“Anh Tần, đã lâu không gặp.” Dạ Cô Tinh chậm rãi đứng dậy, độ cong khóe môi không đổi.
Tần Thiệu Tề dường như vô cùng sợ hãi, thoạt nhìn thì phát hiện ra có ba phần đáng ngờ, lúc này mọi nghi ngờ đều đã biến mất – thật sự là cô sao!
Dù chỉ gặp qua Dạ Cô Tinh một lần trong bữa tiệc của nhà họ Kỷ, nhưng cũng đủ để anh ta nhớ mãi không thể nào quên được!
Cô gái này cho dù đi bên cạnh người đàn ông như An Tuyển Hoàng, cô cũng sẽ không bị che khuất bởi khí chất mạnh mẽ của người đàn ông đó, cô giống như có thể phát sáng mờ nhạt, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào An Tuyển Hoàng, sự hiện diện của cô lại có thể thu hút ánh nhìn của mọi người!
Nhà họ Kỷ đặc biệt mở một bữa tiệc không khác gì hồng môn yến cho cô, nhà họ Giang và nhà họ Tần cũng đến để thăm dò thực hư, nhưng cô lại có thể dễ dàng, nhẹ nhàng giẫm lên Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần, tạo dựng uy tín, ngay cả bà Kỷ cũng coi như đụng phải một chiếc đinh mềm.
Dạ Cô Tinh có thể nói là, chỉ một trận chiến đã nổi danh!
Ngay khi sóng gió ngập trời, muốn thăm dò người phụ nữ này thì cô lại biến mất như bốc hơi, không thấy bóng dáng.
Những tấm thiệp mời và những lời nhắn mà các bà chủ của từng gia đình gửi đi, đều như hòn đá chìm dưới đáy biển, không có hồi âm.
Tần Thiệu Tề không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây!
“Cô Dạ, đã lâu không gặp.” Điều chỉnh xong tâm tư phức tạp, Tần Thiệu Tề gật đầu chào hỏi.
“Thiệu Tề, người này…” Chu Mẫn Mẫn đang nắm tay áo của người đàn ông, đầy kinh ngạc.
Tần Thiệu Tề đột nhiên mặt tối sầm lại, đẩy người phụ nữ trong vòng tay anh ra: “Rốt cuộc sao lại như vậy?” Ánh mắt của lạnh nhạt bắn về phía Gloria đang đứng một bên ngơ ngác.
Nếu anh ta nhớ không lầm thì vừa rồi, chính là bà gà này chỉ vào Dạ Cô Tinh mà kiện cáo!
Gloria thấy tình hình không ổn, bà ta không ngờ người phụ nữ mặc nguyên cây đen sì này lại quen biết cậu Tần, có vẻ như còn khá thân, bà ta cũng đã nhìn thấy động tác cậu Tần đẩy Chu Mẫn Mẫn ra, trong lòng khẽ lộp bộp, xem ra lần này đá vào tấm sắt rồi!
Bà ta vội vàng nở nụ cười: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Mẫn Mẫn đi không cẩn thận nên bị ngã, vừa hay cô đây từ cửa bước vào, cho nên hai người có chút hiểu lầm…”
Dạ Cô Tinh nở một cười khó dò, cái bản lĩnh trợn mắt nói dối, đổi trắng thay đen này đúng là thượng thừa, hẳn là đã được dày công tôi luyện, đạt tới đỉnh cao luôn rồi!
Chu Mẫn Mẫn rất ấm ức, lúc nãy bị ngã đã xấu hổ lắm rồi, bây giờ Tần Thiệu Tề ở đây, tưởng có thể trút giận, nhưng không ngờ người phụ nữ đó lại quen biết với Tần Thiệu Tề!
Mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, hãy tưởng tượng xem mối quan hệ đó là gì! Đồ khốn này lại dám quyến rũ người đàn ông của mình, đúng là không biết tự lượng sức mình, Chu Mẫn Mẫn nghĩ!
