Khuôn mặt Bùi Ứng Long không hề có cảm xúc, trong mắt không có nửa phần gợn sóng: “Lời của xã trưởng quá cao thâm, tôi nghe không hiểu.”
“Không hiểu, hay là trốn tránh, tự anh rõ ràng trong lòng. Dù mọi chuyện đã qua gần hai mươi năm, Tam Long hội ngày xưa cực thịnh một thời, bây giờ mai danh ẩn tích trong giới vũ khí, nhưng chỉ cần muốn điều tra, không tới mức không lần ra được manh mối nào.”
Bùi Ứng Long bộ dạng phục tùng rũ mắt, không đáp lại.
Trước khi sống lại, Diệp Tử đã nghiên cứu qua con người Bùi Ứng Long, thậm chí nhân lúc đóng phim, đích thân sang Việt Nam, tìm kiếm người của Tam Long hội, nắm được toàn bộ quá trình bang hội bị tiêu diệt.
Còn vì sao lại cảm thấy có tình cảm đối với bang phái này, thậm chí không tiếc tốn thời gian và tinh lực khổ sở điều tra, còn phải nói tới khi đó cô rất yêu thích một khẩu súng, chính là do Tam Long hội sẳn xuất, tuyệt đối là chính bản.
Uy lực kia, một phát súng đủ để bắn nát đầu hai người, phong cách tàn bạo lóa mắt làm sao! Sau đó, lấy thân phận nhân viên tình báo quân sự của Trung Quốc lúc thi hành nhiệm vụ, cây súng cô thích nhất bị đối phương đánh rơi xuống nước, mà cổ tay cô cũng bị thương.
Tuy rằng cô lại đã dùng thử rất nhiều loại súng, thế nhưng cũng không có khẩu nào dùng thuận tay bằng cây súng ấy, cho nên cô mới chú ý đến Tam Long hội, nhìn xem tổ chức vũ khí đã bị tiêu diệt từ lâu ấy liệu có còn tàn dư ẩn dấu sức mạnh nào không, dù cho phải tốn một số tiền lớn, cô cũng phải lấy được súng của họ.
Không ngờ, chuyện cô điều tra được khi ấy, bây giờ lại giúp mình giải quyết một chuyện gió nhằn.
Dạ Cô Tinh cũng không để tâm tới sự thờ ơ của Bùi Ứng Long, tiếp tục độc thoại: “Đã từng là đại đương gia của Tam Long hội, tôi tin tưởng anh có năng lực này.”
“Tin tưởng?” Trong mắt Bùi Ứng Long loé lên một tia khinh thường: “Cô dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi? Tôi có cái gì đáng giá khiến cô tin tưởng?”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, dưới ánh đèn, dung nhan yêu nghiệt càng trở nên mê hoặc, như yêu tinh trong đêm tối câu hồn đoạt phách: “Tôi không phải tin tưởng anh, mà là tin tưởng sức mạnh của thù hận.”
Sắc mặt Bùi Ứng Long không hề thay đổi, vẻ mặt tê dại, chỉ là hai bàn tay nắm chặt, bên trên mu bàn tay nổi lên gân xanh: “Xin lỗi, xã trưởng, tôi vẫn không hiểu.”
“Không, anh hiểu.” Dạ Cô Tinh xích lại gần, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo tựa như có thể xuyên thấu người trước mặt, thâm nhập vào tới tận linh hồn: “Chỉ là anh đang trốn tránh mà thôi. Trốn tránh cái chết của anh em, trốn tránh nội hận thù giày vò trong quá khứ, nhưng mà anh, có thể trốn thoát sao?”
Toàn thân người đàn ông run rẩy, trên khuôn mặt tê dại chợt lóe lên vẻ quật cường.
“Anh đang nhẫn nại điều gì? Nhẫn nại thù hận sắp dâng trào trong đáy lòng, hay là nhẫn nại tôi từng bước ép sát? Bùi Ứng Long, anh đã nhẫn nhịn hai mươi năm, còn muốn tiếp tục lay lắt nhẫn nại sao? Anh em của anh, chết ở trên tay Cám Thanh xã, trong ‘tam long’ đã từng lừng lẫy một thời, hai con rồng đã chết, bây giờ còn dư lại một con rồng, nhưng lại cam tâm tình nguyện biến thành giun trong bùn đất, sống chui nhủi ở thế gian, đánh mất kiêu ngạo của rồng, tan mất ngạo khí! Anh, thật, vô, dụng!”
