Diệp Nhĩ không biết nên diễn tả mọi thứ trước mắt thế nào?
Đẫm máu? Tàn bạo? Địa ngục trần gian?
Không, có lẽ, đều không chính xác.
Giống như một lò giết mổ lớn, không, nó cao cấp hơn lò giết mổ, mặt đất được lát bằng kính trong suốt, trong suốt không có màu máu, và thậm chí không ngửi thấy mùi tanh của máu, nó sạch sẽ như một phòng thí nghiệm của các nhà khoa học.
Nhưng, tất cả những thứ bẩn thỉu và xấu xa đều bị chôn vùi trong lòng đất!
Khoảng khắc bước chân vào nhà tù, đã giẫm lên sàn kính nhẵn bóng, cúi đầu nhìn xuống mới thấy, dưới chân là một đống xương cốt!
Trong lòng của Diệp Nhĩ, lần đầu tiên run rẩy dữ dội như vậy.
Toàn bộ bên trong núi trống rỗng, dưới sự nâng đỡ của vô số thanh thép đã ổn định toàn bộ ngọn núi để có thể đứng thẳng. Và bên trong trống rỗng này, nhà tù được xây dựng trên không, và một tầng nhiệt đặc biệt được xây dựng bên dưới nhà tủ để ngăn cách một hố chôn xác khổng lồ!
Bên trong hố, được chia thành ba tầng, tầng dưới cùng là lớp xương cốt, tầng giữa là thịt thối rữa và tầng trên cùng là máu!
Diệp Nhĩ vội vàng ngẩng đầu lên, không dám nhìn lại thêm lần nữa, hai bên thái dương đột nhiên đau nhức, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong mắt trắng xóa, màu trắng của chiếc áo khoác, khăn trắng, thiết bị màu trắng, trắng đến mức chói lóa, phải run lên!
Sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn cả phòng phẫu thuật!
Trắng, đó gần như đã trở thành màu duy nhất ở đây!
Ánh mắt đột nhiên dừng lại, không, ngoài màu trắng ở đây còn có đầy màu sắc.
Bởi vì trên bàn thí nghiệm, có thuốc thử, thuốc tiêm và các màu khác giống như hoa đơn giản tô điểm trên áo tang, những màu sắc này trở thành đài tưởng miệm duy nhất trong đám tang!
Bước trên dơ bẩn, không vương một hạt bụi, bước trên xương cốt, mà vẫn thản nhiên như không có gì!
“Chết tiệt!” Tịch Cần quát thầm, lông mày An Tuyển Hoàng khẽ nhếch lên, sau đó nâng súng ngay ngắn, nhắm và bóp cò, toàn hộ quá trình rất nhanh chóng, chỉ có ba giây đã xong xuôi, sau khi mọi người phản ứng lại, đã nhìn thấy một người nào đó mặc áo khoác trắng, thân hình dường như hòa vào với màu trắng rộng lớn ở nơi này đột nhiên ngã xuống đất, một vệt máu lớn từ giữa trán chảy xuống và tụ lại thành một vũng máu trên sàn nhà trong suốt.
Đây là người duy nhất bị bỏ lại trong nhà tù, nhưng dưới họng súng của An Tuyển Hoàng, anh ta đã nhắm mắt vĩnh viễn mà chưa hề biết chuyện gì rảy ra.
“Trên bản đồ phòng thủ ghi là có tổng cộng bảy nhà nghiên cứu sinh hóa trong nhà tù, nhưng cộng lại với hai người trước đó thì mới chỉ có ba người, vậy còn lại bốn người nữa…” Chử Vưu nhướng mày, trầm tư suy nghĩ.
Theo logic thì cú bắn này đủ để báo động có người khác, nhưng sau một thời gian dài vẫn không thấy động tĩnh gì, điều có chỉ có thể hiểu là người duy nhất còn lại vừa bị An Tuyển Hoàng bắn vào đầu!
