(*) Rắn chuột mổ ổ 蛇鼠一窝: có nghĩa là mô tả những người xấu thông đồng với nhau, hoặc mô tả hai người có quan hệ họ hàng với nhau cùng làm điều xấu (có hàm ý xúc phạm).
Năm món vật phẩm đấu giá được trưng bày xong, hội trường đấu giá rơi vào sự im lặng chết chóc.
Cho dù là người chậm chạp đến đâu thì vào lúc này cũng hiểu rõ.
Tên của năm vật phẩm đấu giá này chắc chắn không phải do Trịnh Duệ tùy tiện đặt ra, trong hàng chữ ngắn ngủi tuyệt đối ẩn chứa ý nghĩa sâu xa.
Về phần Trịnh Duệ rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, phải xem có người nguyện ý giải đáp cho bọn họ nghe hay không.
Những vị khách có mặt đều sôi nổi ghé mắt, ánh mắt thăm dò hóng chuyện từ bốn phương tám hướng đều tập trung vào hai nhân vật chính.
Mà Trịnh Tu và Trang Lâm ý thức được sớm hơn những người khác, tên của năm món đồ đấu giá này không phải ngẫu nhiên!
Chắc chắn do Trịnh Duệ cố ý đặt!
Nhưng tốc độ giới thiệu của Trịnh Duệ quá nhanh, xung quanh còn có những vị khách liên tục nhìn chằm chằm vào bọn họ, cho nên khi bọn họ còn chưa kịp nghĩ biện pháp ứng phó, Trịnh Duệ đã nhanh chóng giới thiệu ba món đồ đấu giá còn lại.
Sau khi xem tên của ba món vật phẩm đấu giá cuối cùng, Trịnh Tu và Trang Lâm càng cảm thấy như mọc gai trên lưng, đứng ngồi không yên.
Đồng thời, bọn họ cũng xác định một điều ———
Trịnh Duệ quả nhiên đã sớm nhận ra được điều bất thường của hai người bọn họ!
Lúc trước sinh Trịnh Duệ cũng là hành động bất đắc dĩ.
Trịnh lão gia tử muốn ôm cháu, cặp vợ chồng giả vì tiền, vì thể diện chỉ có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi sinh ra Trịnh Duệ.
Thời điểm Trịnh Duệ vẫn còn nhỏ, Trịnh Tu và Trang Lâm đều coi thường việc diễn trước mặt cậu.
Trong mắt bọn họ, Trịnh Duệ bất quá chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thì có thể nhớ được chuyện gì?
Cho đến khi Trịnh Duệ dần dần lớn lên, mặc dù Trang Lâm và Trịnh Tu vẫn không diễn trước mặt Trịnh Duệ nhưng ít nhất khi ở nhà bọn họ sẽ không dẫn người nào về.
Bọn họ rõ ràng đã giấu giếm rất tốt, rốt cuộc những chuyện này Trịnh Duệ biết từ khi nào?
Mấy chuyện này thậm chí ngay cả Trang Lâm và Trịnh Tu cũng không biết rõ.
Hơn nữa hiện tại vẫn đang đấu giá từ thiện, Trịnh Duệ ở trước mặt nhiều khách khứa như vậy, đặt tên cho năm món đồ đấu giá khiến người mơ hồ, rốt cuộc Trịnh Duệ muốn làm gì?
Chẳng lẽ....... nó thật sự chuẩn bị vạch trần bọn họ trước mặt nhiều người như vậy sao?
Trịnh Duệ điên rồi sao?
Lúc này, Trang Lâm và Trịnh Tu không còn giữ được nụ cười đúng mực trên mặt được nữa.
Làm sao bọn họ có thể giữ bình tĩnh khi bí mật luôn cất giấu trong lòng cứ như vậy mà bị phanh phui trước mặt công chúng chứ?
Mồ hôi lạnh trên trán Trịnh Tu rơi xuống từng giọt, thậm chí bất chấp âm thanh của mình có bị người bên cạnh nghe thấy hay không, đột nhiên lạnh giọng chất vấn Trang Lâm: "Chẳng lẽ là cô......"
"Trịnh Tu!" Giọng điệu của Trang Lâm đầy tức giận, cũng không duy trì được nụ cười giả tạo nữa, hất cánh tay của người đàn ông ra, không thèm che giấu sự ghét bỏ trong mắt: "Tôi còn chưa chất vấn anh, anh trái lại lại là kẻ ác nhân cáo trạng trước(*)?"
(*) Kẻ ác nhân tiên cáo trạng 恶人先告状: Nghĩa là người phạm tội thường cáo trạng trước, hòng nguỵ tạo lời khai, bóp méo sự thật,...
"Tôi không có." Trịnh Tu hít một hơi thật sâu dự định để bản thân bình tĩnh lại: "Tôi tuyệt đối không........ nói cho Trịnh Duệ."
"Anh không, tôi cũng không phải kẻ ngốc." Trang Lâm cũng bình tĩnh lại, bà ta có điên mới đem loại chuyện này nói cho Trịnh Duệ.
Hai người đều không tiết lộ nguồn cơn của đối phương trước mặt Trịnh Duệ, vậy lý do mà Trịnh Duệ biết được chuyện này chỉ có một ———
Trịnh Duệ đã lén lút điều tra bọn họ từ lâu!
Nếu như nó thật sự công khai chuyện này, vậy chuyện kết hôn hiệp thương của mình và Trịnh Tu cũng không thể giấu được nữa?
Tài sản ———
Sắc mặt Trang Lâm bỗng dưng thay đổi, giơ tay đẩy Trịnh Tu: "Anh còn ngốc ở đó làm gì? Mau kéo tên khốn kiếp kia xuống cho tôi!"
Không kéo cậu xuống, chẳng lẽ đứng nhìn cậu tiếp tục nói nhảm trên sân khấu sao? Bà ta không muốn bị người khác cười vào mặt!
Thừa dịp hiện tại Trịnh Duệ vẫn chưa nói được nhiều, sau đó nói không chừng bọn họ có thể chiếu lệ cho qua.
Nếu mọi chuyện thật sự trở nên không thể vãn hồi được nữa, vậy bọn họ liền toang!
Trịnh Tu định thần lại, nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị lên sân khấu.
Diệp Lạc Dao tai nghe tám phương, luôn chú ý đến phản ứng của Trang Lâm và Trịnh Tu ở phía sau.
Thấy Trịnh Tu rốt cuộc cũng đứng dậy, Diệp Lạc Dao không khỏi lắc đầu:
【 Đáng tiếc, muộn rồi. 】
Quả nhiên, ngay khi Diệp Lạc Dao vừa dứt lời liền thấy trên sân khấu Trịnh Duệ khẽ cười: "Tôi biết những cái tên tôi đặt sẽ khiến mọi người xem không hiểu, thậm chí cảm thấy có chút kỳ lạ. Vậy chúng ta đừng ngại mà liên tưởng thử, tại sao chú tôi nhất quyết muốn tặng một cặp vòng tay trân quý như vậy cho mẹ tôi?"
Trang Lâm cuối cùng bất chấp hình tượng ôn nhu đoan trang trước đó, trực tiếp đứng phắt dậy hô lớn: "Trịnh Duệ! Mày câm miệng ——."
Trịnh Duệ ở trên đài không có chút ý định dừng lại, thậm chí ý cười trên môi cậu còn sâu hơn vài phần, mỉm cười nhìn khán giả dưới đài, giống như đang nói đến chuyện gì đó cực kỳ thú vị: "Câu trả lời rất đơn giản, đương nhiên vì cặp vòng tay này là vật định tình của mẹ tôi và chú tôi!"
Phòng đấu giá yên tĩnh trong chốc láy, sau đó phát ra một cuộc thảo luận sôi nổi.
"Cái gì? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?"
"Vật định tình với chú họ của Trịnh Duệ...... cũng có nghĩa Trang Lâm ngoại tình?"
"Tên của những vật đấu giá khác cũng như vậy......"
"Cho nên hai vợ chồng này ai đi đường nấy sao."
【 Đúng thế, chính là vậy đó! 】
Các khách mời giọng điệu kích động, Diệp Lạc Dao còn hưng phấn hơn bọn họ.
【 Chỉ là hình như hôm nay anh họ Trịnh Tu không tới? 】
【 Hơi đáng tiếc. 】
【 Nhưng cũng không sao, phía sau mỗi vật phẩm đấu giá đều có một chuyện cũ! Chúng ta tiếp tục lắng nghe Trịnh Duệ kể là được rồi! 】
Hôm nay Trịnh Duệ đến là để hủy hoại danh tiếng của Trang Lâm và Trịnh Tu, cho nên chuyện cũ đằng sau những vật phẩm đấu giá này cậu sẽ tận tình kỹ lưỡng kể lại, không nỡ bót xót chỉ một chút!
Nói về vật phẩm đấu giá thứ nhất xong, Trịnh Duệ liền gấp gáp giới thiệu đến vật phẩm đấu giá thứ hai.
"Vòng tay dì nhỏ, đúng như cái tên gọi, đây là quà sinh nhật dì nhỏ của tôi tặng cho ba tôi, vào tháng thứ hai sau khi bọn họ xác định quan hệ........"
Trịnh Duệ nói rồi bỗng dừng lại, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Chỉ cần nghe đến đây, máu trong người Trịnh Tu lập tức đông cứng.
Đây là chuyện nhiều năm trước, Trịnh Duệ vậy mà vẫn có thể nhớ rõ ràng?
Không có khả năng?
Một giây sau liền thấy Trịnh Duệ tự tin mỉm cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, khi đó tôi hình như mới 5 tuổi thì phải? Ngày đó bọn họ tụ tập lại cùng nhau để chúc mừng sinh nhật tôi, nhưng bọn họ cũng biết, tiệc sinh nhật ấy, đặc biệt là tiệc gia đình, người trong nhà rất nhiều, tâm tư của ba mẹ tôi lại không đặt lên người tôi, vì vậy cần chúc mừng thì chúc mừng, sau đó ba tôi dẫn dì nhỏ vào phòng."
Sắc mặt Trịnh Tu tức khắc tái xanh, vội vàng tăng tốc xông lên sân khấu.
Nhưng Trịnh Duệ vẫn tiếp tục nói: "Hai người bọn họ ở trong phòng chơi rất lâu, tôi nhớ là khoảng giữa trưa, cho đến khi tiệc tối sắp bắt đầu bọn họ mới ra."
Trịnh Duệ nói với giọng điệu có chút tiếc nuối: "Cũng không biết bọn họ ở bên trong chơi cái gì, dù là một chút cũng không nói cho tôi biết, nhưng có thể chơi lâu như vậy chắc chắn là một trò chơi vô cùng thú vị hấp dẫn phải không?"
"Trịnh Duệ!" Lúc này Trịnh Tu cuối cùng cũng vội vàng bước lên đài, nghe thấy từ hình dung đáng sợ này, cả mặt hắn đều đỏ bừng.
"Mày điên rồi sao? Có phải mày muốn tao tức chết hay không?!"
Diệp Lạc Dao sắp cười điên.
【 Trịnh Duệ thật biết hình dung, hình ảnh lập tức có luôn! 】
Khóe miệng ba Hoắc mẹ Hoắc nhếch cao.
Nói không sai.
Là cả một buổi chiều đó!
Trịnh Tu làm sao có thể để Trịnh Duệ tiếp tục nói nhảm, hắn trực tiếp tiến lên định giật lấy micro trong tay Trịnh Duệ: "Đưa micro cho tao, mày mau cút xuống cho tao! Không cho phép mày nói càn nói bậy nữa......"
Ăn dưa đang ăn đến sôi nổi, lúc này bị gián đoạn, trên mặt các khách khứa đều thấy hơi khó chịu, thậm chí còn có một số người có chút lo lắng.
"Còn có thể tiếp tục........ không?"
Tuy không quá lịch sự nhưng bọn họ thật sự rất muốn ăn hết quả dưa lớn này.
Diệp Lạc Dao cũng gấp gáp không kém:
【 Này, có ai đi giúp Trịnh Duệ không, không thể để micro của cậu ta bị đoạt đi được. 】
【 Micro bị đoạt rồi thì chúng ta phải xem thế nào? 】
Mẹ Hoắc cũng liếc mắt nhìn ba Hoắc.
Nói thế nào thì Trịnh Tu cũng là một người trưởng thành, nếu một chọi một, Trịnh Duệ chắc chắn sẽ là người ăn đắng.
Ngay lúc cả hai đang suy nghĩ có nên liên lạc với bảo an hay không, đúng lúc này, chỉ thấy hai vệ sĩ đột nhiên từ sau hậu trường đi ra, không một lời giải thích mà chặn lại Trịnh Tu đang có ý định giật micro của Trịnh Duệ.
Diệp Lạc Dao thấy cảnh này lập tức thở phào.
【 Xem ra Trịnh Duệ đã chuẩn bị từ trước, hai vệ sĩ này trông không giống vệ sĩ của phòng đấu giá. 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc gật đầu.
Xác thật không giống vệ sĩ của phòng đấu giá, chắc là vệ sĩ riêng do Trịnh Duệ thuê.
Vì Trịnh Duệ đã dẫn theo vệ sĩ từ trước, vậy bọn họ cũng không cần lo lắng nữa.
Vừa rồi các khách khứa còn có chút nóng nảy, lúc này cũng an thâm lần lượt thay đổi sang tư thế ngồi thoải mái.
Trên đài, vệ sĩ bất chấp sự vùng vẫy của Trịnh Tu trực tiếp đưa người xuống đài.
Trịnh Tu vẫn đang giãy giụa: "Buông tôi ra, mau buông ra ——— Trịnh Duệ, tao cảnh cáo mày, nếu mày còn nói bậy, tao ———."
Trịnh Duệ thậm chí không thèm Trịnh Tu một cái, cũng không để lời đe dọa của hắn vào trong mắt, thậm chí còn cầm lấy micro mỉm cười hỏi hắn: "Ba, ba muốn làm gì? Chẳng lẽ con nói không phải sự thật sao? Hay là do con nhớ sai thời gian?"
【 Chính là vì sự thật nên ông ta mới gấp đó ha ha ha. 】
Diệp Lạc Dao khúc khích cười.
【 Cậu phải nhớ rõ một điều, duy chỉ phá vỡ phòng ngự với chị dâu thật! 】
(*) Nguyên câu — 毒唯只对真嫂子破防: Đây là một câu nói nổi tiếng trên mạng Trung Quốc do một diễn viên đảm nhận vai hoàng tử gì đó trong phim Đông Cung của Bành Tiểu Nhiễm nói.
Trịnh Duệ vẫn tiếp tục nói: "Nếu quả thật là tôi nhớ sai thời gian, vậy tôi xin lỗi ba tôi trước, nếu người không hài lòng thì tôi sẽ đổi một buổi chiều thành nửa tiếng được không?"
Trịnh Tu tức đến hét lớn: "Mày ——."
"Vậy mười phút?" Trịnh Duệ dùng giọng điệu thương lượng.
"Mày con mẹ nó ———."
"Được rồi được rồi." Giọng điệu của Trịnh Duệ tựa như bất lực: "Vậy cứ theo ý của ba đi, một phút được rồi phải không? Ba và dì con chơi trò chơi trong phòng một phút là được rồi đúng không?"
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
Diệp Lạc Dao cười muốn điên rồi.
【 Cậu nói ông ta giải quyết vấn đề trong một phút, cái này so với giết hắn chẳng phải còn khó chịu hơn sao! Xin hỏi người đàn ông nào nguyện ý bị người khác nói chỉ có một phút không?! 】
Tần Diệu hơi không tự nhiên họlo một tiếng.
