An Tuyển Hoàng, là muốn cô giao thừa năm nay trở về cùng anh, gặp người trong nhà họ An.
Dạ Cô Tinh không đồng ý, thứ nhất, bây giờ là thời điểm các thế lực đang khuếch trương nhanh chóng mạnh mẽ, lại có cuộc thi vật lý và hội nghị cấp cao hắc đạo, gấp tới độ lửa sém lông mày; Thứ hai, khi mà mình còn không đủ mạnh mẽ, cô không muốn để cho đứa bé phải cùng cô đối mặt với đám người yêu ma quỷ quái kia, không phải là cô sợ, mà là cảm thấy rất phiền!
Nếu cô chỉ có một mình, cô sẽ cố gắng hết sức, mặt dày mày dạn đi cùng An Tuyển Hoàng quay về nhà, quậy tới long trời lỡ đất cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều, bây giờ cô còn đang mang thai, trước khi sinh, cô không muốn bước lên hòn đảo tượng trưng cho quyền lực và tài phú kia, có rất nhiều nguy hiểm đang ẩn dấu, cô không muốn khiến cho bé cưng phải bị hành hạ cùng cô!
Thủ đô tốt xấu cũng là địa bàn của mình, những người trong nhà họ An đó, tay có dài cũng không vươn tới xa được như vậy, cho dù có vươn tay tới, cô cũng có thể đúng lúc vung đao chém đứt!
Không phải cô không tin năng lực của An Tuyển Hoàng, cô chỉ là không muốn ký thác toàn bộ an toàn của bản thân và con lên người khác, cô đã quen nắm trong tay hết thảy, mặc dù người đàn ông này là người mà cô yêu, cũng không thể khiến cô bỏ qua nguyên tắc và thói quen!
Khuyết thiếu tín nhiệm sao?
Cô tin tưởng An Tuyển Hoàng, nhưng cô không dám bài bạc, không dám dùng hai sinh mệnh nhỏ bé đi mạo hiểm, bởi vì những điều ngoài ý muốn -- bất kì nơi nào, khi nào cũng sẽ xảy ra!
Đứng trước bánh xe xoay vần của vận mệnh, năng lực của con người rất nhỏ bé, cô không cho phép có chút sai lầm nào có thể xảy ra!
Cho nên, cho dù An Tuyển Hoàng đen mặt, Dạ Cô Tinh cũng không chịu đổi ý --”Không đi!”
Trên chiếc giường lớn, hai người, lần đầu tiên, xoay lưng với nhau mà ngủ.
Dạ Cô Tinh ngáp một cái, khóe mắt tràn ra giọt nước mắt trong suốt, cô khép hai hàng mi, nhắm mắt dưỡng thần, không khí ấm áp khô ráo bên trong tiệm khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, ngay khi cô sắp ngủ gật, một bóng hình mảnh mai mang theo gió lạnh đẩy cửa bước vào, cuối cùng ngồi xuống ở vị trí đối diện cô.
Bà chủ cười ấm áp, lịch sự tao nhã, bưng một ly Cappuccino, rồi sau đó để lại không gian trong cửa hàng cho hai vị khách.
Giang Vũ Ngưng bàn tay run rẩy, bưng ly cà phê lên, đưa tới bên môi, uống một ngụm ấm áp xuống bụng, giống như toàn thân đều được sưởi ấm.
Cô ta tháo kính mát trên sống mũi xuống, lộ ra khóe mắt phải đang bị thương, lại khẽ nức nở một tiếng.
Đặt ly cà phê xuống, cô ta nhìn thẳng về phía Dạ Cô Tinh, “Ngọt quá.”
Mắt chưa mở, Dạ Cô Tinh khẽ bóp mi tâm, thản nhiên nói: “Cuộc sống rất khó khăn, tôi nghĩ, cô sẽ cần những thứ ngọt ngào.”
Giang Vũ Ngưng cười nhếch miệng, gỡ chiếc khăn quàng cổ xuống, lộ ra xương quai xanh bầm tím, dấu tay in hằn lên da thịt trắng nõn, dấu hôn lần lượt thay đổi, thậm chí còn có vết roi mảnh nhỏ.
Ngay lúc cô ta tháo khăn quàng cổ ra, Dạ Cô Tinh trợn mắt, trong nháy mắt nhìn thấy vết thương này, Giang Vũ Ngưng thấy rất rõ ràng, trong mắt đối phương không có chút dao động, giống như nước đọng trong ao tù, không chút gợn sóng.
Như vậy, cũng không có chút động lòng nào sao?
Quả là một người phụ nữ lãnh huyết vô tình.
“Đồ đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Giang Vũ Ngưng rút một túi tài liệu từ trong túi áo khoác ra, đưa cho người phụ nữ có vẻ mặt mệt mỏi đối diện, cô ta mới đi từ khách sạn ra, James giày vò cả một đêm, bây giờ đang ngủ như con lợn chết.
“Thuốc giải độc đâu?”
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, “Không vội, tôi phải kiểm tra thật giả đã.”
