Âu Dương vừa mới đi tới cửa khách sạn, một chiếc xe đen bóng chậm rãi đi tới bên cạnh anh ta, cửa sổ xe hạ xuống, anh ta đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười trào phúng.
Dạ Cô Tinh ngồi ở ghế sau, mắt nhìn thẳng, trầm giọng mở miệng: “Lên xe.”
Âu Dương kéo cửa xe ở bên khác, ngồi lên xe, Vu Sâm lái xe chạy đi.
Hai bên trái phải, hai người đều trầm mặc, chiếc xe tiến lên.
Một nửa khuôn mặt của Âu Dương ẩn hiện trong bóng tối, nửa kia bị ánh đèn bên trong xe chiếu xuống, có vẻ đen tối không rõ.
“Cô…… biết từ khi nào?” Giọng nói của anh ta trầm thấp, bằng phẳng, không có nỗi hoảng sợ khi bị người khác tóm gáy, cũng không nóng lòng nguỵ biện, chỉ là nâng gọng kính trên sống mũi, ánh mắt hơi sắc bén.
“Từ lúc anh theo bản năng lảng tránh ánh mắt của tôi.”
Khóe môi Âu Dương nhếch lên, nở một bụ cười sáng tỏ: “Tôi cũng đoán được.”
“Vậy tại sao còn muốn trở về?”
“Không có chỗ nào để đi.”
“Trời đất bao la, bản lãnh của anh, không chỉ dừng lại tại đây.”
“Đúng vậy ——” Anh ta thở dài một tiếng, ánh mắt tìm đến phía bên ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lánh, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ: “Trời đất bao la, nhưng lại chẳng có chốn cho tôi dung thân. Không trốn được, vậy…… không cần phải chạy trốn.”
“Thực ra, bố cục của anh rất cao minh, mọi người cùng nhau xuống lầu ăn cơm trưa, anh cố ý đi cuối cùng, vẫn chưa đóng chặt cửa phòng, sau đó chờ mọi người đi vào thang máy, anh lại giả vờ đau bụng, cần đi nhà vệ sinh, để mọi người đi trước. Anh nhân cơ hội này lẻn vào phòng Kiều Diệp, sau đó trộm đi tất cả tư liệu và USB!”
“Tất cả mọi người đều cho rằng thời gian gây án là trong khoảng thời gian ăn trưa. Nhưng thực ra, trước khi ăn cơm trưa, tư liệu đã bị anh lấy đi rồi.”
“Ha ha……” Âu Dương lại há miệng cười lớn, âm thanh nặng nề: “Cô dễ dàng như vậy đã đoán được toàn bộ quá trình, vậy còn tính là cao minh sao?”
Lạnh nhạt nhếch môi lên, Dạ Cô Tinh nhìn thẳng về phía trước: “Điều này cũng không phải là tôi đoán.”
Âu Dương sững sờ.
“Mắt thấy là thật.”
“Không thể! Camera của khách sạn đã sớm bị hỏng rồi, căn bản không quay được tầng năm!”
“Camera khách sạn bị hỏng, nhưng camera của khách sạn bên cạnh, tòa nhà văn phòng cũng không bị hư.”
Ánh mắt Âu Dương bất định, cảm xúc phức tạp đan xen nhau hiện lên, xoắn xuýt quấn quanh, cuối cùng biến thành một vũng nước chết yên ả tĩnh lặng: “Không hổ là đội trưởng, cô là người phụ nữ thứ hai mà tôi bội phục.”
“Thứ hai?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, hỏi ngược lại, giọng nói mang theo hứng thú nồng đậm, không như hùng hổ doạ người, ngược lại tùy ý như đang nói chuyện phiếm việc nhà.
Cười lạnh: “Còn có một người—— Triệu Gia Nam!”
Tiện nhân làm cho anh ta tan cửa nát nhà, giết người không thấy máu, cõi đời này còn ai có thể cao minh hơn cô ta?
Anh rể Chu Tử Kiều chết, là tai nạn giao thông bất ngờ, mà lời Triệu Gia Nam nói cũng chỉ là lời nói dối, không biết xấu hổ mà quyến rũ người đàn ông mà thôi, Chị gái Âu Ly chết, là tự sát, mà Triệu Gia Nam làm những chuyện dơ bẩn với chị ấy, cũng theo cái chết của chị ấy không có đối chứng!
