Thư Minh Yên trở lại phòng, gọi video cho Mộ Du Trầm.
Chỉ vừa đổ chuông một cái thì đối phương đã nhấc máy.
Cô ngồi xuống sô pha, vẻ mặt hối lỗi: “Anh vẫn chờ điện thoại của tôi suốt sao, nên muộn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ?”
Tuy đã hẹn là mỗi ngày gọi điện một lần, nhưng nghĩ đến việc Mộ Du Trầm chờ cô, trong lòng Thư Minh Yên vẫn rất áp lực.
Mỗi buổi sáng anh phải dậy sớm đến công ty, nếu ban đêm còn ngủ trễ như vậy thì làm sao có thể ngủ đủ giấc chứ?
Cứ tiếp tục như vậy thì sức khoẻ sẽ dần suy yếu, mặc dù có kiên trì tập thể hình cũng không được.
Thư Minh Yên do dự một lát, lên tiếng: “Xin lỗi, hôm nay tôi thật sự không phải cố tình quên đâu, lần sau nếu đến khuya rồi mà tôi vẫn chưa gọi thì anh đừng đợi nhé, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong màn hình điện thoại, Mộ Du Trầm liếc nhìn cô một cái: “Em cho rằng vì sao tôi luôn bảo em phải gọi video cho tôi cho dù em về muộn thế nào hửm?”
Thư Minh Yên bị hỏi như vậy thì hơi giật mình, suy nghĩ một lát: “Tôi nghĩ cho dù trước đây chúng ta đã hẹn mỗi ngày gọi một lần, nhưng cũng khó tránh khỏi ngoại lệ, thật ra nếu có một ngày không gọi cũng không sao đâu.”
Vừa dứt lời, cô chú ý tới khuôn mặt lộ vẻ nghiêm nghị của Mộ Du Trầm, bất giác nuốt nước miếng: “Tôi nói không đúng sao?”
Bên kia điện thoại, Mộ Du Trầm khẽ thở dài một tiếng, nói: “Một mình em ở Đồng Thành, lại còn phải quay đêm liên tục. Chúng ta là vợ chồng, mỗi đêm chờ em an toàn trở về khách sạn, không phải là việc tôi phải làm sao?”
Thì ra anh đang lo lắng cho sự an nguy của cô.
Mộ Du Trầm luôn là một người đàn ông chu đáo và đảm đương như vậy, từ khi hai người lĩnh chứng, anh đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn, trong lòng Thư Minh Yên cũng không quá bất ngờ.
Nhưng dù sao trước đây hai người cũng không tiếp xúc nhiều, đột nhiên được anh quan tâm như vậy, thật ra Thư Minh Yên cũng có chút không quen.
Chẳng hiểu sao hai má cô bắt đầu nóng lên, mím môi, nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày tôi chỉ đi lại giữa đoàn phim và khách sạn, rất an toàn, thật ra anh không cần quá quan tâm tôi đâu.”
Mộ Du Trầm không tiếp tục tranh cãi vấn đề này với cô nữa, có một số việc dù tranh cãi thế nào cũng sẽ không có được kết quả.
Anh tiện thể hỏi chuyện hồi sáng: “Sao em lại hỏi về chuyện của Cơ Trạch Dương?”
Dựa theo những hiểu biết của Mộ Du Trầm về Thư Minh Yên, cô không phải là người khi nghe được tin đồn này nọ sẽ đến hỏi anh, chắc chắn phải có lý do.
Hơn nữa câu trả lời hồi sáng của cô rất ấp úng, suốt cả buổi chiều Mộ Du Trầm càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nên đêm nay anh vẫn luôn cầm điện thoại chờ cô gọi đến.
Nhưng cô vẫn mãi không gọi, trong lòng Mộ Du Trầm cảm thấy bất an, sợ cô xảy ra chuyện gì nên mới chủ động gọi cho cô.
Mộ Du Trầm dừng lại, cách một lớp màn hình, anh quan sát ánh mắt có chút trốn tránh của Thư Minh Yên, sắc mặt dần tối sầm lại: “Nông Nông, có phải em đã gặp hắn ta không?”