Dứt lời, tháo dây của tập tài liệu, rút từ bên trong ra mấy tờ giấy A4 viết bằng tiếng Đức, trên mép mỗi trang giấy đều có họa tiết hoa hồng mờ mờ, Dạ Cô Tinh xem lướt qua một lượt, Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu.
“Đúng rồi.”
Sau đó, rút ra một ống thuốc tiêm từ trong túi áo khoác, đóng gói túi nhựa diệt khuẩn, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuôi theo động tác của Dạ Cô Tinh.
Cô đưa cho Giang Vũ Ngưng, đứng dậy chuẩn bị đi.
“Trái tim của cô là tảng đá sao?” Không có tức giận, cũng không có phẫn hận, Giang Vũ Ngưng bình tĩnh hỏi, “Vì sao, cô có thể thờ ơ đến vậy? Cô có biết không, chính tay cô đã hủy hoại cả đời của một người con gái khác! Là cả đời đó!”
Bước chân Dạ Cô Tinh dừng lại một chút, âm thanh lãnh đạm, “Mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho quyết định của mình. Giống như trước đó cô trêu chọc James, bị anh ta nhốt ba năm, từ lúc cô có ý đồ giẫm đạp lên tôi, để có thể đứng vững gót chân ở giới quý tộc thượng lưu thủ đô, cô cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý có thể bị giẫm đạp; Khi cô muốn cho tôi chút bài học, chờ trong toilet tìm thời cơ động thủ để trả thù, thì nên chuẩn bị tốt tâm lý bị trả thù ngược lại.”
“Thiên lý rõ ràng, nhân quả luân hồi, kết cục ngày hôm nay của cô, tôi chỉ có thể tặng cô hai chữ -- đáng đời.”
“Có bao nhiêu bản lĩnh, chọc bao nhiêu người! Khi chưa thăm dò chi tiết tình hình của đối phương mà đã tùy tiện ra tay, cô thắng, là do may mắn, thất bại, đó là lẽ đương nhiên. Mà cô sai ở chỗ, lầm tưởng may mắn là lẽ tất nhiên, con người không phải khi nào cũng gặp may.”
Đầu ngón tay cầm tách của Giang Vũ Ngưng trở nên trắng xanh, trong mắt hiện lên một tia tự giễu, đáng đời sao?
Có lẽ vậy......
Từ lúc cô ta thiết kế một màn ngẫu nhiên gặp James, đã chú định cô ta sẽ vì lòng tham hư vinh của chính mình mà phải trả một cái giá xứng đáng......
Chỉ cần, còn sống, là tốt rồi.
“Sâm, đã lấy được rồi, tôi ở bên ngoài tiệm cà phê ngay đầu đường Lâm Khúc......”
Ngồi trên xe Vu Sâm, hai người đi thẳng đến tổng bộ của Bang Ám Dạ.
“Phải canh giữ cẩn thận, một con muỗi cũng không thể bỏ sót.”
“Vâng, anh Sâm!”
Gọi điện thoại cho Tiền Kỳ Bân, Dạ Cô Tinh nặng nề mở miệng, “Đồ vật đã tới tay, bây giờ tôi sẽ gửi bản fax cho ông, nhất định phải, tự mình, nhận, bản, fax!”
“Được.”
Qua một lúc lâu sau, giọng nói của Tiền Kỳ Bân từ đầu điện thoại bên kia vang lên, “Chuẩn bị xong rồi, số fax là XXXX.”
Tay thao tác một loạt các động tác, “Nhận được chưa?”
“...... Nhận được rồi.”
“Ông Tiền, tài liệu này cần phải đảm bảo không thể bị sao chép, chỉ có một bản này! Ông và Tề Dục xem xong nhớ kỹ, rồi lập tức tiêu hủy, nhớ kỹ, không thể để lộ ra ngoài!”
Một khi bị chính phủ Đức phát hiện, sẽ dẫn tới họa sát thân!
“Được.”
Tắt máy, Dạ Cô Tinh nhận lấy cái bật lửa từ trong tay Vu Sâm, đưa tay châm lửa, đốt tài liệu, cho đến khi thiêu đốt thành một đống tro tàn màu xám.
Phiền não ray ray huyệt thái dương, lưng tựa vào ghế sô pha, trong mắt nổi lên một tia phiền muộn.
Khuôn mặt Vu Sâm khẽ động, hiếm khi mở miệng nói, “Cô chủ, có phải...... gặp chuyện gì khó giải quyết?”
Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng, tự giễu cười, “Đúng vậy......chuyện rất khó xử......”
Đôi mắt căng thẳng, “Vậy.....”
Khoát tay áo, “Là việc riêng.”
Vu Sâm im lặng, khẽ cụp mắt bộ dạng phục tùng lui sang một bên, cũng yên lặng che dấu vẻ đau lòng trong đáy mắt.
Có lẽ, điều mà anh ta có thể làm, chính là khi cô im lặng, lẳng lặng đứng bên cạnh cô, bảo vệ, cùng cô im lặng......