Diệp Lạc Dao vẫn đang nghiêm túc xem lễ khai máy, căn bản không chú ý đến Tần Diệu ở phía sau đã dừng chân.
Bộ phim 《 Lão công hào môn của bệnh mỹ nhân 》được sản xuất với quy mô lớn, lễ khai máy đặc biệt hoành tráng, ngoại trừ đại diện bên nhà sản xuất, còn có không ít cơ quan truyền thông trong ngành được mời đến.
Đại diện nhà sản xuất dẫn đầu dâng hương, theo sau là đội ngũ đạo diễn và các diễn viên chính tiến lên dâng hương.
Tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng Diệp Lạc Dao vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của hai diễn viên chính.
【 Không thể không nói, mặc dù Du Bạch không phải loại người tốt lành gì nhưng hắn lớn lên xác thật không tệ lắm! Khó trách sau khi hắn sập phòng có rất nhiều fan không từ bỏ(*). 】
(*) Nguyên văn — Ý nan bình 意难平: bắt nguồn từ câu chuyện "Thuyền ngăn gió trở về chùa Cảnh Trung" của Tôn Anh Thạch thời nhà Tống: "Buồn thì lạnh, đêm dài khó mà bình tĩnh lại được". Hiện tại nó đã phát triển thành một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu ám chỉ việc không thể buông bỏ, buông không được, không cam lòng. Cảm giác bất đắc dĩ vẫn khó quên nhưng không còn dư âm. Nó thường được dùng để mô tả CP đáng tiếc, và dần dần trở thành một "trò đùa lạm dụng" phổ biến.
Lại nghe thấy âm thanh của nam sinh lần nữa, Tần Diệu cuối cùng cũng xác nhận hắn không nghe nhầm.
Chỉ có điều làm hắn băn khoăn là, thiếu niên trước mặt không hề mở miệng, sao hắn lại nghe được âm thanh đó?
Lẽ nào do đêm qua thức đêm dẫn đến ảo giác rồi sao?
Thấy Tần Diệu đứng bất động, trợ lý ở phía sau rốt cuộc không nhịn nổi thấp giọng nói: "Anh Diệu?"
Diệp Lạc Dao nghe thấy âm thanh, lúc này mới phát hiện Tần Diệu vẫn chưa đi, cậu quay đầu lại trùng hợp đối diện với ánh mắt của Tần Diệu dưới vành mũ.
Đôi mắt này rất đẹp, hàng lông mi dày rũ xuống để lại một hàng bóng ma dưới mắt, sâu đến mức như muốn hút hồn người khác vào bên trong.
Diệp Lạc Dao cho rằng mình chắn đường của hắn liền tránh sang một bên, tiếp tục xem lễ khai máy.
Tần Diệu ra hiệu cho trợ lý vào trước, còn hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mãi đến khi trợ lý đi xa hắn mới nhìn Diệp Lạc Dao dò xét mở miệng hỏi: "Cậu là fan của Du Bạch?"
Nam sinh trước mặt tuổi không lớn, mặc quần áo đơn giản tùy ý, ngũ quan tinh xảo. Một tia nắng xuyên qua kẽ hở lá cây rơi trên gò má khiến từng sợi lông tơ nhỏ trên mặt cậu đều đặc biệt rõ ràng.
Nghe thấy âm thanh của Tần Diệu, Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn hắn, có chút không chắc chắn: "Hỏi tôi sao?"
Tần Diệu gật đầu: "Ừm."
Giọng nói giống hệt với âm thanh hắn vừa nghe thấy, còn có một chút dễ nghe.
Diệp Lạc Dao bấy giờ mới cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, dáng người cao lớn thẳng tắp, đeo khẩu trang đội mũ, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ đôi mắt lộ ra có thể nhìn ra người đàn ông trước mặt phi thường đẹp trai.
Diệp Lạc Dao ở trong đầu điểm qua những nghệ sĩ mà mình ấn tượng, sau khi phát hiện mình xác thật không có ấn tượng gì với hắn, lập tức nảy sinh cảnh giác.
Tuy Diệp Lạc Dao không hiểu về giới giải trí lắm nhưng cậu đọc nhiều tiểu thuyết nha.
Thành phố điện ảnh lớn như vậy, người trong đây không phải nhân viên nghệ sĩ trong giới thì cũng là phóng viên, thậm chí còn có người hâm mộ lẻn vào.
Là người mới sắp bước vào giới giải trí, Diệp Lạc Dao đặc biệt có ý thức tự mình biết mình.
