Tất cả mọi người đều không quá xa lạ đối với Dạ Xã và cậu Dạ, thế lực ngầm này chỉ qua một đêm đã mở rộng ra phía nam, thành lập một tỉnh ở Giang Tây trong vòng chưa đầy nửa năm, thế lực này vẫn đang bành trướng ra bên ngoài, có xu hướng lặng lẽ tiến quân vào Phúc Kiến.
Dạ Xã xuất thế ngang trời, lúc đầu tất cả thế lực đều ôm tâm lý chờ xem thế nào, dự tính chỉ là một băng nhóm nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không vũ khí, dù có phấn đấu bao nhiêu cũng không có kết quả gì, ai cũng cho rằng nó chỉ là một băng nhóm nhỏ không có gì đáng lo ngại, nhưng băng nhóm này thực sự phát triển nhanh như chớp, đợi đến khi mọi người phản ứng lại, muốn ra tay xử lý thì cũng đã muộn rồi.
Bây giờ, Dạ Xã đã có quy mô nhất định, hơn nữa lại có ‘cậu Dạ’ thần bí khó lường trấn thủ, tất cả các bang hội khác đều không dám hành động hấp tấp, đều đổ dồn ánh mắt về bốn bang phái lớn nhất, hy vọng bọn họ có thể ra tay, và chỉ họ mới có đủ sức mạnh và khả năng tấn công vào Dạ Xã.
Thế nhưng, bốn bang phái lớn cũng đành bất lực, đầu tiên, Dạ Xã là một hố đen, bọn họ chưa thăm dò được động sâu mà đã tùy tiện ra tay, điều này là quá mạo hiểm, hơn nữa, bốn bang phái lớn mấy năm gần đây đều hống hách làm theo ý mình, bề ngoài nhìn thì có vẻ hòa thuận, nhưng cuộc đấu tranh ngầm sau lưng đã bước vào giai đoạn căng thẳng, đều hận không thể nuốt chửng đối phương! Một khi ai đó bắt đầu tấn công Dạ Xã, thì quyền lực sẽ bị phân tán, tất nhiên dẫn đến bị ba bang phái còn lại hợp sức tiêu diệt, đến lúc đó họ chắc chắn sẽ bị chia cắt và toàn bộ sẽ bị tiêu diệt!
Vì vậy, cũng chỉ biết trơ mắt nhìn Dạ Xã ngày một lớn mạnh, trong bốn bang phái, không ai dám ra tay tấn công trước.
Bọn họ đều hiểu đạo lý này, và Dạ Cô Tinh càng hiểu rõ hơn, vì vậy cô mới nhận lời mời đến hội nghị thượng đỉnh này!
Ngay khi mọi người đang bình tĩnh quan sát, thì môt đôi mắt đen sắc bén của ‘cậu Dạ’ cũng nhanh chóng quét qua đám người xung quanh, đột nhiên từ trên người anh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng, nghiêm nghị, kiêu ngạo, lần đầu tiên có người dám kiêu ngạo như vậy trước mặt người đứng đầu của tứ đại bang hội!
Kể từ khi Dạ Xã vùng dậy, cậu Dạ Xã trưởng đã được mọi người đồn thổi như một vị thần, nói ‘anh ấy’ khôi ngô tuấn tú, nghĩa khí cương quyết, xảo quyệt, hôm nay tận mắt chứng kiến quả nhiên không thể khinh thường được! Lập tức các bang hội nhỏ trước đây có ý nghĩ khinh thường thì giờ đều thay đổi suy nghĩ, tỏ thái độ kính trọng.
Trong đôi mắt trầm của Đường Nghiêu xẹt qua một ý cười nhạt, bình thản nhìn qua đám đông, thấy đám người với đủ loại ánh mắt thăm dò, hoặc cẩn thận quan sát, giống như lúc trước khi anh ta nhìn thấy người gọi là “cậu Dạ” này, không ai có thể ngờ rằng người đàn ông quyền lực trước mặt này lại thực sự là ——một người con gái!
Cậu Dạ, cậu Dạ, thực sự, lại là một người phụ nữ!