Hai sinh mệnh trẻ tuổi, mà chính anh ta cũng trong một đêm cửa nát nhà tan, tất cả những thứ này, đều là do Triệu Gia Nam hại!
Anh ta đã từng, quỳ gối trước mộ phần chị gái, anh rể, dùng máu tươi tế lễ, xin thề với trời, sẽ khiến cho Triệu Gia Nam nợ máu phải trả bằng máu!
Dạ Cô Tinh không lên tiếng nữa, cô đã xem qua tài liệu, cũng đã biết những gì xảy ra trong cuộc đời thời niên thiếu của Âu Dương, rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Ý nghĩa của những lời này, cô hiểu, vì thế không hỏi thêm nữa.
Đối với con người Triệu Gia Nam, Âu Dương đã căm thù đến tận xương tuỷ, cô rất khó tưởng tượng, trước kia một thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể gánh trên vai huyết hận, ẩn nhẫn không phát tiết, nhiều năm ngủ đông, dựa vào thực lực của chính mình để tiến vào đại học Bắc Kinh, từng bước từng bước tiếp cận mục tiêu báo thù.
Khúm núm, giả ý xu nịnh, anh ta rốt cuộc đã phí bao nhiêu tâm tư và thời gian ở trên người Triệu Gia Nam?
Động tâm nhẫn tính, phải chịu đựng và có nghị lực tới bực này, khiến cho Dạ Cô Tinh không khỏi lau mắt mà nhìn!
Triệu Gia Nam đời này, có thể chịu thiệt thòi ở trên tay Âu Dương, cũng không uổng cô ta dạo quanh đời này một vòng!
Chí ít, có người, dùng hết tất cả, bao gồm cả sinh mệnh, tiền đồ để đánh đổi, muốn đẩy cô ta vào chỗ chết!
So với những kẻ bừa bãi vô danh, không có tiếng tăm gì, Triệu Gia Nam đời này có thể bị người khác ghi nhớ như vậy, coi như cũng—— không, tầm, thường!
“Muốn đưa tôi tới cục cảnh sát sao?” Âu Dương cười hỏi.
Vào lúc này, còn có thể cười được, nói rõ anh ta đã không còn để ý, quan tâm tới cái gì.
“Trước khi đi cục cảnh sát, tôi có thể nhờ cô một chuyện không?”
Dạ Cô Tinh không tỏ ý kiến.
Anh ta cười cợt, đối với thái độ lãnh đạm của Dạ Cô Tinh không để ý lắm, móc ra máy quay trong túi, mở miệng: “Giúp tôi phát tán cái này lên mạng.” Trong mắt lộ ra từng tia sáng tàn nhẫn, không sai, anh ta chính là muốn khiến cho Triệu Gia Nam phải chịu đựng gấp bội nỗi đau mà chị gái anh ta đã phải chịu đựng năm đó!
Lấy đạo của người trả lại cho người, thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng!
“Nếu như tôi không đồng ý, anh sẽ làm thế nào?” Dạ Cô Tinh đột nhiên nghiêng đầu, mắt sáng như đuốc, thẳng tắp bắn về phía Âu Dương đang ngồi một bên.
Âu Dương chưa từng thấy ánh mắt sắc bén như thế từ trên người một cô gái, lạnh lùng sắc sảo, giống như làn sương lạnh dưới ánh trăng, dần thấm vào lạnh buốt cơ thể, cắt da cắt thịt.
Dựa vào một hơi ngạo khí và sức lực, lúc này, anh ta không né tránh, ngẩng đầu đối diện, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, một khắc đó, Dạ Cô Tinh phảng phất cảm nhận được hơi thở cay đắng của linh hồn, tuyệt vọng đến liều lĩnh, đấu đá lung tung, bất chấp hậu quả.
Âu Dương nói: “Ta sẽ lấy sinh mệnh này đánh cược.”
Nếu như Dạ Cô Tinh không đồng ý, cho dù anh ta dùng hết một hơi cuối cùng, cũng sẽ tính từng món nợ, từng cái từng cái đòi lại từ trên người Triệu Gia Nam!