“Ở đây!” Tịch Cần tiến về phía trước hai bước, vung tay một cái, một tấm màn màu trắng lặng lẽ rơi xuống, một khối trụ thủy tinh hình chữ nhật khổng lỗ xuất hiện trước mặt mọi người.
Dạ Thất hít một hơi ngạc nhiên, Chử Vưu trợn tròn hai mắt kinh hãi, Diệp Nhĩ quay đầu sang một bên nôn mửa, Minh Chiêu thì nhắm mắt không dám nhìn, chỉ có An Tuyển Hoàng là khẽ nhíu mày.
Trong bể kính khổng lồ, bốn xác chết được ngâm trong đó, ba người đàn ông và một phụ nữ, trôi nổi giống như rong biển, đan xen vào nhau và lơ hửng trong chất lỏng, và cơ thể của họ, có một số là bị cắt ra từ phía trước, một số là moi ra từ phía sau lưng, tất cả cơ quan nội tạng của họ đều bị moi hết ra!
Mùi formalin xộc thẳng vào chóp mũi, mùi thi thể và mùi hăng của thuốc dạng lỏng hòa quyện vào nhau, bay lơ lửng trong không khí. (
formalin: chất chuyên dùng để bảo quản mẫu vật, tiêu bản trong phòng thí nghiệm.)
Người sống lại bị biến thành tiêu bản!
Tịch Cần là một bác sĩ, mùi formalin dù đã được che giấu rất kỹ nhưng vẫn không thể thoát khỏi khứu giác nhạy cảm của anh ta.
“Chị Hai? Chị Hai, Chị có nghe thấy em nói gì không?”
Diệp Nhĩ đột nhiên tỉnh táo lại: “Nhất Nhất, em nói cái gì?”
“Nhanh lên, sắp hết thời gian rồi! còn mười phút cuối cùng nữa thôi, mọi người nhanh chóng hành động! Chị hai, ghim cái máy quay phim thu nhỏ hôm qua em đưa vào ngực chị. Em muốn xem bên trong nhà tù!”
“Ok.”
Diệp Nhĩ di chuyển nhanh chóng, trong vòng chưa đầy ba mươi giây, một hình ảnh rõ ràng xuất hiện trên màn hình máy tính ngày, Anh Tử Lạc hét lên, còn Nguyệt Vô Tình thì mặt mũi trắng bệch.
“Im nào!” Diệp Cô Tinh trừng mắt nhìn, Anh Tử Lạc cắn môi im lặng, kiềm chế không được hét lên thêm lần nữa.
“Bây giờ, nghe theo sự sắp xếp của em. Hoàng, anh và Minh Chiêu đến phòng giam đối diện phía sau, Thất Thất, Tam Tam một người bên trái một người bên phải. Nhớ, trong bảy phút, cho dù… có tìm thấy người hay không cũng phải quay trở về chỗ cũ.”
Bốn người được gọi tên nhanh chóng di chuyển.
“Thập Nhất, chôn chất nổ mà anh mang theo, đặt thời gian kích nổ là mười phút năm mươi chín giây, và chôn vào những điểm yếu được chỉ ra trong bản đồ phòng thủ.”
Tịch Cần gật đầu, nhanh chóng hành động.
“Chị hai, chị đi quanh toàn bộ nhà tù, ba giây sau chỗ em sẽ bắt đầu quay video lại, 1, 2, 3…”
Bốn phút sau, Diệp Nhĩ đã đi vòng quanh nhà tù xong.
Sau năm phút, Tịch Cẩn chôn chất nổ, rồi đeo đôi gang tay nhựa dùng một lần, nghịch mấy cái chai và lon trên băng ghế phòng thí nghiệm, và thỉnh thoảng nhét đồ đạc vào bộ y tế mini mà anh ta mang theo bên mình, với vẻ mặt phấn kích và ánh mắt sáng lấp lánh.