Đôi mắt chim ưng sắc bén của Nguyên Hùng không chút che giấu mà đánh giá người này, khuôn mặt của Sầm Liệt vô cảm không biết đang nghĩ gì, nhưng một tia sáng vụt qua đôi mắt của Bạch Đào, có lẽ người này mới là ứng cử viên sáng giá nhất…
Vào lúc này, hội trường ồn ào lại im lặng trong chốc lát vì có người đến, không một ai lên tiếng.
Trong số đám đông, người ngạc nhiên nhất là Bạch Minh Hàm!
Khi người đàn ông mặc áo đen kia bước đi trên tuyết đến gần, một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô, anh Dạ, hóa ra anh ấy là anh Dạ?!
Người con trai khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lùng này, đến rồi đi như một cơn gió, người nói câu “Nước mắt của con gái, nên rơi nước mắt người mình yêu, như thế nó mới có thể giá trị”, người đàn ông tự xưng mình là “người qua đường”, anh ấy, thực sự là anh Dạ sao?
Ánh mắt không khỏi nhìn sang Đường Đường, hai mắt cô ấy đang đờ đẫn, hai gò má dần dần đỏ ửng, ánh mắt không giấu được sự sùng bái và ngưỡng mộ, tim cũng đập rộn ràng!
Nhiều năm như vậy, mà cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt si mê như vậy của Đường Đường, đó là ánh mắt bao hàm sự sùng bái và thần phục của một người phụ nữ khi nhìn một người đàn ông!
Cậu Dạ mỉm cười lạnh nhạt, và khẽ nhếch môi, không khí dường như đóng băng ngay lập tức, và tất cả mọi người thở hổn hển, ma mị, tráng lệ, quyến rũ và chói lóa!
Những từ gì đẹp đẽ nhất đề hình dung về vẻ đẹp của một người đàn ông, có lẽ chính là dùng để miêu tả về người đàn ông này!
“Đường bang chủ, anh Sầm, đã lâu không gặp.” Giọng nói của người đàn ông thật dễ chịu, lạnh như băng tuyết.
Đường Nghiêu cười, trong mắt dường như có một tia lạnh: “Cậu Dạ, anh vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ phúc của anh, tôi vẫn khỏe.”
“Nếu anh không phiền, lần khác chúng ta lại chơi thêm vài ván nữa.” Trong mắt Đường Nghiêu lóe lên một tia hưng phấn, lời này không phải là diễn kịch, anh ta thật tâm gửi lời mời.
Kể từ lần cuối cùng Dạ Cô Tinh đưa ra lời mời, anh ta đã hiểu được ý nghĩa thực sự của bốn ký tự “Tùy tâm tùy tính”, nó như một đòn cảnh cáo, Đường Nghiêu mới hiểu ra, lập tức như được mở ra cánh cửa mới, kỹ thuật của anh ta cũng đã tăng lên một cấp độ cao hơn, anh ta rất nóng lòng, mong chờ được đấu thêm một trận với Dạ Cô Tinh.
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
Hai người đều đang chào hỏi nhau, nhưng tâm tư lại khác nhau, mỗi người một suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh đã có chút thay đổi.
Vài ngày trước, sòng bài Cự Phong đã chào đón một vị khách thần bí, anh ta đã tiêu rất nhiều tiền và đã thắng mọi lần đặt cược, cuối cùng, anh ta đã kinh động đến Đường Nghiêu, hai người đã chơi một ván rất lớn, đến mức họ thậm chí còn lấy mạng mình để đặt cược.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, tay cờ bạc cao siêu này lại khiến cho người luôn bất khả chiến bại là Đường Nghiêu thua hai ván liên tiếp!
Mọi người đều biết, nhà họ Đường nổi lên nhờ cờ bạc từ Macao, trong giới cờ bạc chỉ cần nghe danh nhà họ Đường là đã sợ chạy mất dép rồi, Đường Nghiêu lại là người có kỹ thuật đánh bạc cao nhất trong các thế hệ nhà họ Đường, anh ta có thể khiến Đường Nghiêu thua hai trận liên tiếp, quả thật là không thể tin được!
Nghe những lời Đường Nghiêu nói, không khó để nhận ra, người đó chính là người đang mặc đồ đen, không quan tâm hơn thua này – chính là cậu Dạ!
