Edit+beta: LQNN203
Tô Dao hô Giang Bất Phàm một tiếng: "Tên của giáo viên chủ nhiệm lớp Tưởng Chân Chân, Chu gì nhỉ?"
Giang Bất Phàm: "Chu Lâm Quân, có cần gọi điện thoại cho ông ta không?"
Tô Dao nhìn cửa trường Trung học số 4, học sinh ăn trưa xong theo từng nhóm đi vào trường học: "Không cần, đi thẳng đến đó đi."
Trên đường đi đến tòa nhà văn phòng năm hai, Giang Bất Phàm nói: "Giáo viên Chu kia thoạt nhìn không tồi, rất phối hợp với cảnh sát điều tra, nhìn khiêm tốn lịch sự."
Tô Dao liếc mắt nhìn Giang Bất Phàm một cái: "Hôm nay khi Chu Lâm Quân ở trong Cục, Khương cục có đặc biệt nhìn thoáng qua, xem xong cái gì cũng không nói liền đi mất."
Giang Bất Phàm nhớ tới, đúng là có một chuyện như vậy: "Làm sao vậy?"
Tô Dao: "Mắt nhìn người của Khương cục thế nào?"
Giang Bất Phàm: "Phải gọi là độc, một giây thôi làm cho người ta biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay!"
Tô Dao: "Khương cục không thích Chu Lâm Quân."
Bằng không không có khả năng xem xong một câu cũng không nói liền đi mất, sao lại đến lôi kéo cô, cùng cô thương lượng rằng sau khi vụ án kết thúc sẽ sắp xếp một cuộc hẹn gì đó cho cô.
Khi nói chuyện họ đã tới văn phòng của Chu Lâm Quân, Chu Lâm Quân thấy bọn họ, dáng vẻ có chút ngoài ý muốn: "Cảnh sát Tô."
Tô Dao: "Bên này còn có chút vấn đề yêu cầu thầy phối hợp điều tra một chút."
Chu Lâm Quân đưa Tô Dao và Giang Bất Phàm tới một phòng họp nhỏ bên cạnh, pha hai chén trà Long Tỉnh: "Có việc gọi điện thoại cho tôi qua là được, hai vị sao lại vất vả đội trời nắng nóng chạy tới một chuyến."
"Hai vị cảnh sát dùng bữa chưa, tôi biết một nhà hàng hương vị không tồi."
Tô Dao: "Chúng tôi ăn rồi."
"Chúng ta trực tiếp bắt đầu đi."
"Tưởng Chân Chân ở trong trường có cùng học sinh nào phát sinh mâu thuẫn không?"
Chu Lâm Quân ngồi một bên, suy nghĩ một chút: "Không có, lần trước tôi có nói, tính cách của em ấy rất tốt, hầu như không có bất hòa với bạn nào cả."
Tô Dao nhìn chằm chằm vào mắt Chu Lâm Quân: "Hầu như?"
Chu Lâm Quân như là đột nhiên nhớ tới cái gì: "Có một lần, đại khái là hai tháng trước, em ấy tới tìm tôi, nói Dương Sơ Mẫn và Hạ Tiểu Hà bắt nạt em ấy."
Nghe vậy, Tô Dao không khỏi nhớ tới Trần Ngân Hà có nói, quan hệ giữa Dương Sơ Mẫn và Tưởng Chân Chân không tốt giống như Dương Sơ Mẫn nói.
Tô Dao: "Vậy thầy xử lý như thế nào?"
Chu Lâm Quân mỉm cười không bận tâm: "Kỳ thật nào có ai bắt nạt em ấy, chỉ là học sinh đùa giỡn với nhau, không cẩn thận va phải nhau thôi, không có chuyện gì cả."
Thần sắc Tô Dao lạnh lãnh: "Đùa giỡn?"
Giang Bất Phàm rốt cuộc hiểu vì sao Khương cục không thích Chu Lâm Quân, người này đối nhân xử thế quá khéo léo đưa đẩy, mọi chuyện chỉ muốn ổn định, chỉ nghĩ cho mình, dù sao chỉ cần học sinh không gây ra chuyện lớn thì cũng sẽ không quản.
Chu Lâm Quân nhìn sắc mặt Tô Dao, rót đầy chén trà cho cô: "Vốn dĩ chính là đùa giỡn, bằng không sẽ không không qua mấy ngày Tưởng Chân Chân liền trở thành bạn thân của Dương Sơ Mẫn, còn chủ động đề nghị được ngồi cùng bàn với nhau, đi học hay tan học thậm chí đi toilet đều đi cùng nhau."