Hai giọt nước mắt lăn dài trên má, Chu Mẫn Mẫn cắn môi dưới: “Thiệu Tề, sự thật hoàn toàn không phải như vậy…”
Gloria nghe vậy thì biến sắc, trừng mắt nhìn Chu Mẫn Mẫn, trong chớp mắt đã thấy sắc mặt của Tần Thiệu Tề tối sầm lại.
“Ồ? Vậy cô nói xem, rốt cuộc sự thật là như thế nào vậy?” Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói, đồng thời chặn lại tiếng quát lớn mà Tần Thiệu Tề và Gloria đang định quát ra.
Vẻ mặt của Tần Thiếu Kỳ thay đổi không ngừng, còn Gloria thì nhanh chóng nháy mắt với Chu Mẫn Mẫn, cả khuôn mặt như bị co giật, trong lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh.
Chu Mẫn Mẫn đang nghĩ cách để trừng trị “hồ ly tinh”, làm sao có thể chú ý đến ám chỉ của người khác, nước mắt mũi tèm lem, khóc như mưa, vô cùng đau khổ nói.
“Vừa rồi, em và Dạ Tổng đang thảo luận về bộ phim mới, đang chuẩn bị đẩy cửa rời đi, không ngờ người phụ nữ này vô cớ đụng phải em…… làm em ngã xuống sàn nhà. Vốn dĩ, đây không phải là việc gì lớn, xin lỗi là có thể cho qua, nhưng thay vì xin lỗi, cô ta lại còn nói những lời xúc phạm em. Đúng vậy, em chỉ là một tiểu minh tinh lăn lộn trong làng giải trí, làm sao có chuyện không phải chịu ấm ức chứ? Nhưng em cũng có tư cách, đúng là có tôn nghiêm, làm sao có thể bị người ta sỉ nhục như vậy?”
“Làm nhục em thì cũng thôi đi, nhưng cô gái này, ngàn vạn lần không nên, không nên kéo cả anh vào, Thiệu Tề! Anh là bạn trai của em, em không thể dung túng người khác nói xấu về anh!”
Cắn chặt môi dưới, Chu Mẫn Mẫn hít sâu một hơi, như thể triệu tập dũng khí lớn nhất của đời mình, từng chữ từng chữ một nói: “Cho nên, em, sẽ, không, xin, lỗi!”
Như cành sen không chịu khuất phục trước gió, kỹ năng diễn xuất của Chu Mẫn Mẫn đủ để chinh phục giải Oscar, mọi người vây quanh giống như đang xem một bộ phim truyền hình đầy cay đắng, giả vờ lau giọt nước mắt nơi khóe mắt, bất giác gật đầu, thật sự là nữ chính quá đáng thương nhưng vẫn nở nụ cười!
Thực lòng mà nói, Tần Thiếu Kỳ cũng vô cùng khó chịu. Anh ta ghen tị với An Tuyển Hoàng, thật sự không dám làm gì Dạ Cô Tinh, nhưng người phụ nữ của mình đã chịu nhiều ấm ức, cũng không quên bảo vệ mình, anh ta có phần cảm động, hơn nữa còn nức nở kể lể với anh ta như thế, làm cho anh ta rất đau lòng.
Bộp bộp bộp ——
Ba tiếng vỗ tay vang lên, Dạ Cô Tinh cười nhạt: “Cô Chu diễn xuất rất hay, nhưng diễn hơi lố, cô đi ra tôi đi vào, nếu tôi đẩy cô, cô sẽ ngã về phía sau thay vì ngã xấp về phía trước, đó không phải lỗi của tôi, tại sao lại bắt tôi xin lỗi? Còn việc xúc phạm anh Tần, xúc phạm thế nào cơ? Tôi cũng chỉ muốn biết nhân vật nổi tiếng khiến tôi không thể dây vào nổi ấy là ai thôi mà.”
Tần Thiếu Kỳ đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Chu Mẫn Mẫn, xem ra là anh ta bất cẩn, thế mà lại cho người phụ nữ này một cơ hội cáo mượn oai hùm!