Vốn tưởng rằng bí ẩn về cậu Dạ sẽ biến mất sau khi nhìn thấy anh ta vào ngày hôm nay, nhưng tất cả những chuyện trước mắt này lại rõ ràng nói cho mọi người biết – nhìn thấy người rồi, bí ẩn lại còn nhiều hơn nữa!
Chính xác thì người đàn ông này là ai? Khả năng thực sự là gì?
Chỉ e rằng đây là nghi vấn sâu sắc nhất của tất cả mọi người.
Mặc dù Sầm Liệt không muốn nói chuyện với kẻ miệng lưỡi độc địa này, nhưng trước mặt rất nhiều người, có những việc không làm không được, anh ta khẽ gật đầu, xem như là phép lịch sự đáp lại.
Ai ngờ Dạ Cô Tinh không có ý định cứ như vậy buông tha cho anh ta, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng phía sau Sầm Liệt: “Anh Sầm, tôi nghe nói anh là một thiếu niên anh tài, lúc trước một mình mà dám dũng cảm đấu với sáu đại dũng tướng của bang Thất Tinh, thật dũng mãnh, tôi thật khâm phục, nhưng không biết tài huấn luyện chó của anh như thế nào, dù sao thì đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chó không được dạy dỗ, thì chỉ có thể trách chủ của nó thôi.”
“Mày!” Không đợi Sầm Liệt lên tiếng, Bưu đang khom người đứng ở phía sau hai mắt trừng trừng, làm bộ như muốn rút súng, cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ này liên tục sỉ nhục anh ta, cũng gián tiếp sỉ nhục cậu chủ!
Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục!
Phía sau Dạ Cô Tinh, Vu Sâm và Đàm Hào cũng không chịu thua kém, họ đưa tay ra rút súng, nhưng họ đã bị chặn lại bởi cử chỉ giơ tay của Dạ Cô Tinh.
Cùng lúc đó, Sầm Liệt cũng tức giận quát to: “Lui xuống.”
Bưu hằm hằm thu tay lại.
Đôi mắt đen của Dạ Cô Tinh sâu thẳm, cô cười từ tốn: “Xem ra khả năng huấn luyện chó của anh Sầm chỉ ở mức trung bình, cho nên tôi không thể khen ngợi anh được! Một lần tái phạm, lần nữa lại tái phạm, lần nữa lại tái phạm, nói không chừng một ngày nào đó, có thể còn cắn ngược chủ nhân của nó một cái! Không thể không đề phòng, không thể không cảnh giác!” Cô nói một câu cảm thán và lại như không phải cảm thán.
Ánh mắt của Sầm Liệt trở nên sâu thẳm hơn.
Sắc mặt của gã tên Bưu đột nhiên biến đổi, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh, anh ta
chĩa súng vào thái dương và quỳ xuống về phía Sầm Liệt: “Tôi tuyệt đối không có hai lòng, nguyện lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình!” Đang định bóp còi thì bị Sầm Liệt hất ra.
Bưu lùi lại phía sau chủ nhân của mình, ánh mắt của Sầm Liệt giống như mũi tên, xen lẫn sự tức giận khủng khiếp bắn về phía Dạ Cô Tinh, Dạ Cô Tinh không hề sợ hãi, hiên ngang đón nhận, có chút dương dương tự đắc.
“Cậu Dạ, xin hãy cẩn thận lời nói.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, ánh mắt cũng không chịu thua, nhún vai thoải mái, thoáng chốc trở nên rất cợt nhả: “Đùa chút thôi mà, anh Sầm tại sao phải nghiêm túc như vậy?”
Ánh mắt Sầm Liệt đột nhiên ngưng tụ, đùa hay lắm, suýt chút nữa làm cho anh ta mất đi một đàn em đắc lực!
Nhưng trước mặt mọi người, anh ta chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nuốt cục tức này xuống! Cậu Dạ này là đại diện cho Dạ Xã, một khi giương súng chống lại, chính là tuyên chiến với toàn bộ Dạ Xã, đến lúc đó toàn bộ Vĩnh An hội đều sẽ rơi vào vũng bùn, và tất cả mọi người sẽ giẫm đạp lên nó.