Năm phút bốn mươi chín giây, Tịch Cẩn đã hoàn thành mọi thứ, và đang ấp ủ một vụ nổ sinh hóa khổng lồ, thời gian còn năm phút mười giây, nó sẽ tô điểm thêm màu sắc đẹp đẽ cho sự đen tối của nhà tù này!
Sau sáu phút, Dạ Thất và Chử Vưu từng người ra khỏi nhà tù mang theo một người, Diệp Nhĩ và Tịch Cẩn nhìn thấy liền bước tới giúp đỡ hai người họ.
“Tiểu Ngũ? Trời ơi…” Người nằm trên mặt đất đầy vết thương, có người thì bê bết máu, và một số thì vết thương đã kết vảy!
Diệp Nhĩ đảo mắt, môi khẽ run lên: “Thật, Thập Nhị?” Người này cũng không khá hơn là bao, tuy không chảy máu, nhưng toàn thân bầm tím, giống như bị bót cổ, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.
“Mẹ kiếp!” Hai mắt Tịch Cẩn đỏ như máu, sát khí hiện lên sắc bén, nhanh chóng mở hộp thuốc lấy ra một mũi tiêm màu đỏ hồng, nhìn qua người, không chần chừ mà châm một cây kim vào mí mắt của Thập Nhị.
Diệp Nhĩ sợ hãi kêu lên: “Thập nhất, cậu điên rồi?”
Tịch Cần ngước mắt lên, hai mắt đỏ hoe: “Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, dù có phải đánh cược vận may, cũng không thể để Thập Nhị ra đi như thế này được!”
Diệp Nhĩ im lặng.
Vừa rồi cô đã tận mắt nhìn thấy Tịch Cẩn đặt thuốc tiêm màu đỏ hồng vào trong hộp, không có bất kỳ phân tích kiểm tra nào mà anh ta đã trực tiếp tiêm vào người?
Nếu, nếu nó là một chất độc chết người, thì…
Không, không, không đâu! Y thuật của Tịch Cẩn là được sư phụ truyền lại, chắc chắn sẽ không có sai sót, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!
Trong một phút rưỡi cuối cùng, Chử Vưu trở trắng tay trở về, Dạ Thất đỡ một người, dáng vẻ yếu ớt đi ra, gần như gầm lên –
“Mau! Mau cứu Thập Ngũ!”
“Để người nằm xuống, nhanh lên!” Tịch Cẩn nhanh chóng kiểm tra, trên trán chảy ra mồ hôi: “Nội tạng suy kiệt, hơi thở yếu ớt, chúng ta phải nhanh chóng tiến hành cứu chữa!”
Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Cô Tinh từ đầu tai nghe bên kia truyền đến, khẽ run lên, mọi thứ vừa rồi cô đều nhìn thấy thông qua camera thu nhỏ trên ngực Diệp Nhĩ, trái tim cô quặn thắt và đau nhói: “Còn có 40 giây, chuẩn bị rút lui!”
Bốn người họ nhìn nhau, Tịch Cẩn ôm lấy Tiểu Ngũ, Dạ Thất đỡ Thập Nhị, Chử Vưu kiêng Thập Ngũ, đột nhiên, bước chân trì trệ—
Dạ Thất kêu lên: “Thôi xong! An Tuyển Hoàng và Minh Chiêu vẫn chưa ra?”
Diệp Nhĩ lo lắng, cả người run lên: “Còn,
còn có Tiểu Tứ….” Cô còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiểu Tứ, đúng, Tiểu Tứ đang ở đây!
Chích xác!
Có một cảm giác ngứa ran trên cổ tay và cảm biến chưa bao giờ phản ứng mạnh như vậy!
“Còn mười hai giây.” Bốn người như rơi vào hầm băng.
Diệp Nhĩ suy sụp hét lên: “Nhất Nhất! Còn Tiểu Tứ, An Tuyển Hoàng và Minh Chiêu!”
Dạ Cô Tinh như bị sét đánh, cô từ trên ghế trượt xuống ngồi dưới đất, Anh Tử Lạc hoảng sợ, đưa tay ra đỡ lấy cô nhưng cũng vô ích, Dạ Cô Tinh mặt mày tái nhợt.