Tay Chu Lâm Quân bưng chén trà hơi run, thiếu chút nữa làm nước đổ ra ngoài.
Biểu hiện của ông ta rất thoải mái, nhưng trong lòng vẫn là khẩn trương. Hiện tại là mạng người, cảnh sát lại phát hiện những khiếm khuyết của ông ta trong quá trình làm chủ nhiệm, không chừng muốn ông ta chịu trách nhiệm.
Giọng điệu Tô Dao nghiêm túc lên: "Hãy nói rõ ràng, là ai đề nghị phải ngồi cùng bàn?"
Chu Lâm Quân không thể không đáp: "Dương Sơ Mẫn."
Tô Dao: "Tiểu Giang, đem ảnh chụp lấy ra cho thầy Chu nhìn xem."
Giang Bất Phàm trả lời, đem vài bức ảnh chụp cận cảnh Tưởng Chân Chân nằm trên bàn giải phẫu pháp y cho Chu Lâm Quân xem.
Cô gái người đầy sẹo, những vị trí không được quần áo che phủ không có phần da nào lành lặn, những lỗ kim đâm dưới nách bị ngâm nước lộ ra ngoài cho thấy sự ghê người tàn nhẫn và đáng sợ.
Tưởng Chân Chân đã chết, chỉ có năm chữ, người nghe không nhất định có cảm giác gì, phải tận mắt nhìn như ông ta mới có thể hiểu hết đằng sau năm chữ này nghiêm trọng thế nào.
Chóp mũi Chu Lâm Quân rịn mồ hôi lạnh, khẩn trương xoa xoa tay.
Tô Dao đem phản ứng của Chu Lâm Quân thu hết vào đáy mắt: "Đem tất cả chuyện mà thầy biết nói ra đi, không cần xây dựng cảnh hòa bình giả tạo, điều này không làm giảm bớt bất kỳ trách nhiệm gì cho thầy đâu, cảnh sát sớm hay muộn cũng sẽ điều tra ra tất cả chân tướng thôi."
Hai tay Chu Lâm Quân ôm đầu, vẻ ngụy trang dễ dàng trên mặt tự nhiên không còn nữa.
Chu Lâm Quân biết không thể gạt được, đem tất cả mọi chuyện khai ra, lúc ban đầu ông ta thực sự cho rằng Dương Sơ Mẫn và Hạ Tiểu Hà chỉ đùa giỡn với việc bắt nạt Tưởng Chân Chân.
Sau này Dương Sơ mẫn đề nghị muốn ngồi cùng bàn với Tưởng Chân Chân, Tưởng Chân Chân không đồng ý, bố của Dương Sơ Mẫn, một người có chút quyền thế, tự mình gọi điện cho Chu Lâm Quân, nói con gái mình rất thích Tưởng Chân Chân, nhất định phải ngồi cùng bàn với Tưởng Chân Chân, nếu được sẽ cho ông ta rất nhiều lợi ích.
Hai người ngồi cùng bàn một thời gian, Tưởng Chân Chân có tìm Chu Lâm Quân vài lần, nói Dương Sơ Mẫn bắt nạt cô bé, ngồi cùng bàn với cô bé là để giám sát và khống chế mình, các cô gái đó còn chặn cô bé trong WC, dùng kim đâm cô bé.
Tô Dao nhịn xuống xúc động muốn đánh người: "Đã như vậy rồi, thầy còn cảm thấy chỉ là đùa giỡn, vẫn mặc kệ sao?"
Chu Lâm Quân né tránh tầm mắt Tô Dao: "Sau này Tưởng Chân Chân không còn đi tìm tôi, tôi cho rằng các em ấy đã làm hòa, cho rằng không có việc gì nữa."
Chu Lâm Quân ôm một tia may mắn cuối cùng: "Tưởng, Tưởng Chân Chân chắc là ngoài ý muốn mà rơi xuống nước phải không?"
Tô Dao: "Trước mắt vẫn chưa biết, nhưng tội bắt nạt trong học đường không thoát được."
Chu Lâm Quân vội vàng hỏi: "Vậy công việc của tôi?"
Tô Dao: "Tám phần là giữ không nổi, ồ, không phải là tám phần, là mười phần mới đúng."
Giang Bất Phàm nghĩ thầm, loại người này quả nhiên ích kỷ, thời điểm cuối cùng vẫn nghĩ tới công việc của mình.
Tô Dao: "Người tên Hạ Tiểu Hà, gọi em ấy tới đây đi."
Chu Lâm Quân: "Em ấy xin nghỉ bệnh, không tới."
Giống lúc trước gọi cho Tưởng Chân Chân,