Kiềm chế cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, Tần Thiệu Tề cười nói với Dạ Cô Tinh: “Chuyện này hôm nay tôi đã hiểu lầm, tôi thay mặt Mẫn Mẫn xin lỗi cô.”
Anh nhếch môi cười: “Anh Tần khách sáo rồi, xem ra nhà họ Tần sắp có chuyện vui rồi.”
Nhíu mày, Tần Thiệu Tề lộ vẻ nghi ngờ: “Cô nói vậy là sao?”
“Anh Tần cũng đã tự hạ thấp mình để xin lỗi, cô Chu cũng luôn miệng nói rằng anh là bạn trai của cô ấy, đây không phải là chuyện vui sao?” Dạ Cô Tinh cười đầy ẩn ý.
Gò má của Chu Mẫn Mẫn đỏ bừng, vô cùng thẹn thùng.
“Cô Dạ nói đùa rồi, với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Tần, chuyện hôn sự của tôi đương nhiên sẽ do cha mẹ sắp đặt, đến lúc đó, tôi sẽ mời cả hai người đến chung vui.”
Hai người, là đang ám chỉ Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng.
Chu Mẫn Mẫn nghe xong thì sắc mặt tái mét, hôn nhân là do cha mẹ sắp đặt… Tần Thiệu Tề đang che giấu mối quan hệ giữa anh với cô ta!
“Nếu đã như vậy, tôi nghĩ, lời xin lỗi này nên là cô Chu tự mình nói mới phải, dù sao thì anh Tần và cô ấy cũng không phải là thâm giao gì.” Dạ Cô Tinh cười chế giễu.
Ngược lại còn hỏi Tần Thiệu Tề: “Anh nói xem, tôi nói vậy đúng không?”
Tần Thiệu Tề cười khẽ, cử chỉ nhẹ nhàng, hào phóng: “Đương nhiên rồi.”
Sau đó, quay sang Chu Mẫn Mẫn nở nụ cười ấm áp, ẩn chứa nguy hiểm: “Mẫn Mẫn, còn không mau xin lỗi cô Dạ đi?”
Toàn thân Chu Mẫn Mẫn cứng đờ, nụ cười của anh ta giống như độc dược ngâm trong bình mật ong, một giây sau có thể khiến người đó rơi vào chỗ chết!
Cô ta biết Tần Thiệu Tề đang tức giận.
Kìm nén tất cả sự tức giận trong lòng, Chu Mẫn Mẫn cúi đầu nói lí nhí: “Xin lỗi.”
Dạ Cô Tinh làm như chưa nghe thấy.
Tần Thiệu Tề cười nhắc nhở, ánh mắt thâm thúy: “Mẫn Mẫn, em nên lớn tiếng một
chút.”
“Tôi xin lỗi–”
“Đợi đã!” Giọng nói điềm tĩnh và thanh trong của người đàn ông chứa đựng sự tức giận, mọi người đều quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy Dạ Huy Nguyệt đang đứng ở góc hành lang với khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ kiêu ngạo dưới ánh mặt trời càng thêm khó thuần hóa.
Mọi người vây quanh nhốn nháo, vội lên tiếng chào hỏi.
“Dạ tổng.”
Lạnh lùng hừ một tiếng, mọi người vây quanh bắt đầu mở ra một con đường, Dạ Huy Nguyệt đi đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, đỡ lấy hai vai cô, nhíu mày tỏ vẻ lo lắng: “Chị không sao chứ?”
Dạ Cô Tinh vỗ tay cậu và lắc đầu cười.
Một tháng không gặp, Huy Nguyệt đã trưởng thành và ổn định hơn một chút, thần thái đã ra dáng một người ở vị trí cao, điều này khiến Dạ Cô Tinh rất vui.
Dạ Huy Nguyệt nhìn Chu Mẫn Mẫn cười lạnh nhạt, mặc dù không chứng kiến toàn bộ sự việc, nhưng nếu có người muốn bắt nạt chị gái anh, bất kể đúng sai, bất kể lý do, tất cả đều đáng chết!
“Cô Chu, tôi nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục hợp tác nữa rồi, công việc của Tinh Huy không cần những người có nhân cách không tốt. Làm phiền cô, hãy quay lại trường tiểu học để học lại môn đạo đức một lần nữa.”
Chu Mẫn Mẫn sắc mặt tái xanh, đang định mở miệng, nhưng nhanh chóng bị ánh mắt Gloria ngăn lại: “Dạ tổng, vừa rồi giấy trắng mực đen, hai bên đã ký hợp đồng, nếu nói hủy là hủy, e rằng không thích đáng cho lắm? Nếu như bị truyền ra ngoài….”
Nở một nụ cười lạnh lùng, Dạ Huy Nguyệt ung dung chỉnh cổ áo âu phục: “Tôi nghĩ có lẽ chị chưa hình dung được tình hình…”
Gloria sửng sốt.
“Trên hợp đồng ghi rõ, từ khi ký hợp đồng đến khi bắt đầu quay bộ phim, nghệ sĩ không được gây ra bất kỳ scandal tiêu cực nào trước mặt công chúng, một khi hình ảnh bị tổn hại, hợp đồng sẽ tự động mất hiệu lực! Bây giờ, cô Chu đầy vừa mới ký hợp đồng, đã liền cãi nhau với người ta ở nơi công cộng, nên hợp đồng đã bị hủy bỏ!”
“Lại nói, ngay cả khi hợp đồng vẫn còn hiệu lực, nhưng chỉ với mức phạt vỏn vẹn 500.000 tệ, tôi cũng sẽ coi như là bố thí một khoản tiền. Tóm lại, từ giờ trở đi, tất cả các dự án mà có Studio mà có Tinh Huy tham gia, bất kể là phim điện ảnh, hay phim truyền hình, hoặc đại diện quảng cáo, thì Chu Mẫn Mẫn không được phép tham gia, hiểu chưa?”
“Vâng!” Nhân viên đáp lại.
Ông chủ đều đã ra lệnh, bọn họ là nhân viên thì còn gì để nói gì nữa chứ?
Có điều, Dạ Huy Nguyệt luôn tỏ ra thân thiện, thường nói chuyện và cười đùa với cấp dưới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta phát hỏa như vậy, có phải vì người phụ nữ mặc áo đen đó không?
Một cô gái nhỏ tay run rẩy, làm đổ tách trà và làm ướt cuốn sổ tay tốc ký trải ra ở bên cạnh, trong đó dày đặc sắp xếp những cuộc hẹn của Dạ Huy Nguyệt.
Sắc mặt của Gloria đã chuyển sang màu xanh đen, bố thí? Lặn lộn ở trong làng giải trí đã nửa đời người, chưa bao giờ bà ta bị sỉ nhục như thế này!
“Được lắm, Dạ Huy Nguyệt! Chúng ta cứ chờ xem!”
Dạ Huy Nguyệt cười khinh bỉ: “Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chờ xem! Góa, phụ, đen.”
Gloria tức giận nghiến răng, kéo Chu Mẫn Mẫn xoay người rời đi.
Tần Thiệu Tề thong thả gật đầu với Dạ Cô Tinh, cười nhạt nói: “Mẹ tôi rất thích cô Dạ, đưa thiệp mời nhưng cũng không thấy hồi âm.” Anh ta dừng một lúc rồi lại nói: “Nhà họ Tần, luôn luôn mở rộng cửa, chào mừng anh An và cô Dạ đây.”
Chỉ bằng một cái danh xưng “vị hôn thê” của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh cũng đã trở thành mục tiêu của toàn bộ xã hội thượng lưu ở Bắc Kinh.
Nhà họ An là cây đại thu che chở cho nhà họ Kỷ, không có ai mà không muốn nhân cơ hội này để hóng mát, lời mời của anh ta là một kiểu biến tướng của nịnh bợ.
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu: “Được bác gái yêu thương như vậy, ngày khác nhất định tôi sẽ tới thăm hỏi.”