Dạ Cô Tinh bỗng dưng nở nụ cười, hời hợt dời ánh mắt: “Yên tâm. Tôi không phải người tốt.”
Không phải người tốt, sẽ không tìm đường chết mà đảm nhiệm sứ giả chính nghĩa, càng sẽ không đưa người vào cục cảnh sát.
Ánh mắt Âu Dương đột nhiên trở nên không xác định, mơ màng chớp chớp mắt, thử thăm dò mở miệng: “Vậy thì…..”
Cô nhếch môi nở nụ cười: “Tôi muốn làm một vụ giao dịch với anh.”
Âu Dương nhíu lông mày, theo bản năng nâng gọng kính, đây là động tác vô thức mà anh làm ra khi căng thẳng hoặc là đang xoắn xuýt.
“Có ý gì?”
“Một mạng đổi một mạng.”
Trầm ngâm trong giây lát: “Tôi không hiểu ý của……”
Đúng lúc này, xe chậm rãi ngừng lại.
“Đến rồi.” Vu Sâm trầm thấp mở miệng, âm thanh lạnh lùng.
Dạ Cô Tinh đẩy cửa xe ra, Âu Dương thấy thế cũng xuống xe theo.
Một mảnh núi hoang, bóng đêm thê lương, sương mù lạnh lẽo tăng thêm vẻ âm u buồn bã, khiến người khác phản ứng đầu tiên là liên tưởng đến vùng đất hoang vu, hiện trường chôn xác!
Mà sự thực, cũng đúng là như vậy.
Sau khi ba người xuống xe không tới một phút, một chiếc xe thương vụ thông thường chậm rãi chạy gần, cuối cùng vững vàng dừng lại ở phía sau chiếc Mercedes.
Cửa xe mở ra, một tên người đàn ông to cao kéo xuống một người bị trói từ trong xe ra, hai đồng tử của Âu Dương co rụt lại, bỗng dưng trợn to mắt, ánh mắt hoảng sợ thẳng tắp nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Người bị trói kia chính là Triệu Gia Nam!
Giờ khắc này, toàn thân cô ta vết đỏ loang lổ, trên da thịt trắng nõn là những vết xanh tím chằng chịt, lại bị dây thừng trói lại hai tay hai chân, trên miệng bị dán băng keo đen, chặn lại tất cả những lời chửi rủa trong miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt xấu hổ, giận dữ.
Dạ Cô Tinh liếc mắt ra hiệu, người đàn ông xé miếng băng keo đen trên miệng cô ta.
“Được lắm—— thì ra là hai con chó chúng mày cấu kết với nhau! Âu Dương, anh là ma quỷ, vậy mà cùng với Dạ Cô Tinh con điếm này……”
Bốp ——
“Miệng sạch sẽ chút!” Một người tát mạnh một cái, máu từ trong miệng Triệu Gia Nam phun ra, so với cái tát trước đó của Âu Dương căn bản một trời một đất, cái tát đó là hàng thật giá thật, lực cánh tay kinh người, cho dù chỉ là một cái tát, cũng vang dội giòn giã hơn người bình thường.
Âu Dương nhíu mày một cái, không hề nhìn Triệu Gia Nam một chút, cảnh giác nhìn về phía Dạ Cô Tinh: “Cô muốn làm cái gì?”
“Giao dịch.”
“Nội dung?”
“Tôi cho anh mạng của Triệu Gia Nam, mà anh, phải dùng mạng của mình để đổi.”
“Nếu như, tôi cũng không muốn giết cô ta thì sao?”
Cô chậm rãi nở nụ cười:
“Không, anh muốn, anh rất muốn giết Triệu Gia Nam để báo thú cho Âu Ly, nhưng khi con người đối mặt với tử vong, đều sẽ khiếp đảm, sẽ ích kỷ, anh cũng không ngoại lệ. Âu Dương, không cần phủ nhận, anh sợ chết, anh muốn sống sót, muốn dựa vào bản lĩnh của mình mở ra một thế giới, cho dù phải vào ngục, cũng tuyệt đối không muốn bị phạm vào tội giết người, bởi vì, anh vươn mình, anh không muốn chết, cũng không muốn cả đời ở trong tù, âu sầu thất bại.”
Âu Dương biến sắc, mà Dạ Cô Tinh, vẫn tiếp tục nói: “Vì thế, trước khi rời đi anh mới mở trói cho Triệu Gia Nam, anh cũng không muốn gây ra án mạng mà phá huỷ hoàn toàn bản thân mình!”
“Im miệng! Đừng có tự cho là đúng!” Âu Dương nhìn về phía Dạ Cô Tinh, gần như rít gào lên.
Vu Sâm anh chóng rút súng, dí vào trán Âu Dương: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Âu Dương lúc này mới phản ứng được, Dạ Cô Tinh cũng không phải đang nói đùa, nhìn cây súng đen bóng lạnh lẽo trên trán, xúc cảm nòng súng lạnh băng đâm thẳng vào tim, anh ta không nghi ngờ chút nào, người phụ nữ trước mắt này đúng là có năng lực giết mình, đương nhiên, cũng có thể giải quyết Triệu Gia Nam!
“Tôi được lợi gì?”
Giết một người, rất dễ dàng, nếu như không để ý đến sinh tử bản thân, anh ta có thể lựa chọn đồng quy vu tận với Triệu Gia Nam, nhưng mà, anh ta không muốn bị bắn chết, hoặc là bị giam cầm cả đời, không sai, những điều Dạ Cô Tinh nói đều đúng, nỗi sầu lo nơi sâu xa nhất trong đáy lòng bị một người vạch trần dưới ánh mặt trời, không chỗ che thân, phản ứng đầu tiên là thẹn quá thành giận, nhưng rất nhanh anh ta đã tỉnh táo lại.
Anh ta phải phải sống, sau khi trừng trị tội nhân, giúp chị gái lấy lại công đạo, anh ta muốn tiếp tục sống sót!
Mạng của anh ta đắt giá hơn nhiều so với Triệu Gia Nam, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh ta không muốn ngọc nát đá tan!
Dạ Cô Tinh vẫn cười, cô thưởng thức người biết tiếc mạng, không phải tham sống sợ chết, mà cái chết của mình phải đạt được một điều gì đó, vì loại cặn bã như Triệu Gia Nam mà uổng phí tính mạng, tính toán như thế nào cũng là một vụ mua bán lõ vốn, người thông minh sẽ không làm, hiển nhiên, Âu Dương không ngốc.
“Tôi có thể đưa Triệu Gia Nam giao cho anh xử lý, giết hay là lưu lại, đều do anh quyết định, nhưng, từ nay về sau, vận mệnh của anh, là do tôi quyết định!”
Âu Dương nhíu mày, sắc mặt bất định.
“Yên tâm, tôi không phải là phần tử khủng bố, sẽ không để anh đi làm bom thịt tập kích khủng bố tòa nhà, cũng sẽ không bán anh vào ‘lầu xanh’ lấy sắc hầu người đâu, thứ tôi cần chính là kiến thức chuyên ngành của anh, vật, lý, học!”
“Nhưng mà tôi đang học Công trình vật lý.” Âu Dương hai tay mở ra, nói ra chuyện mọi người đều biết.
“Nhưng kiến thức vật lý hạt nhân của anh, không hề kém hơn kiến thức công trình vật lý, thậm chí có thể nói, vượt qua xa, đặc biệt là —— phương diện hỏa dược!”
Sắc mặt Âu Dương đột nhiên đại biến, hoảng sợ trừng mắt nhìn Dạ Cô Tinh: “Cô——”
“Không cần kinh ngạc, chuyện của anh tôi chỉ cần điều tra là có thể biết được rõ ràng.” Dạ Cô Tinh không thể không thừa nhận, Âu Dương người này đúng là có chút can đảm, chỉ bằng vào thiên phú về phương diện vật lý, một mình có thể điều phối thuốc nổ, bán ra giá cao cho một số bang phái không có được phương pháp điều chế thuốc nổ, dúng việc đó để mưu sinh, mới sống được đến nay!
Hiện nay, phòng thực nghiệm vũ khí đã hoàn thành, đang dần dần hoàn thiện, chỉ dựa vào hai người Tiền Kỳ Bân và Tề Dục, thế đơn lực bạc, một số thời khắc, tư duy không tới, rất dễ để nghiên cứu đi vào góc chết, tốn thời gian mất công sức, bây giờ, cần bơm vào huyết dịch mới cho phòng thực nghiệm, mà Âu Dương chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Chuyên ngành công trình vật lý, chuyên ngành vật lý hạt nhân, còn nghiên cứu hỏa dược nghiệp dư, súng ống, dùng một mạng nát bét của Triệu Gia Nam, đổi lấy một nhân tài như vậy, tuyệt đối đáng giá!
