Trên đài ông Từ đang nói điều gì đó rất kích động, cầm micro lệ rơi đầy mặt.
Từ Nghiêu đứng bên cạnh ông Từ, thấy vậy liền vội vàng lấy khăn giấy ra giúp ông lau nước mắt, sắc mặt chuyên chú, động tác thân mật.
Mà bà Từ đứng cạnh hai người, sau khi nhìn thấy động tác của Từ Nghiêu trên mặt không có cảm xúc dư thừa nào, tựa như đã quen với sự thân mật giữa hai cha con. Khi ông Từ nhìn qua, bà còn săn sóc đưa ly rượu cocktail trong tay cho ông.
Ông Từ thấy bà Từ không nhận ra điều gì bất thường, hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy.
Bà Từ lại cầm một ly rượu vang đỏ từ trong tay người hầu đưa cho Từ Uẩn Tri đứng bên cạnh.
Từ Nghiêu lướt qua ly rượu nhìn về phía Từ Uẩn Tri, chứng kiến một màn này trong mắt hiện lên một ý cười như đạt được mục đích, vừa lòng dời tầm mắt.
Trên đài ông Từ nâng ly: "Trong ngày đáng ăn mừng này, tôi thay mặt cả nhà kính các vị một ly!"
Mắt thấy ông Từ uống một hơi cạn sạch ly rượu cocktail, bà Từ ở bên cạnh bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn ông, khóe miệng lóe lên một nụ cười ngắn ngủi rồi biến mất.
Diệp Lạc Dao cau mày, quan sát bầu không khí quỷ dị giữa một nhà bọn họ, nhìn như không có gì khác thường nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nghĩ đến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết mình đọc trước kia, cậu chợt tỉnh ngộ ——
【 Mình hiểu rồi!!! 】
Một giọng nói kích động đột nhiên vang lên, dọa ba Hoắc mẹ Hoắc thịch thịch một phen.
Không đợi bọn họ hòa hoãn lại liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nói với giọng điệu hưng phấn:
【 Khó trách trước đó mình luôn cảm thấy có vấn đề về logic, theo logic mà nói, loại người có dã tâm mưu mô như Từ Nghiêu, khẳng định sẽ không phạm sai lầm trong sự kiện quan trọng, càng không thể nào làm ra loại chuyện vụng trộm với cha nuôi vào ngày hôm nay......... cho nên anh ta căn bản không biết trong ly rượu cocktail này đã bị pha thêm thuốc! 】
【 Người mà Từ Nghiêu vừa nhìn là Từ Uẩn Tri......... Anh ta muốn bỏ thuốc cho Từ Uẩn Tri! 】
【 Nhưng anh ta không ngờ ly rượu bỏ thuốc kia đã bị ông Từ uống rồi! 】
【 Hơn nữa, bữa tiệc hôm nay mời không ít phòng viên truyền thông, nhưng trang viên này lớn như vậy, phòng khách cũng rất nhiều, sao có khả năng trùng hợp bị phóng viên bắt gặp được? Trừ phi chủ nhân của bữa tiệc này cố tình dẫn bọn họ đi bắt gian! 】
Diệp Lạc Dao đưa ra kết luận: 【 Dì Từ khẳng định đã biết chuyện này từ lâu! 】
Người Hoắc gia và Tần Diệu nghe đến đây cũng tỉnh ngộ mà gật đầu.
Thì ra là vậy!
Vậy chẳng phải bà Từ từ lâu đã biết được chuyện ngoại tình giữa ông Từ và Từ Nghiêu?!
Mẹ Hoắc nhăn mi nhịn không được nhỏ giọng nói: "Khổ cho cô ấy rồi......."
Ba Hoắc cũng gật đầu.
Con trai lưu lạc bên ngoài mười mấy năm của mình khó khăn lắm mới quay về, kết quả đứa con nuôi mình nuôi bên người vì lo lắng địa vị sẽ bị đe dọa vậy mà lại đi câu dẫn cha nuôi, người đã nuôi nấng mình mười mấy năm!