“Câm miệng! Cô thì biết cái gì? Cô không biết gì cả——” Bùi Ứng Long vừa điên cuồng gào thét lên, vừa giơ tay đánh úp về phía cái cổ mảnh khảnh của Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh lùi lại hai bước, linh hoạt tránh né, gọn gàng rút súng, một giây sau họng súng đen ngòm đã chặn trên trán Bùi Ứng Long, mà cùng lúc đó, Vu Sâm và Đàm Hào cũng nhanh chóng rút súng ra.
Nhất thời, đầu Bùi Ứng Long bị ba thanh súng nhắm vào, anh ta cũng không để ý tới, hai mắt đỏ như máu, hung tợn trừng mắt về phía Dạ Cô Tinh: “Bắn đi —— giết tôi đi ——” Nói xong, còn dùng sức hướng dí đầu vào họng súng trên tay Dạ Cô Tinh, nếu hai tay không bị Vu Sâm, Đàm Hào hai bên trái phải bắt lấy, có thể Dạ Cô Tinh đã bị anh ta đánh bay.
Người này, đã điên rồi!
Một lòng muốn chết, sống không lưu luyến, hẳn là để nói trạng thái như thế này!
Bùi Ứng Long cảm thấy, đời này của anh ta đã sớm sống đủ rồi. Từ hai mươi năm trước, anh ta đã không nên sống trên cõi đời này!
Ngày bang hội bị diệt, là hai người anh em liều mạng che chở cho anh ta chạy ra khỏi vòng vây, nhưng anh ta chỉ có thể trốn ở trong bụi cỏ, trơ mắt nhìn Thanh Long, Bạch Long bị người ta bắn một súng bể đầu, máu tươi nhiễm đỏ nền đất màu nâu, như tấm khăn đỏ trên đầu cô dâu mới, nước mưa hòa tan máu tươi đỏ thắm, chảy tới chân anh ta.
Nhưng mà, anh ta lại chẳng thể làm được gì, không thể lao ra giết kẻ nổ súng, bởi vì trong tay anh ta không có một vũ khí nào cả, thậm chí ngay cả một cây gậy thô kệch nhất tìm khắp nơi cũng không thấy một cái, Anh ta cũng không thể gào khóc, bởi vì những người kia bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra chỗ anh ta ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn chết.
Vì thế, anh ta chỉ biết lẳng lặng mà trốn ở sau bụi cỏ, tận mắt nhìn thấy những kẻ kia làm nhục thân xác Thanh Long, Bạch Long.
Trong giây phút hoảng hốt, phảng phất như anh ta lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của Thanh Long, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bạch Long.
Thanh Long: “Anh trai, anh là niềm kiêu ngạo của nhà họ Bùi, là người mà em và em trai tôn sùng nhất, vì thế, xin anh nhất định không được có chuyện gì!”
Bạch Long: “Anh trai, không được báo thù, không được báo thù…… Phải sống tiếp, mang theo cuộc sống của em và anh hai…… Sống tiếp……”
Vô số lần nửa đêm mộng ảo, Bùi Ứng Long nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa, phảng phất như nhìn thấy Bạch Long tuấn lãng đang nhìn anh ta mỉm cười —— anh trai, anh phải cố gắng sống sót, thay thế em và anh hai, sống tiếp.
Vì thế, Bùi Ứng Long sống sót, mang theo cam kết với hai người em trai, cất dấu tài năng của bản thân, bẻ gãy đôi cánh của mình, dỡ xuống niềm kiêu ngạo, sống sót như một người bình thường.
Vì muốn sống sót, nên phải tồn tại.
Nhìn người đàn ông trước mặt ý chí lụi bại kiên quyết chịu chết, Dạ Cô Tinh cười khẩy, đôi môi nhếch lên, hời hợt phun ra hai chữ —— “phế vật”
“Ha ha ha —— Đúng vậy! Tôi chính là phế vật! Là phế vật!” Ngay cả anh em của mình cũng không bảo vệ được, anh ta còn đáng là đàn ông không, còn xứng đáng làm anh trai không?
Bốp ——
“Một cái tát này, là để cho anh biết, nợ máu phải trả bằng máu.”