“Được! Tôi đồng ý!”
Nụ cười trên khóe môi Dạ Cô Tinh càng sâu, nhìn về Vu Sâm khẽ vuốt cằm.
Vu Sâm lĩnh hội ý của cô, thu hồi súng, khoát tay với người đàn ông kia, anh ta rút ra một cái súng hãm thanh, nhét nó vào tay Âu Dương.
“Không cần dạy anh cách sử dụng chứ?” Dạ Cô Tinh cười nhạt mở miệng.
“Không cần.” Cầm súng lên, anh ta từng bước từng bước đi về phía Triệu Gia Nam, chính người phụ nữ này đã hại chết chị gái, cũng gián tiếp hại chết cha mẹ anh ta!
Không thể tha thứ! Tội không thể tha!
Triệu Gia Nam điên cuồng lắc đầu, liên tục lùi về phía sau, đất cát ma sát trên da thịt mềm mại, hai gò má sưng đỏ, căn bản không nói ra được một câu rõ ràng, chỉ biết ú a ú ớ kêu loạn, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, dường như linh hồn bị dìm trong đầm nước.
Cô ta nghe thấy rõ ràng toàn bộ giao dịch của Dạ Cô Tinh và Âu Dương, cho dù cô ta đã suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, rốt cuộc Dạ Cô Tinh là ai, một sinh viên đại học, có bảo vệ mang theo súng, có thể hời hợt nói lấy tính mạng người khác!
Thời khắc này, Triệu Gia Nam mới kinh ngạc phát hiện, bất luận Dạ Cô Tinh, hay là Âu Dương, hai người đó cô ta đều không trêu chọc nổi!
Vừa bắt đầu, cô ta đã sai rồi!
Lại càng không nên cố chấp đuổi tới phương Nam, nói khoác không biết ngượng muốn ngáng chân Dạ Cô Tinh!
Cô ta chính là con thiêu thân tự lao đầu vào lửa—— tự diệt vong!
Âu Dương chậm rãi giơ súng, hai mắt bị sự thù hận tàn phá, vẻ hung ác đột nhiên hiện ra: “Triệu Gia Nam, cô đến địa ngục xưng tội với chị gái, anh rể của tôi đi——”
Phịch ——
Không có âm thanh kinh thiên động địa, thậm chí ngay cả một tiếng hồi âm cũng không có, súng có gắn ống giảm thanh nên chỉ vang lên tiếng đạn ghim vào da thịt phịch một cái, Triệu Gia Nam trợn to mắt, chậm rãi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt, giữa trán có một vệt đỏ sẫm, máu tươi tràn ra, từ từ chảy xuống mặt.
Âu Dương đột nhiên cầm súng chuyển sang phía Dạ Cô Tinh, dưới ánh mắt cảnh giác của Vu Sâm, chậm rãi quỳ xuống đất: “Từ nay về sau, mạng của Âu Dương, thuộc về cô chủ, núi đao biển lửa, nguyện không chối từ!”
Người đàn ông kéo xác của Triệu Gia Nam lên xe, cung kính gật đầu với Vu Sâm, được ánh mắt cho phép của Vu Sâm, lúc này mới khởi động động cơ, nhanh chóng chạy đi.
Dạ Cô Tinh nhìn người đang quỳ trước mặt mình: “Anh vẫn là anh, nhân tài của công trình vật lý đại học Bắc Kinh, thành viên trong đội thi đấu. Tất cả mọi thứ, đều như cũ, anh không cần thay đổi gì cả.”
Trước khi lên xe, động tác Dạ Cô Tinh đột nhiên dừng lại rồi nói: “Trở lại tập hợp mọi người, ngày mai sắp xếp tất cả tư liệu sẽ dùng tới, sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người chuẩn bị tiến vào phòng thực nghiệm. Lúc tôi không có mặt, đoàn đội giao do anh phụ trách, cần phải giành được chiến thắng trong cuộc thi lần này.”
“Vâng.”