Bà Từ không lập tức vạch trần ngay mà nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ!
"Anh nhớ hộ khẩu của Từ Nghiêu không thuộc Từ gia phải không?" Ba Hoắc nghĩ đến gì đó hạ thấp giọng hỏi mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc gật đầu, giao tình trước đó của bà và bà Từ cũng không tồi, nhỏ giọng nói: "Bà Từ lo lắng nuôi ra một Từ Nghiêu dã tâm lớn nên đề phòng từ trước, trước kia em còn nói cô ấy quá mức cẩn thận rồi........"
Nhưng hiện tại xem ra, không phải đứa trẻ nào cũng là Diệp Lạc Dao.
Mẹ Hoắc nói: "Đúng rồi, đợi khi nào anh có thời gian nhớ ký vào thỏa thuận tặng cổ phần cho Tiểu Dao."
Ba Hoắc cười: "Yên tâm, đã sớm chuẩn bị rồi, vốn dĩ lúc trước cũng nói qua, đợi Tiểu Dao thành niên hai chúng ta sẽ chuyển nhượng cổ phần cho nó."
Trên đài, ông Từ và Từ Nghiêu vẫn đang "phụ tử tình thâm", bởi vì uống ly rượu bỏ thêm thuốc kia cho nên bước chân của ông Từ đã có chút loạng choạng, Từ Nghiêu lập tức tiến lên đỡ lấy ông.
Lão nam nhân nghiêng đầu, tầm mặt dừng lại trên gương mặt của Từ Nghiêu, mang theo một tia mê ly, cánh tay thuận thế đặt lên eo Từ Nghiêu, thậm chí còn siết chặt.
Từ Nghiêu không trốn tránh, chỉ quở trách mà nhìn ông một cái.
Ngay sau đó ông Từ cười khẽ ra tiếng.
Từ Nghiêu trái lại có chút thẹn thùng cúi thấp đầu.
Diệp Lạc Dao nhìn một màn này lông mày nhăn nhúm lại với nhau, cảm giác hai mắt mình đang bị cưỡng hi3p:
【 Mình chỉ là một người thích xem tiểu thuyết, thật sự không nghĩ tới sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng cay mắt này —— 】
【 Cứu mạng, ai đó có thể giúp tôi rửa mắt được không! 】
Tần Diệu bị cậu ồn đến đau đầu, nhanh chóng đưa tay vỗ vai Diệp Nhạc Dao: "Lạc Dao, trước đó cậu từ chối lời mời tham gia tống nghệ của tôi là có điều gì băn khoăn sao?"
Suy nghĩ của Diệp Lạc Dao trong nháy mắt bị kéo lại, quay đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tần Diệu, tròng mắt cậu hơi mở to không tự chủ được nói: 【 Oa, sao trước đó mình không phát hiện ra Tần tổng rất đẹp trai nha! 】
Tần Diệu: "......."
Cho nên hai lần gặp mặt trước đó rốt cuộc cậu nhìn cái gì vậy?
Chỉ nhìn thấy tiền?
Diệp Lạc Dao nói với giọng điệu đương nhiên:
【 Trước đó chỉ tập trung kiếm tiền nên không phát hiện ra! 】
Tần Diệu: "......"
Được được được.
Hắn không nên nảy sinh lòng tốt cứu vớt đôi mắt của Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nhận ra sắc mặt dị thường của Tần Diệu, mở miệng nói: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy hiện tại tôi vẫn chưa xuất đạo, vừa xuất đạo liền tham gia chương trình nổi tiếng như vậy, trong lòng có chút gánh nặng."