Nhưng mắt cô lại dán chặt vào đồng hồ, cắn môi, giọt máu đào chảy từ môi xuống, nhưng cô không hề có cảm giác.
Nói vào tai nghe, từng chữ một: “Rút, lui!”
Hai chữ đơn giản này dường như đã vắt kiệt hết sức lực của cô, An Tuyển Hoàng, anh là thần, anh là vua, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, đúng không?
Lòng bàn tay xòe ra, một giọt lóng lánh rơi xuống, Dạ Cô Tinh nhíu mày hoài nghi, nhưng trong giây tiếp theo, giống như gặp phải thứ bẩn gì đó và nhanh chóng vứt đi.
Không, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, cô khóc cái gì?
Không được khóc! Không được phép khóc!
“Nhất Nhất!” Dạ Thất cắn môi: “Em đừng lo lắng, để anh đi tìm!” Sau đó đẩy Thập Nhị cho Diệp Nhĩ, nghiêm túc nói –
“Ba người rút lui trước đi! Không nói nhiều nữa, đây là mệnh lệnh! Nhanh–”
Dạ Thất quay ngươi lại, lao vào bên trong, nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân của ba người từ xa vọng lại, cánh cửa nhà tù màu trắng mở ra, An Tuyển Hoàng, Minh Chiêu và Dạ Tứ cùng lúc bước ra.
Nhưng chính ngay lúc này, Tịch Cẩn hét lớn: “Mau lên, còn năm mươi chín giây thôi!”
Mọi người nhanh chóng di chuyển, An Tuyển Hoàng trực tiếp nắm lấy tay nghe của Dạ Thất, khuôn mặt bê bết máu giống như con quỷ trong địa ngục, không ngừng bước chân, nhưng ánh lại dịu dàng như muốn nhỏ ra nước—
“Ngoan, đừng lo lắng, anh không sao, không sao…”
Dạ Thất lườm một cái, lúc nào rồi mà còn ở đó tình cảm nữa chứ!
An Tuyển Hoàng nháy mắt và nghiêm nghị nói, thân hình cao lớn cường tráng chống lại ánh sắng như một tác phẩm điêu khắc bất khuất – “Mọi người đi trước đi, tôi và Minh Chiêu chặn hậu.”
Bốn người quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng cũng biết đây không phải lúc để dây dưa, Chử Vưu cắn răng – “Đi!”
An Tuyển Hoàng cầm tai nghe, anh chưa bao giờ dịu dàng như vậy, nói: “Cô gái của anh, em phải tin anh.”
Ngay lúc Dạ Cô Tinh nghe thấy giọng nói của anh xuất hiện trong tay nghe, cô bừng tỉnh, hóa ra từ địa ngục trở về trần gian, là loại cảm giác này – lại giống như được sống lại một lần nữa!
Bây giờ được nghe thấy những lời này, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, sự đau nhói cũng không còn rõ ràng nữa.
Dạ Cô Tinh mỉm cười, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô nói — “Em tin.”
Chính tại khoảng khắc này, cô mới dám rơi nước mắt!
“Ngoan, đợi anh về.”
“Ừm.”
Giống như một vụ núi lửa phun trào, mặt đất rung chuyển và ngọn lửa cuồng nộ bao trùm toàn bộ núi Phượng Minh.
Một giờ sau, đội cứu hóa nhận được tin báo, khi xe cứu hóa chạy đến đó, đồi núi xanh đã trở đên xám xịt, khói bay nghi ngút trên bầu trời, lâu lâu mùi khét xộc vào mặt, thậm chí ngoài ngoại thành còn có thể nghìn thấy khói đen, đỉnh núi nặng nề!
Lúc này, một chiếc xe địa hình cỡ lớn màu đen từ từ chạy vào biệt thự.
Dạ Cô Tinh ôm bụng tựa lên trước cửa, việc đầu tiên là đếm người.