Bốp ——
“Một cái tát này, là dạy cho anh, ăn miếng trả miếng.”
Bốp bốp ——
“Hai cái tát này, là nhắc nhở anh, mệnh vẫn còn, tất cả đều có thể, bao gồm cả báo thù, rửa hận.”
Bốn cái tát, đập tỉnh Bùi Ứng Long vẫn luôn chìm trong mơ màng, còn có Vu Sâm và Đàm Hào, đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy Dạ Cô Tinh nổi giận, dùng phương thức dạy dỗ của người phụ nữ để giáo huấn một người đàn ông.
Cô đã từng nói, vinh quang của một người đàn ông, là được chết bằng một phát súng gọn gàng nhất, mà phụ nữ đáng ghét phải chậm rãi dằn vặt, bạt tai chỉ là một trong những phương thức biểu đạt căm ghét cơ bản nhất.
Bây giờ, cô dùng phương thức đối phó với phụ nữ, đến nhục nhã một người đàn ông cao lớn, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, xem ra cô là thật sự tức giận.
Dạ Cô Tinh bây giờ đang rất nén giận, cô có thể ôn hòa nhã nhặn mà đối diện với một kẻ táng tận lương tâm, tỷ như, Triệu Gia Nam, Nhưng mà, đã thấy một người không có một chút ý chí cầu sinh, hoặc là bởi vì đã trọng sinh một lần, cô biết sinh mệnh của một người quý giá như thế nào!
“Buông anh ta ra.” Dạ Cô Tinh thu hồi cây súng đang chĩa vào trán Bùi Ứng Long, nói với Vu Sâm và Đàm Hào.
“Cô chủ, cô chủ cân nhắc lại đi……”
“Xã trưởng, không thể……”
Buồn bực phất phất tay, Dạ Cô Tinh xoay người, ánh mắt cũng không nhìn Bùi Ứng Long nữa, lạnh lùng mở miệng, tâm trạng khó phân biệt: “Cho anh ta một khẩu súng, thả anh ta đi, sống hay chết, từ đây sẽ không liên quan tới Dạ Xã……”
Hai tiếng vang trầm rơi xuống đất, Dạ Cô Tinh xoay người lại, đã thấy người đàn ông cao to hai đầu gối quỳ xuống mặt đất: “Anh……”
“Xã trưởng, tôi muốn báo thù, giúp tôi.” Người đàn ông dập đầu xuống đất, cái trán va chạm xuống mặt đất vang lên âm thanh trầm đục, như sấm rền mùa hạ sau cơn giông, khiến người ta buồn bực lại bứt rứt, đau lòng lại oán hận.
Đầu gối của người đàn ông chỉ lạy trời, lạy đất, lạy cha mẹ, lần đầu tiên, Bùi Ứng Long quỳ xuống trước mặt một người phụ nữ, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ tự tôn, xé đi sự kiêu ngạo bướng bỉnh, quật cường bất khuất.
Anh ta
muốn sống, muốn tự tay báo thù cho anh em, khiến cho Cám Thanh xã, chết không có chỗ chôn!
“Anh đứng lên đi.” Dạ Cô Tinh âm thanh sắc lạnh, dưới ánh mắt không dễ xen vào của cô, Bùi Ứng Long chậm rãi đứng dậy, đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, đội trời đạp đất: “Nhớ kỹ, dưới gối đàn ông có vàng, đừng khụy gối trước mặt người khác một cách dễ dàng như vậy.”
“Yêu cầu của anh, tôi có thể đồng ý, cũng có thể cung cấp tài chính, vũ khí, mỏ, thậm chí nhân tài cho anh.”
Trong mắt Bùi Ứng Long xẹt qua ánh sáng hưng phấn, mang theo giết chóc tàn nhẫn.
“Thế nhưng.” Cô chuyển đề tài: “Ông lấy cái gì để đổi lại?”
Bùi Ứng Long lần thứ hai quỳ xuống, lúc này Dạ Cô Tinh cũng không ngăn cản, ánh mắt thâm thúy.
“Chỉ cần báo được đại thù, cái mạng này của Bùi Ứng Long tôi, thuộc về cô chủ! Quãng đời còn lại cam tâm làm trâu ngựa, để trả đại ân.”
“Được! Nhớ kỹ lời anh nói. Bây giờ, chuyện tôi muốn anh làm, có nắm chắc làm được không?”
