=============
Thẩm Hòe Tự không thể nhớ rõ mình đã tới vịnh Kỳ Thủy bao nhiêu lần, thời còn làm trong công ty của Triệu Văn Nhân, chỉ cần trong khoảng thời gian phóng tên lửa không có chuyện gì quan trọng, anh đều sẽ đi một chuyến.
Cùng Kỷ Xuân Sơn ôm nhau ngủ ở nơi này đã từng là cảnh tượng chỉ tồn tại trong ảo giác của anh.
Giờ phút này, cảm giác cũng không khác gì đang nằm mơ.
Kỷ Xuân Sơn tinh tế quan sát dấu cắn trên vai anh, thầm nghĩ đã đến lúc nên sửa tật xấu thích cắn người trong khi l@m tình rồi.
"Hình như có bị rách da đấy, em thấy đau sao không nói?" Kỷ Xuân Sơn nhẹ nhàng thổi thổi mấy cái lên vết thương.
Thẩm Hòe Tự cuộn chặt mình vào trong ngực hắn, chậm rãi hít ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng.
"Đã nói không đau rồi mà, em thích anh chơi mạnh bạo."
Đối với anh mà nói, tất cả những dấu vết này đều là minh chứng Kỷ Xuân Sơn thật sự tồn tại.
Ngón tay anh vuốt v e sau lưng Kỷ Xuân Sơn, nhẹ giọng hỏi: "Thế...!rốt cuộc muốn kể em nghe bí mật gì nào?"
"Ừm..." Kỷ Xuân Sơn chống cằm l3n đỉnh đầu anh, suy nghĩ một lát rồi nói, "Hôm nay tôi vốn muốn đàn một bài khác cơ."
"Là bài gì?" Thẩm Hòe Tự hỏi xong lại cảm thấy câu này hơi dư thừa, dù sao bản thân anh chẳng nghe được bao nhiêu bài hát đang lưu hành, "Thôi, anh có nói em cũng không biết đâu."
"Không biết cũng không sao, tôi có thể hát cho em nghe."
Thẩm Hòe Tự sửng sốt: "Anh còn biết hát?"
Kỷ Xuân Sơn nhẹ giọng bật cười, ngón tay chải vuốt mái tóc mềm mại chưa hoàn toàn khô hẳn: "Đột ngột đổi sang bài khác là vì...!tôi chỉ muốn hát cho một mình em nghe thôi."
Thẩm Hòe Tự ôm hắn nhắm mắt lại: "Vậy anh cứ hát đi, em nghe đây."
Kỷ Xuân Sơn đổi lại tư thế nằm hơi nghiêng một chút.
Giọng hắn tựa như cơn gió biển ban đêm tình tứ thổi qua tai Thẩm Hòe Tự, anh mơ màng buồn ngủ giữa tiếng ca trầm thấp dịu dàng nên chỉ nhớ được vài ba câu từ ít ỏi.
Khi tôi nhìn vào mắt em,
Một ngôi sao lặng lẽ thức tỉnh.
Tính toán kỹ lưỡng chu kỳ vận hành,
Nhưng không thể tính nổi thời khắc tương ngộ em.
Tôi liều lĩnh thay đổi quỹ đạo,
Để bay về phương hướng có em.
Khoảng cách mấy vạn năm ánh sáng,
Cũng chỉ là,
Khoảng cách của một ánh mắt.
Vì em,
Tôi sẽ băng qua khoảng cách này,
Tôi tình nguyện,
Dù cho phải hóa thành cát bụi...
Bài hát không dài nhưng Kỷ Xuân Sơn hát rất chậm, đến lúc hát xong, Thẩm Hòe Tự đã gần như nửa mơ nửa tỉnh.
"Thích không?" Kỷ Xuân Sơn hỏi.
Qua mười mấy giây, Thẩm Hòe Tự mới thì thào "ừ" một tiếng.
Kỷ Xuân Sơn hạ một nụ hôn xuống đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai: "Ngủ đi, ngủ ngon."
*
Đây có lẽ là giấc ngủ yên ổn nhất của Thẩm Hòe Tự ở Văn Xương.
Tỉnh dậy đã sắp đến giờ cơm trưa, hai người ăn trưa ở khách sạn rồi chuẩn bị đi ra ngoài bãi biển, đột nhiên Thẩm Hòe Tự sửa lại ý định.
"Về phòng xem đi, trên bãi cát nhiều người lắm."
Kỷ Xuân Sơn không dị nghị tiếng nào, ngắm phóng tên lửa từ dưới bãi cát đối với hai người bọn họ cũng không phải trải nghiệm gì mới mẻ.
"Đây là lần đầu em xem từ vị trí này đấy." Thẩm Hòe Tự dựa lên lan can ban công khách sạn nhìn ra bệ phóng tên lửa ở phía xa, "Cảm giác rất mới lạ."
"Trước kia thường xuyên đến đây lắm à?"
"Ừ, hồi còn làm trong công ty mẹ em, cứ rảnh là tới suốt." Thẩm Hòe Tự nhún vai, "Giờ thì hết rồi, bị bà Triệu