Xác thật.
Trịnh Tụ bị lời này của Trịnh Tu làm cho tức đến mức suýt chút nữa ngất đi.
Trang Lâm ở dưới đài thấy Trịnh Tu không chỉ không giải quyết được Trịnh Duệ, còn bị vệ sĩ đưa đi, bà ta không nhịn được nữa, không chút suy nghĩ nhấc váy đi về phía sân khấu, nhưng không đợi bà ta đến gần, hai gã vệ sĩ khác đã ngăn đường bà ta.
Vẻ mặt Trang Lâm lập tức vặn vẹo: "Tránh ra!"
Hai gã vệ sĩ không động đậy.
Trang Lâm tức đến cả người đều run lên: "Các người......."
Các khách mời nhìn cảnh này đều cố gắng kiềm chế khóe môi muốn cong lên của bọn họ, đồng thời dời tầm mắt.
Tiếp tục tiếp tục, mau tiếp tục!
Trịnh Duệ cũng chú ý đến động tĩnh dưới đài, cậu nhìn về phía Trang Lâm như chợt ra điều gì: "Xem ra ba mẹ tôi đều có chút sốt ruột rồi, có lẽ do tôi giới thiệu quá chậm rồi chăng? Vậy tôi cũng không lãng phí thời gian của mọi người nữa, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn."
Diệp Lạc Dao không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười.
【 Thật là một lời giải thích đỉnh cao, bọn họ nào có lo lắng cậu giải thích quá chậm, bọn họ sợ cậu giải thích quá chi tiết! 】
【 Nhưng mà đừng quan tâm bọn họ, dù sao chúng tôi đều thích nghe! 】
Trong mắt Tần Diệu cũng mang ý cười.
Hơn nữa trong mắt hắn, Diệp Lạc Dao còn am hiểu nghệ thuật nói chuyện hơn Trịnh Duệ.
Trang Lâm sắp tức chết rồi, nhưng vệ sĩ đang ngăn bà ta, bà ta muốn động cũng không động được.
Lại nhìn khách khứa xung quanh.......
Trang Lâm càng tức hơn.
Bọn họ vậy mà ngồi đó xem náo nhiệt, không hề có ý định giúp bà ta!
"Tiếp theo đến vật phẩm đấu giá thứ ba, lịch sử của vật phẩm đấu giá này không dài lắm, đây là chiếc nhẫn kim cương thanh mai trúc mã tặng cho ba tôi sau khi về nước vào năm trước, theo như ý muốn của thanh mai của ba tôi, cô ấy không ngại ba tôi đã kết hôn, càng không bận tâm bên cạnh ba tôi có bao nhiêu người, chiếc nhẫn này là biểu tượng cho tình yêu vô cùng quý giá của bọn họ."
Nghe đến đây vẻ mặt Diệp Lạc Dao nhất thời vặn vẹo.
【 Không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người cùng hắn....... lời buồn nôn như vậy ấy thế mà cũng dám nói ra được...... 】
【 Cứu mạng, nếu Trịnh Tu là Alpha đỉnh cấp gì đó thì mình có thể hiểu được, nhưng ông ta trông có đẹp đâu! 】
Tần Diệu đồng ý rằng Trịnh Tu không có chút đẹp trai nào, nhưng ai có thể giải thích cho hắn Alpha là cái gì không?
Trên mặt ba Hoắc mẹ Hoắc cũng có chút nghi hoặc.
Alpha?
Cũng là người sao?
Là kiểu tồn tại cùng loại với vạn nhân mê sao?
Vẻ mặt của các khách mời dưới đài càng đặc sắc hơn, câu Trịnh Duệ vừa nói chứa đầy thông tin, vật phẩm đấu giá vô cùng ý nghĩa!
"Tôi nhớ thanh mai của Trịnh Tu........ hình như là con gái của Hà gia?"
"Đúng, chính là Hà