Bùi Ứng Long đứng dậy, trán sưng lên một cục, Dạ Cô Tinh để anh ta ngồi xuống, Vu Sâm thấy thế mang thuốc trị thương ra, Bùi Ứng Long nhận lấy, vẻ mặt dường như có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cô chủ nói là, trong vòng một ngày, nâng cao uy lực của số vũ khí hiện có lên gấp tám đến gấp mười lần?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có khó khăn gì không?”
Bùi Ứng Long trầm ngâm trong nháy mắt: “Các loại súng ống và lựu đạn đã rèn đúc thành hình, kết cấu bên trong đã cố định, trong thời gian ngắn là không thể đột phá, chỉ có thể tiến hành lắp lại bề ngoài và nâng lên, nhưng chỉ có thể cải thiện độ chính xác và trọng lượng, nếu muốn nâng cao uy lực…… Không khả thi lắm.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, rơi vào trầm tư.
“Thế nhưng, thuốc nổ có thể.”
Dạ Cô Tinh mắt sáng lên, lại hơi nhíu mày: “Nói cụ thể?”
“Uy lực của thuốc nổ dựa cả vào phương pháp phối chế, chỉ cần cải tiến phương pháp phối chế, uy lực dĩ nhiên có thể nâng lên.”
“Đại khái có thể nâng lên bao nhiêu?”
Cân nhắc một lúc, Bùi Ứng Long nghiêm túc cẩn thận mở miệng: “Cái này khó nói, cần phải xem xét chất lượng thuốc nổ ban đầu mới kết luận được, nhưng trong tình huống bình thường, có thể nâng cao uy lực lên 15 đến 20 lần.”
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười, Vu Sâm, Đàm Hào liếc mắt nhìn nhau, bên trong vẻ kinh ngạc mang theo hưng phấn, trong hưng phấn lại nhuốm màu tàn nhẫn, trong vẻ tàn nhẫn bao bọc sát ý.
……
Ngày hôm sau, hội nghị thượng đỉnh giới hắc đạo sẽ kết thúc, nhưng đã xảy ra một chuyện kỳ lạ, trong tứ đại bang phái, Bang Cự Phong và Vĩnh An hội cùng vắng mặt, những người nhanh mắt cũng phát hiện cậu Dạ không xuất hiện.
Nguyên Hùng đánh hơi được có điều gì đó không ổn, thế nhưng vở kịch này diễn đã lâu, cho dù độc diễn, cũng phải diễn cho xong!
“Này Bưu, cậu chủ Sầm vì sao lại vắng mặt?”
Trên khuôn mặt thẫn thờ của Bưu không nhìn ra chút gì lạ, thậm chí mơ hồ xẹt qua chút lo lắng: “Vĩnh An hội ở một khu vực trong Thành phố G đã xảy ra một số vấn đề, tối hôm qua cậu chủ đã chạy tới xử lý, hẳn là xế chiều hôm nay là có thể trở về Thành phố Z, tham gia nghi thức bế mạc Hội nghị này.”
Vấn đề tương tự, Nguyên Hùng lại nhân cơ hội hỏi thăm lí do Đường Nghiêu vắng mặt, nhận được lí do bà Đường đột nhiên phát bệnh, Đường Nghiêu phải cấp tốc chạy về.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng tiêu tan, mắt thấy kế hoạch vào thế ngàn cân treo sợi tóc, Nguyên Hùng nhắc nhở chính mình, phải trấn định, nếu Sầm Liệt và Đường Nghiêu cam kết trước mặt mọi người sẽ về kịp buổi nghi thức bế mạc hội nghị này, thì họ sẽ không thất tín với mọi người, nhất định sẽ xuất hiện.
Vì muốn một lưới bắt hết những người này, xem ra ông ta cần phải dời kế hoạch lại.
Ông ta nói lời xin lỗi với Bạch Đào và người đứng đầu của các thế lực, đi tới một góc hẻo lánh không người, lấy điện thoại di động ra: “Dực nhi, kế hoạch lùi lại tới nghi thức bế mạc lúc chạng vạng.”
Cũng không biết lúc này, bên trong gian phòng của Dạ Cô Tinh, một chiếc máy tính cấu hình cao đã được gấp rút vận chuyển tới, chính xác bắt lấy tín hiệu liên kết ở một đầu khác đang kết nối với điện thoại của Nguyên Hùng.