Lúc này vốn dĩ Thư Minh Yên cũng đang phiền lòng vì chuyện này, cô nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Quả thật hôm nay tôi đã gặp anh ta, chẳng qua người dính dáng nhiều nhất đến chuyện này không phải là tôi, mà là Bạch Đường.”
Đầu lưỡi của cô li3m môi dưới, trong lòng đang sắp xếp lại ngôn từ, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho anh nghe.
Mộ Du Trầm cau mày: “Sao hồi sáng gọi điện em lại không nói?”
“Lúc đó tôi chỉ mới gặp Cơ Trạch Dương lần đầu tiên, vẫn chưa rõ mối quan hệ giữa Bạch Đường và Cơ Trạch Dương là gì, đương nhiên rất khó để nói, vì vậy nên vừa rồi tôi đã tìm Bạch Đường để hỏi rõ mọi chuyện. Anh nói đúng, tên đó đúng là một kẻ điên, lại còn bi3n thái nữa!”
Mộ Du Trầm đang suy tư chuyện gì đó, không thể nhìn ra cảm xúc trên khuôn mặt.
Im lặng một hồi, anh hỏi: “Bạch Đường nhờ em giúp đỡ?”
Thư Minh Yên sợ anh có định kiến với Bạch Đường, vội vàng lắc đầu: “Không có không có, là tối nay tôi chủ động nói muốn giúp chị ấy.”
Cô dừng lại, hiếm khi nói những lời trong lời với Mộ Du Trầm: “Tôi rời khỏi Giá Huyện nhiều năm vậy rồi, ở bên đó chỉ còn lại một người chị em tốt là Bạch Đường, hai nhà lại là hàng xóm, khi còn bé chúng tôi thường rất dính nhau, bây giờ chị ấy xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể mặc kệ được, anh nói xem đúng không?”
Cô nói xong những lời này, thử lén quan sát biểu cảm của Mộ Du Trầm.
Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như thường: “Em muốn quản thế nào?”
Chuyện của Bạch Đường, vừa rồi trong lòng Thư Minh Yên đã nghĩ đến một cách giải quyết, loại người hung ác nham hiểm như Cơ Trạch Dương, chắc chắn có mưu mô bất chính, không chừng trong chuyện làm ăn sẽ có vài mánh khoé trái pháp luật.
Cô chỉ cần uỷ thác luật sư, nghĩ cách tìm kiếm bằng chứng chứng minh Cơ Trạch Dương vi phạm pháp luật, khiến anh ta bị phán vài năm tù, như vậy thì Bạch Đường mới có thể an toàn.
Nếu Mộ Du Trầm đã hỏi thì Thư Minh Yên sẽ nói hết những ý tưởng ban đầu của mình cho anh nghe, rồi lại hỏi: “Trước kia anh vẫn luôn từ chối làm ăn với anh ta, vậy chắc chắn là có nguyên nhân đúng không, anh ta có nhược điểm gì sao? Hơn nữa, hẳn là anh quen biết luật sư rất giỏi, có thể giới thiệu cho tôi không?”
Mộ Du Trầm trả lời rất quyết đoán: “Có quen biết cũng không nói với em, em cứ ngoan ngoãn ở đoàn phim đi, đừng lo chuyện gì cả.”
Thư Minh Yên: “...”
Thấy được sự mất mát rõ ràng trên mặt cô, giọng điệu của Mộ Du Trầm dịu xuống: “Quả thật Cơ Trạch Dương bị nghi ngờ có dính líu đến một số việc kinh doanh phạm pháp, em rất thông minh khi có thể nghĩ đến phương diện này, chẳng qua anh em nhà họ Lục mấy năm nay đã liên tục thu thập chứng cứ, sẽ mau chóng có kết quả thôi.”
Tạm dừng trong giây lát, anh lại nhỏ nhẹ an ủi cô: “Em muốn giúp cô ấy thì tôi có thể hiểu, nhưng nếu Bạch Đường đã vào đoàn phim, chỉ cần đừng ở một mình thì Cơ Trạch Dương sẽ không thể công khai bắt người trở về, tạm thời cô ấy vẫn an toàn, em đừng quá lo lắng.”
Thì ra người nhà họ Lục đã và đang tìm chứng cứ, Lục gia ở Đồng Thành lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn so với việc cô tìm luật sư.
Trong lòng Thư Minh Yên cũng đã yên tâm hơn, chợt cô hỏi: “Tội mà Cơ Trạch Dương phạm phải có nghiêm trọng không?”
“Phải đợi tập hợp được toàn bộ chứng cứ thì mới biết được.” Mộ Du Trầm sâu xa nói: “Nông Nông, em một thân một mình ở Đồng Thành, sau này xảy ra chuyện gì thì đều phải nói với tôi trước, có biết không?”
Thư Minh Yên gật đầu: “Ban ngày tôi chỉ tìm Bạch Đường trước để hỏi rõ mọi chuyện sao lại như vậy, cũng vì sợ anh lo lắng. Đêm nay sau nay chị ấy kể với tôi rồi, cho dù anh không hỏi thì tôi cũng sẽ tìm anh kể hết.”
Vẻ mặt của Mộ Du Trầm dần giãn ra: “Rất ngoan.”
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, anh dịu dàng nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải đi làm mà, sau này cố gắng đừng thức muộn như vậy.”
“Được.” Thư Minh Yên vẫy tay trước điện thoại: “Ngủ ngon, anh cũng ngủ sớm đi nhé.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thư Minh Yên rời khỏi giao diện trò chuyện, nhìn thấy mục Wechat Sport bên dưới.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi tìm số bước chân của Mộ Du Trầm, thả tim cho anh.
Làm xong chuyện này, cô mới cong môi lên giường ngủ.
-
Trong thư phòng trên lầu hai của nhà cũ Mộ gia, ánh đèn rực rỡ khiến bên trong sáng bừng như ban ngày.
Mộ Du Trầm dựa người vào lưng ghế, cau mày nghĩ đến chuyện của Cơ Trạch Dương.
Trầm ngâm một hồi, anh mở danh bạ, tìm số của Doãn Mặc, bấm gọi.
Doãn Mặc bắt máy rất nhanh: “Chuyện gì?”
Mộ Du Trầm: “Chuyện Minh Yên ở đoàn phim 《 Tranh giành Xuân Thu 》 của Tinh Đồ, cậu biết chứ?”
“Mộ Dữu nói với tôi rồi.”
“Cô ấy bị cuốn vào chuyện của Cơ Trạch Dương, sắp tới tôi sẽ sắp xếp vài vệ sĩ trà trộn vào đoàn phim để dõi theo cô ấy. Cậu đánh tiếng với Doãn Toại một chút, đừng để cậu ấy nghĩ rằng tôi có ác ý muốn cạnh tranh, gây chuyện trong đoàn phim mà cậu ấy coi trọng.”
Doãn Mặc có chút khó hiểu: “Chỉ việc này thôi à, sao cậu không đích thân nói với anh ấy đi? Tôi cũng không phải là ống loa của hai người.”
Mộ Du Trầm: “Cậu ấy là anh trai của cậu, cậu là cháu rể của tôi, cậu rất hợp làm ống loa.”
Doãn Mặc: “...”
Mộ Du Trầm: “Cậu không muốn? Vậy tôi tìm Mộ Dữu.”
Doãn Mặc đồng ý thoả hiệp: “Cô ấy đang ở nhà Mộ Du Vãn, bây giờ chắc ngủ rồi, cậu đừng làm phiền cô ấy, để tôi nói với anh trai.”
-
Sáng hôm sau, Thư Minh Yên mở mắt dậy đã thấy tin nhắn wechat của Mộ Dữu.
Tiểu Dữu: 【 Bên cậu xảy ra chuyện gì thế, chú nhỏ của mình còn cho người đến đoàn phim bảo vệ cậu? 】
Thư Minh Yên nhìn thấy tin nhắn thì sửng sốt hai giây, nghĩ đến chuyện của Cơ Trạch Dương.
Mộ Du Trầm còn cần bảo vệ cô sao?