Tần Thiệu Tề chào tạm biệt.
Chu Mẫn Mẫn bị Gloria đột ngột kéo xuống lầu, vung tay thoát ra, quay người và đi về phía sau.
“Đứng lại!” Khuôn mặt Gloria tối sầm lại, và giọng cũng trở nên nghiêm nghị.
Bước chân dừng lại, nhưng Chu Mẫn Mẫn không quay đầu nhìn lại: “Tôi muốn trước khi quay về phải hỏi cho rõ ràng!”
“Hỏi rõ ràng?” Bà ta lạnh lùng cười nhạo: “Hỏi tại sao Dạ Huy Nguyệt lại muốn phong sát cô, hay tại sao Tần Thiệu Tề không trút giận cho cô à?”
Chu Mẫn Mẫn mím chặt môi, rõ ràng là cô ta định hỏi vậy thật!
“Tôi nói cho cô biết, cái giới này là ngọa hổ tàng long, có vài người cô không thể đắc tội được đâu!”
“Không thể đắc tội? Chỉ là ả tiện nhân bán thân thôi? Cô ta có cái gì mà không thể đắc tội chứ?”
Gloria sắc mặt hơi trầm xuống: “Xem ra cô thật là ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa! Dạ Huy Nguyệt đột nhiên trở giọng, thái độ của cậu Tần đột nhiên thay đổi, cô nghĩ là tại vì sao?”
Ánh mắt Chu Mẫn Mẫn lóe lên: “Chẳng lẽ là bởi vì cô gái kia…”
Sắc mặt của Gloria dịu đi một chút.
“Nhưng dựa vào cái gì chứ? Người phụ nữ đó có gì tuyệt vời? Thiệu Tề lại vì cô ta mà hung dữ với tôi? Còn Dạ Huy Nguyệt nữa, ngay cả anh ta cũng không ngần ngại vi phạm hợp đồng…”
“Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, người phụ nữ đó, chúng ta không thể đắc tội!”
Xét cho cùng, Gloria cũng là một lão làng trong giới này, đương nhiên, kinh nghiệm của bà ta phong phú hơn Chu Mẫn Mẫn nhiều, có thể lăn lộn trong cái ngành này cho tới tận hôm nay, cũng là nhờ rất nhiều vào khả năng mượn gió bẻ măng và nhìn sắc mặt đối phương của bà ta!
Trực giác mạnh mẽ nói cho bà ta biết, người phụ nữ mặc đồ đen vừa rồi, không phải là một nhân vật đơn giản!
Chu Mẫn Mẫn vẫn không cam lòng, cô ta không thể đoán ra người phụ nụ đó rốt cuộc là ai, che kín mít, mặc quần áo thì cả người như cục than.
Dù nhìn thế nào cũng không giống người có thân phận và lai lịch!
“Cậu Tần đã xuống rồi, cô dỗ dành anh ta thật tốt đi, giữ chặt anh ta, sau này sống thật tốt, tôi đi trước đây.”
Chu Mẫn Mẫn gật đầu, Tần Thiệu Tề là của cô ta, không ai có thể cướp đi!
Nở nụ cười coi như không có chuyện gì, Chu Mẫn Mẫn chào hỏi rồi nắm khoác lấy tay anh ta: “Thiệu Tề, anh còn đang giận à?”
Tần Thiệu Tề mím chặt môi, không nói chuyện mà một tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon thả của người phụ nữ, đẩy cô ta lên xe.
Chu Mẫn Mẫn cau mày, eo cô ta như bị một chiếc kẹp sắt kẹp chặt, đau đến suýt chút nữa thở không ra hơi, nhưng cô ta vẫn nghiến răng cười ngọt ngào.
Cô ta rất thích sự độc đoán và mạnh mẽ của người đàn ông này.
Đẩy người lên xe một cách thô lỗ, sắc mặt Tần Thiệu Tề trầm xuống, giơ tay lên, bốp ——
Chu Mẫn Mẫn sững sờ.