Gã không hề sợ Dạ Xã, với sức mạnh của Vĩnh An hội, mặc dù quá trình này sẽ hơi quanh co, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn là Dạ Xã sẽ gặp xui xẻo.
Anh ta hiểu đạo lý này, Đường Nghiêu, Nguyên Hùng và những người khác đương nhiên cũng hiểu được, nhưng mà vẫn chậm chạp không hề động thủ, lí do thật sự là e ngại ba băng nhóm còn lại, cho nên không ai dám hành động hấp tấp, càng khiến cho cậu Dạ này thêm không khiêng nể ai, không coi ai ra gì!
Dạ Cô Tinh mỉm cười và quay đi, cô biết những người này đang nghĩ gì, nếu họ đã đưa bào tay cô đặc quyền lớn như vậy, thì tội gì cô lại không sử dụng, có phải là uổng phí không?
Bọn họ dám cam chịu, cô cũng dám ngạo mạn kiêu ngạo cho mọi người thấy!
Nguyên Hùng lúc này mới bước lên phía trước, cười to một tiếng: “Mọi người đều nói thiếu niên anh hùng, hôm nay mới tận mắt chứng kiến, cậu Dạ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nguyên Hùng nói vậy, tương đương với việc nịnh nọt một cách âm thầm, những người còn lại thấy vậy cũng hùa theo, bọn họ đều tiến đến chào hỏi, điều này tạo thành một sự tương phản cực kỳ rõ nét với khung cảnh yên tĩnh trước đó của mọi người.
Nụ cười của Đường Nghiêu dần trở nên sâu hơn, trong khi Sầm Liệt lại tỏ ra khó chịu.
Cậu Dạ này, tâm cơ kín đáo như thế, đầu tiên là chào hỏi hàn huyên với Đường Nghiêu, nhân cơ hội này tiết lộ chuyện mình thắng liên tiếp hai trận khiến mọi người khiếp sợ, sau đó lại đối đầu với mình, miệng lưỡi khéo léo, khiến cho mình không nói được lời nào, chỉ có thể âm thầm chịu thua!
Sầm Liệt nghiến răng, đây rõ ràng là đứng trước mặt mọi ngườim giẫm lên mình và Đường Nghiêu để lập uy mà!
Ánh mắt quét qua tất cả mọi người, quả nhiên bây giờ tất cả mọi người càng thêm kính nể đối với cậu Dạ bí ẩn này.
Nhìn Đường Nghiêu bằng ánh mắt khinh thường, bị người khác coi là bàn đạp mà vẫn phải miễn cưỡng cười, đúng là tên đần!
Cảm nhận được ánh mắt của Sầm Liệt và đọc hiểu được thâm ý trong đó, Đường Nghiêu vẫn cười như vũ, cũng cười khẩy nhìn lại anh ta, tựa như đang nói với anh ta là họ cũng như nhau cả thôi.
Mặt Sầm Liệt lập tức đen như đáy nồi.
Cái này là sao đây, chó chê mèo lắm lông ư?
Sau vài câu chào hỏi, Dạ Cô Tinh đáp trả rất điêu luyện, ăn nói tài giỏi, một số người chờ đợi cơ hội để thăm dò đều bị cô làm cho á khẩu không nói được gì, hoặc bị khí thế của cô ngăn cản.
Vu Sâm, Đàm Hào đừng ở hai bên trái phải phía sau, vẻ mặt hung ác, khí tức khát máu toàn thân không che đậy khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Xa cách và thờ ơ, lạnh lùng và cô đơn, bí ẩn khó lường, đây là ấn tượng mà cậu Dạ để lại cho mọi người.
“Mời–”
“Mời–”
Đoàn người bước vào phòng họp, Dạ Cô Tinh thản nhiên bước đi phía sau đoàn người, không nhanh không chậm, có thần thái lạnh lùng tao nhã.
Đường Đường đã buông tay anh trai mình ra, còn cố ý lùi lại phía sau, vừa tầm với Dạ Cô Tinh, đi cạnh nhau, tuy hai người cách nhau ba bước nhưng cũng đủ để cô quan sát kỹ, đánh giá được người đàn ông bí ẩn này.
Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất tuyệt đỉnh, cử chỉ tao nhã tự tại, môi mỏng xinh đẹp mím lại thành một đường vòng cung, đẹp trai hơn cô tưởng tượng, e rằng trên đời này sẽ không có người nào quyến rũ hơn anh ấy!
Giống như miêu tả của anh trai, khí chất và ngoại hình đều tuyệt phẩm!
Đường Đường nhất thời ngây người, đột nhiên dưới chân trống rỗng, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, mới phản ứng kịp, cầu thang phía trước càng ngày càng gần mặt mình, nhắm mắt lại, cắn răng, chuẩn bị đón chờ một cú ngã xấp mặt, không ngờ, một giây sau đã rơi vào một cái ôm hơi mỏng, hương thơm nhẹ nhẹ bay đến, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng lại có mùi rất dễ chịu.
Mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú mê người của người đàn ông đó ở gần trước mắt, trong tầm tay, làn da trắng nõn không thấy lỗ chân lông, trên môi ửng hồng anh đào, mày kiếm, trong mắt hiện lên tia sáng vui tươi “Cẩn thận.”
Đôi má của Đường Đường đột nhiên đỏ bừng: “Cảm, cảm ơn…” Nói xong nhanh chóng thoát ra khỏi mùi hương của người đàn ông đó, nhất thời cảm thấy có chút mất mát.
Dạ Cô Tinh thu tay lại và bước thẳng về phía trước, không hề ngoảnh lại, không thèm nhìn lấy một cái.
Nhìn bóng dáng cao lớn cô độc kia dần xa, trong lòng Đường Đường dâng lên một cảm xúc buồn bã không thể nào giải thích được, đối với một người đàn ông như thế này, chỉ sợ sẽ không bao giờ có một người phụ nào tồn tại trong mắt anh ta, và anh ta cũng sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ nào đó mà dừng lại.
Nhếch môi, rồi nở một nụ cười thật tươi, với ánh mắt vô tư, Đường Đường tự an ủi bản thân, không sao, dù con ngựa có bất kham đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị thuần hóa, cô không tin trên thế giới này có cái gì có thể làm khó được mình!
Ngước mắt lên, cô sửng sốt “Minh Hàm?”
Bạch Minh Hàm dừng bước, ánh mắt lóe lên, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Đường cục cưng.”
“Cậu không đi vào cùng ông nội à?”
“Tớ… ra ngoài lấy khăn giấy.” Nói xong, cô ấy cười lắc lắc chiếc khăn giấy trắng hình vuông trong tay, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía trước, bóng lưng đen hơi gầy cuối cùng cũng biến mất trước mặt, đôi mắt lanh lợi khẽ nheo lại, rồi ngước mắt lên, không có chút manh mối nào, vẫn bình tĩnh như cũ.
Đường Đường cười nắm lấy cánh tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi đến sảnh tiệc đi, bên kia có rất nhiều chuyện, chờ hội nghị kết thúc thì bữa tối sẽ bắt đầu, hai chúng ta không thể mất mặt trước mặt mọi người.. “
“Được rồi.” Là không thể mất mặt trước mặt mọi người, hay không thể mất mặt trước mặt… anh ấy?
“Minh Hàm, cậu thấy tớ nói đúng không! Anh Dạ thật sự rất đẹp trai, vừa rồi anh ấy còn đỡ tớ nữa, khoảnh khắc ấy, trong lòng tớ giống như có một con nai nhỏ, tớ căng thẳng đến mức không thở nổi, người đàn ông như vậy, sợ rằng tất cả phụ nữ trên thế giới đều sẽ mơ ước có được anh ấy…”
Thản nhiên cười, Bạch Minh Hàm thở dài: “Có lẽ thế…”
“Ồ, tớ quên mất ngoại trừ cậu. Cậu sẽ chỉ mãi chung thủy với Mục Viễn, tất cả đàn ông trên thế giới này đều không thể sánh được với anh Mục của cậu, nếu không ông nội cậu sẽ không lo lắng như vậy…”
Nụ cười trên môi Bạch Minh Hàm hơi cứng ngắc…