Cậu vào giới giải trí để kiếm tiền, nếu muốn kiếm tiền trong giới giải trí thì phải luôn nghiêm khắc với bản thân, không nên ngủ thì không ngủ, nên nộp thuế thì phải nộp, không nói được thì không cần nói, những gì nói được cũng không cần nói bừa!
Tóm lại, không thể xuất hiện bất cứ vết nhơ nào!
Cho dù hiện tại Diệp Lạc Dao vẫn chưa tiến vào giới giải trí, nhưng cậu lúc nào cũng cần phải đề cao cảnh giác, sau này lỡ như mình nổi tiếng thì sao?
Cậu phải làm một người nghệ sĩ không có vết bẩn!
Vì thế Diệp Lạc Dao cong môi nở một nụ cười giả tạo không thể nào tiêu chuẩn hơn mà mình vừa mới luyện tập xong, cười đáp: "Không phải, tôi nhiều nhất cũng xem như là một...... fan qua đường?"
【 Tôi không bị mù, sao có thể thích một tên cặn bã như Du Bạch? 】
Hai giọng nói liên tiếp vang lên, Tần Diệu vẻ mặt phức tạp nhìn nam sinh trước mặt.
Nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng không ngờ lại có hai mặt.
Đồng thời Tần Diệu cũng đưa ra được kết luận, âm thanh hắn vừa nghe hắn quả nhiên là giọng nói của nam sinh trước mặt.
Nhưng rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Chẳng lẽ mình không ngủ một đêm liền thức tỉnh năng lực đọc suy nghĩ?
Tần Diệu không khỏi đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán.
Ừm, không phát sốt.
Điều làm Tần Diệu quan tâm chính là tin tức mà Diệp Lạc Dao vừa tiết lộ.
Tần Diệu hít một hơi, bình phục lại tâm tình, lại hỏi: "Vậy cậu ghét...... thích Du Bạch ở điểm nào?"
Du Bạch là nghệ sĩ vừa mới ký hợp đồng vào năm ngoái của công ty hắn, trước khi ký hợp đồng với công ty hắn, Du Bạch đã từng đóng vai nam thứ trong một bộ phim nổi tiếng, trong phim Du Bạch có chút nổi tiếng vì tính cách vui vẻ, bình dị gần gũi, ở chung với fans như cùng bạn bè, hút được một lượng lớn người hâm mộ ở nhiều lứa tuổi khác nhau.
Hơn nữa ngày thường Du Bạch luôn làm người khiêm tốn nỗ lực, rất nhiều người trong ngành làm việc cùng hắn đều hết lòng khen ngợi, cho nên Tần Diệu mới giao vai nam chính trong dự án cấp S 《 Bệnh mỹ nhân 》này cho hắn.
Một nghệ sĩ khiêm tốn nỗ lực như vậy, vì sao nam sinh trước mặt lại nói hắn là một tên "cặn bã"?
Diệp Lạc Dao chớp mắt.
【 Tôi không thích điểm nào hết. 】
【 Tên Du Bạch này làm gì có ưu điểm? Nhưng khuyết điểm lại có một đống. 】
【 Hừm...... để nghĩ lại. 】
【 Ngủ với fan? 】
Tần Diệu sửng sốt, cho rằng mình nghe nhầm.
【 Chân đạp N chiếc thuyền? Anh dâu chịu dâu có cả đống? 】
Tần Diệu cau mày, mím chặt môi.
【 Sơ trung còn là kẻ đứng đầu bạo lực học đường, buộc học sinh kia đến bước đường cùng phải nhảy lầu....... Ừm, rõ ràng là một tên cặn bã! 】
Câu cuối cùng của Diệp Lạc Dao rơi xuống, trái tim của Tần Diệu đột nhiên đập lên một tiếng.
Những tin tức được Diệp Lạc Dao liệt kê, bất kể là tin nóng nào bị tiết lộ riêng lẻ đều là dưa lớn có thể khiến hot search bùng nổ.
Diệp Lạc Dao bĩu môi:
【 Quả nhiên, đối với loại người thối nát này một chút mình cũng không thể nào thích được. 】
Nhưng trước mặt cậu vẫn phải làm bộ, dù sao hiện tại cách thời gian Du Bạch chính thức sập phòng còn hơn 1 năm nữa, Diệp Lạc Dao chiếu lệ nói: "Lớn lên không tồi."
【 Đương nhiên đây cũng không phải ưu điểm của hắn, chủ yếu là gien di truyền khá tốt. 】
Tần Diệu nhìn nam sinh trước mặt, qua hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Nếu như những gì Diệp Lạc Dao nói là giải, vậy cậu nghe được những tin tức này từ đâu?
Bộ phim mới của Du Bạch mới khai máy, đối thủ đã chuẩn bị thông cảo(*) rồi?
(*) Thông cảo 通稿: chỉ tin tức được các hãng thông tấn thống nhất cung cấp cho các cơ quan báo chí, đôi khi còn là điện tín, bản giấy hoặc bản điện tử do các đơn vị, tổ chức có liên quan gửi đến các báo, tạp chí, đài phát thanh, đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác.
Phỏng đoán này vừa hiện lên liền bị Tần Diệu phủ định.
Không quá khả thi.
Nếu thật sự do đối thủ làm, vậy đối thủ chắc chắn đã bắt đầu tạo thế từ lâu, bộ phận công chúng không có khả năng không nhận được bất cứ tin tức nào.
Vậy thì chỉ còn lại một khả năng ——
Theo như những gì Diệp Lạc Dao nói là thật, cũng là do bọn họ trước khi ký hợp đồng với Du Bạch không điều tra kỹ lưỡng!
Không.
Áp suất quanh người Tần Diệu bỗng hạ thấp, Du Bạch làm sao có thể giấu được những chuyện này, có người cố tình giúp hắn che giấu, cho nên bọn họ mới không tra được gì.
Diệp Lạc Dao nói xong, tiếp tục xem lễ khai máy, hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình thay đổi của Tần Diệu.
Qua một lúc, Tần Diệu đã đè cảm xúc xuống, ngước mắt lên nhìn Diệp Lạc Dao với ánh mắt dò xét.
Diệp Lạc Dao biết được chuyện của Du Bạch chỉ là trùng hợp, hay là ——
Đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Diệp Lạc Dao! Sao lại chạy lung tung?"
Diệp Lạc Dao nghe thấy giọng nói này lập tức quay đầu: "Anh hai."
Tần Diệu đưa mắt nhìn qua, liền thấy Hoắc Yến còn chưa kịp cởi trang phục trên người đã vội vàng chạy về phía bên này.
Chú ý đến tầm mắt của Tần Diệu, Hoắc Yến cũng nhìn sang, vừa thấy hắn liền nhướng mày: "Tần tổng?"
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
【 Hửm? Anh hai quen? 】
Hoắc Yến tức giận nói với Diệp Lạc Dao: "Tần Diệu, Tần ảnh đế, em không biết?"
Hai mắt của Diệp Lạc Dao đột nhiên trừng lớn.
【 Quả nhiên thật sự là người trong giới! Cũng may ban nãy mình không nói gì lung tung! 】
Hoắc Yến: "......"
Tần Diệu: "......."
Có phải bọn họ đều có khả năng nghe thấy hay không?
Chỉ là Hoắc Yến không biết lúc này Tần Diệu có thể nghe được tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, mà Tần Diệu cũng cho rằng chỉ có mình hắn có thể đọc được suy nghĩ của Diệp Lạc Dao.
Vì thế hai người đều phi thường ngầm hiểu, không nói gì thêm.
Cùng Tần Diệu đơn giản chào hỏi một tiếng, Hoắc Yến liền mang Diệp Lạc Dao rời đi.
Vừa đi Hoắc Yến còn không quên hỏi: "Gọi điện cho em sao không trả lời?"
Diệp Lạc Dao lục túi quần, nhỏ giọng nói: "Quên mang điện thoại."
Hoắc Yến không hài lòng nói: "Lần sau nhớ mang theo, thành phố điện ảnh lớn như vậy, nếu như không phải anh có khả năng......."
Nói đến đây Hoắc Yến liền có chút đau đầu.
Sau khi chuyện tình cảm không được như ý, hắn quả thật đã suy sụp suốt hai ngày.
Nhưng không suy sụp được bao lâu, người đại diện chạy tới đích thân "mời" hắn đến phim trường.
Quay phim bắt đầu bận bịu, những bi thương do tình cảm mang đến tạm thời bị ném ra sau đầu, qua một đoạn thời gian, Hoắc Yến cuối cùng cũng thích nghi được.
Bất quá không chờ hắn thích nghi được mấy ngày, mẹ Hoắc gọi điện nói gửi Diệp Lạc Dao đến đây, ý định để Hoắc Yến dẫn Diệp Lạc Dao dạo chơi hai ngày, sau này gia đình sẽ sắp xếp để Diệp Lạc Dao tiến vào giới giải trí.
Tâm tình của Hoắc Yến quả thực khá phức tạp.
Diệp Lạc Dao giúp hắn nhận ra rõ Tô Thụy là loại người