Bên trên bàn phím, mười ngón tay của cô đang tung bay, trước mắt đột nhiên sáng ngời: “Đường Bạch Hoa, ngoại thành phía đông, kho số ba mươi hai, nhớ kỹ, bắt sống.”
Đàm Hào lĩnh mệnh rời đi.
Lấy điện thoại di động ra, giọng nói trầm ổn của Bùi Ứng Long từ một đầu khác truyền đến ——
“Cô chủ, hỏa dược đã điều phối xong, từ phạm vi nhỏ kiểm tra, uy lực gấp 16 lần.”
“Tốt lắm.”
Cúp điện thoại, lại lần lượt bấm số của Đường Nghiêu và Sầm Liệt ——
“Mang các anh em tới, đến thẳng kho số chín lĩnh hỏa dược, lần này để cho Thương Hiệt xã có đi mà không có về!”
“Vâng!” Đường Nghiêu cảm giác giọng nói của mình chưa từng vang dội như vậy, mà Sầm Liệt huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, thời khắc này, nhất định sẽ được lịch sử giới hắc đạo vĩnh viễn khắc ghi lại!
Mà tên tuổi của cậu Dạ, ở tương lai không xa, sẽ trở thành một mốc lịch sử quan trọng trong giới hắc đạo Trung Quốc, thậm chí của cả hắc đạo thế giới, vĩnh viễn không đổ!
Thời điểm ba người cậu Dạ, Sầm Liệt, Đường Nghiêu đạp ánh tà dương cùng nhau đi vào phòng hội nghị, đáy mắt Nguyên Hùng lóe qua một tia sáng, mang theo nỗi xúc động chưa từng có, thậm chí đến mức độ điên cuồng.
Đến khi ba người ngồi vào chỗ của mình, Bạch Đào đang chuẩn bị mở miệng tuyên bố nghi thức bắt đầu, đột nhiên toàn trường tối sầm lại, cửa sổ bị người từ bên ngoài cưỡng chế đóng lại, tiếp theo mặt đất rung núi chuyển, tất cả mọi người loạn nháo nhào như một nồi cháo sôi ùng ục.
Trong không gian tăm tối, chỉ nghe thấy tiếng cười lớn liều lĩnh của Nguyên Hùng——
“Ha ha ha ha —— nếu đã đến rồi, thì không cần rời đi, đều ở lại làm khách của Thương Hiệt xã đi! Ha ha ha ——”
Lại là một trận đất rung núi chuyển, một nhóm người áo đen cầm súng bao vây mọi người, mà Nguyên Hùng lui ra ngoài vòng vây, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn, khuôn mặt vặn vẹo.
“Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tất cả các người! Từ nay về sau, sẽ không còn có Bang Cự Phong, Bang Thất Tinh, Vĩnh An hội! Hắc đạo phương Nam, chỉ còn sót lại Thương Hiệt xã, một mình một cõi! Ha ha ha ——”
“Thật sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh vang lên trong bóng tối, như một chậu nước lạnh giội lên đầu Nguyên Hùng, một giây sau, những nòng súng đang nhắm bắn mọi người đồng loạt quay đầu, chuyển hướng ngắm bắn Nguyên Hùng.
“Chúng, chúng mày đang làm cái gì đấy? Một đám ngu xuẩn! Nổ súng bắn chết những người kia cho tao! Nổ súng đi ——”
Ngay khi Nguyên Hùng đang gân cổ rít gào, cửa sổ bị người từ bên ngoài mở ra, đèn bị tắt lần thứ hai sáng lên, lại thêm một nhóm người áo đen tràn vào, mỗi người đều cầm súng mang lựu đạn, thân bó thuốc nổ, lùi tới phía sau ba người Dạ Cô Tinh, Đường Nghiêu, Sầm Liệt.
Vu Sâm cầm súng dí sát vào đầu Nguyên Dực, áp giải vào cửa, đi tới bên cạnh Dạ Cô Tinh, Nguyên Hùng bỗng dưng trợn to mắt.
Trên khuôn mặt Nguyên Dực từng mảng xanh tím, hoàn toàn thay đổi, đồng tử trống rỗng nhìn về phía cha mình đang bị một đám người áo đen cầm súng bao quanh, dường như ngu dại, lẩm bẩm mở miệng: “Xong…… xong đời rồi……”