Cô gõ chữ gửi qua: 【 Sao cậu biết thế? 】
Tiểu Dữu: 【 Tối hôm qua chú ấy tìm chồng mình, sáng nay chồng mình vừa nói lại với mình đó. 】
Tiểu Dữu: 【 Cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ? 】
Thư Minh Yên nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy vẫn không nên để cô ấy lo lắng: 【 Không phải chuyện gì lớn đâu, có lẽ anh ấy cảm thấy mình ở Đồng Thành một mình nên lo lắng thôi. 】
Tiểu Dữu: 【 Là vậy sao, thế thì chú nhỏ mình rất quan tâm đ ến cậu nha. 】
Tiểu Dữu: 【 Chú ấy lại biết cách quan tâm đ ến người khác vậy sao, chậc, đúng là không đơn giản mà. 】
Tiểu Dữu: 【 Ánh mắt mờ ám.jpg 】
Buổi sáng khi tới đoàn phim, Thư Minh Yên cảm nhận được rõ sự khác thường trong đoàn phim.
— Còn có vài gương mặt xa lạ mang vóc dáng rất cường tráng.
Những người này ăn mặc đơn giản, phụ trách một số việc tay chân lặt vặt trong đoàn phim, trông rất bình thường.
Nhưng quan sát kỹ sẽ phát hiện, họ không bao giờ cách quá xa Thư Minh Yên.
Quả nhiên lời Mộ Dữu nói là thật, những người này đều do Mộ Du Trầm sắp xếp vào.
Đối với sự an bài này, vốn dĩ Thư Minh Yên có chút không quen, cô sợ bị những người khác trong đoàn phim phát hiện, và làm bại lộ mối quan hệ vợ chồng của cô và Mộ Du Trầm.
Sau đó Thư Minh Yên lại phát hiện mọi người đều lo việc riêng của mình, không ai chú ý đến chuyện này, thì mới cảm thấy yên lòng.
Cẩn thận nghĩ lại, Thư Minh Yên cảm thấy như vậy cũng rất tốt, cô kéo Bạch Đường đi chung với mình, như vậy thì Bạch Đường cũng sẽ được bảo vệ.
Kể từ đó, Cơ Trạch Dương càng không dám giống như hôm qua, đến đoàn phim làm ra những hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy ngày nay, Bạch Đường ở đâu một mình thì đều nhìn thấy Thư Minh Yên hướng về phía mình, dần dần, cô ấy cũng nhạy bén nhận ra sự tồn tại của những người này.
Hôm nay cảnh quay của Bạch Đường đã xong, thấy Thư Minh Yên đang một mình ngồi trong góc chỉnh sữa kịch bản.
Cô ấy đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thư Minh Yên, quét mắt nhìn những vệ sĩ xung quanh cô, bỗng nhiên cảm khái một câu: “Trước kia chị còn sợ em sống ở nhà hào môn như Mộ gia, sẽ bị người ta khi dễ. Bây giờ xem ra, người khác của Mộ gia thì chị không biết, nhưng ít ra Mộ Du Trầm rất thương em.”
Thư Minh Yên biết Mộ Du Trầm rất quan tâm đ ến mình, nhưng đây là lần đầu tiên, cô nghe được người khác dùng từ “thương” để miêu tả sự quan tâm của Mộ Du Trầm dành cho cô.
Cô dời tầm mắt khỏi kịch bản, vì cách dùng từ này mà có chút mơ hồ, nhưng cũng có chút ngọt ngào, thất thần trong chốc lát.
Sau đó cân nhắc kỹ lại, Thư Minh Yên thầm nghĩ, quả thật Mộ Du Trầm cũng xem như là thương cô mà nhỉ.
Hơn nữa sau khi hai người lĩnh chứng, biểu hiện của anh lại càng rõ ràng hơn.
Anh còn nói, mỗi đêm chờ cuộc gọi video của cô, là vì quan tâm đ ến an toàn của cô.
Thương cô.
Thư Minh Yên lẩm nhẩm hai chữ này, khớp ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt kịch bản, hàng mi dài cong