Vừa hay đúng 17 người.
Sau đó, ánh mắt nhìn vào người cuối cùng xuống xe là An Tuyển Hoàng, say đắm, lưu luyến, dường như ngắm chưa đủ, và không muốn nhìn sang chỗ khác.
Lời nhắc nhở của Nguyệt Vô Tình đã khiến cô chợt tỉnh lại, tinh thần kích động, thần kinh căng thẳng trở lại –
“Mau, mau đưa người đến phòng cấp cứu! Thập Nhất, giao cho anh.”
Tịch Cẩn cẩn thận gật đầu, ánh mắt kiên định: “Yên tâm.”
An Tuyển Hoàng với Minh Triệt gật đầu lia lịa, Minh Triệt bước đến bên cạnh Tịch Cẩn: “Tôi đi với cậu.”
Lưỡng lự một lúc anh ta mới nói: “Được.”
Những người quen biết Tịch Cần đều biết anh ta có rất nhiều điểm dở hơi, một trong số đó là không thích cứu người cùng với bác sĩ khác!
Một nhóm người đi thang máy đến phòng y tế dưới lòng đất, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng đi sau cùng.
Người đàn ông nói: “Anh về rồi.”
Dạ Cô Tinh nhanh chóng lau nước mắt, và mỉm cười rạng rõ: “Vâng.”
Chân mày anh co lại: “Có phải em thấy chỗ nào không thoải mái không?” Vừa nãy cách hơi xa, nên anh không phát hiện ra điều kỳ lạ, bây giờ lại gần anh mới phát hiện sắc mặt của cô trắng như tờ giấy.
Dạ Cô Tinh xua tay: “Không sao, em rất…” Từ ổn còn chưa kịp nói ra, ngay sau đó đã rơi vào lòng của người đàn ông.
Vào lúc bóng tối sắp ập đến, Dạ Cô Tinh nhìn thấy khóe mắt của người đàn ông như sắp bùng nổ, đôi mắt đỏ ngầu.
“Con…” Sau một tiếng nhỏ xíu, hai mắt tối sầm lại, Dạ Cô Tinh hoàn toàn mất đi ý thức.
….
Dạ Cô Tinh đã mơ một giấc mơ dài, trong mơ có đầy màu sắc, có ánh nắng chói chang, những con suối chảy róc rách và những đàn cá bơi lội tự do trong làn nước trong vắt.
Sau lưng cô là một bãi cỏ rộng lớn, co xanh mướt, một tấm vải caro trắng xanh đã được trải ở giữa bãi cỏ, hai đứa bé đang quay mặt vào nhau cười khúc khích, tiếng cười giòn tan, như tiếng chuông bạc.
Một bé gái và một bé trai, chúng gần như có khuôn mặt giống hệt nhau, khuôn mặt đẹp như thiên thần, đó là tác phẩn điêu khắc hoàn hảo nhất của bàn tay chúa.
Cô từ từ tiến đến, cố gắng thả lỏng từng bước chân, cuối cùng cũng đến chỗ hai đứa bé.
Bé gái nhíu mày nở nụ cười, khuôn mặt có chút đỏ ửng như muốn chảy nước miếng, đưa tay ra: “Mẹ ơi, bế …”
Bé trai có đôi mắt vô cùng sâu thẳm, đen tuyền như mực, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong mắt lại tràn đầy khát vọng đưa tay về phía cô: “Mẹ ơi, bế…”
Dạ Cô Tinh đang trong tình huống khó xử, nhìn bé này rồi lại quay sang nhìn bé kia, rồi ôm hai đứa nhỏ vào lòng: “Ngoan nào, mẹ bế cả.”
Hai đứa trẻ vui vẻ cười khúc khích, môi Dạ Cô Tinh khẽ cong lên, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được.
Đột nhiên, trong vòng tay cô trống rỗng, và đôi mắt cô mở to kinh hãi: “Con ơi–”
Đột nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là sờ vào bụng mình…