【 Tùy tiện bịa ra thôi, chủ yếu là do cùng một đám khách mời sắp sập phòng không còn người nào sống sót tham gia cùng một chương trình, thật sự rất kh ủng bố! 】
Nội tâm nam sinh trước mặt khá thành thật, ít nhiều nhờ Diệp Lạc Dao, hiện tại Tần Diệu đã bắt đầu ra tay điều tra các nghệ sĩ trong danh sách mời.
Nghĩ đến đây, Tần Diệu hỏi: "Vậy nếu tôi thay đổi khách mời, cậu có đồng ý tham gia chương trình không?"
Diệp Lạc Dao: "Hử?"
【 Đổi người? Sao Tần tổng đột nhiên lại nghĩ đến việc đổi người? 】
【 Chẳng lẽ thật sự vào chùa cúng bái được cao nhân chỉ điểm? 】
Tần Diệu nhìn sắc mặt mờ mịt của Diệp Lạc Dao, tâm nói xác thật cũng coi như là cao nhân.
Nếu không có Diệp Lạc Dao, kế tiếp hắn có lẽ sẽ có hai hạng mục thất bại liên tiếp.
Nghĩ đến trình độ thích tiền của Diệp Lạc Dao, Tần Diệu cảm thấy đây là một cú lội ngược dòng: "Nếu cậu tham gia, tôi sẽ trả cậu 50 vạn một tập."
Mức thù lao này đối với nhiều nghệ sĩ tuyến 2 trong giới mà nói đều khá cao, nhưng thời điểm này Diệp Lạc Dao vẫn là một người mới, nhận được mức thù lao cao như vậy đã rất hiếm có rồi.
Diệp Lạc Dao nghe được lời này hai mắt chợt lóe sáng.
Một tập 50 vạn, vậy 12 tập chính là 600 vạn!
【 Có chút...... động tâm! 】
Nhưng cậu không đáp ứng luôn mà chỉ nói: "Tôi sẽ suy nghĩ lại......."
Tần Diệu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn lên đài.
Trên mặt ông Từ lúc này đã phủ một tầng màu hồng, trông giống như đã uống rất nhiều, Từ Nghiêu đứng cạnh ông vẫn luôn đỡ lấy ông mới không làm người ngã xuống.
Chỉ là cũng không biết do ông Từ quá nặng hay là do bàn tay đặt trên eo Từ Nghiêu của ông không thành thật, trên mặt Từ Nghiêu cũng lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Lạc Dao nhìn một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt:
【 Quá cay mắt rồi, mình vẫn nên bớt nhìn thì hơn. 】
【 Bất quá trông ông Từ giống như sắp không chịu được nữa....... 】
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời liền thấy Từ Nghiêu đột nhiên quay sang nói gì đó với bà Từ.
Bà Từ gật đầu, Từ Nghiêu đỡ ông Từ xuống đài rồi đi về hướng khách sạn sau đại sảnh.
【 Oa ~~~ bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Bây giờ phải đi rồi à?! 】
Diệp Lạc Dao nóng lòng, lại quay đầu nhìn Tần Diệu bên cạnh.
Đang do dự không biết dùng lý do gì để tách khỏi hắn thì bên cạnh truyền đến giọng nói của Hoắc yến: "Diệp Lạc Dao."
Diệp Lạc Dao nhìn sang: "Anh hai."
Hoắc Yến hướng Tần Diệu gật đầu, sắc mặt nhìn thì bình thường hưng thực chất nội tâm cực kỳ hưng phân, dưới sự nguy cơ sẽ bị người đại diện mắng một phen lại xin nghỉ thêm một ngày, còn không phải là bởi vì thời khắc này hay sao?
Hoắc Yến đè nén sự kích động trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Cùng anh lên phòng thay quần áo trên lầu."
Bữa tiệc ngày hôm nay sẽ tổ chức cả ngày, vì muốn cho các khách mời có một nơi để nghỉ ngơi, cho nên Từ gia đã chuẩn bị cho mỗi khách khứa một phòng nghỉ ở trên lầu.
Diệp Lạc Dao: