Tất nhiên mọi chuyện không phát triển như Mộc Chiêu tưởng tượng, dường như Đại Vu Chúc thực sự chỉ coi Phó Du Thường như một vị khách bình thường, thậm chí sau khi sắp xếp chỗ ở cho cô, nàng ấy cũng không xuất hiện nữa.
Đuôi mèo có ý nghĩ của mình, sau khi giết chết con côn trùng thứ ba, Mộc Chiêu đứng dậy.
Học tỷ ngẩn người hồi lâu, mặc dù cô không nói gì nhưng trực giác của Mộc Chiêu nói cho nàng biết, học tỷ đang nghĩ tới Đại Vu Chúc kia.
Mặc dù Đại Vu Chúc là một người đáng thương, nhưng...
Tâm trạng của học tỷ rất không đúng, từ khi Đại Vu Chúc nói ra những lời đó, học tỷ thường xuyên lơ đãng, bộ dáng lơ đãng của cô khiến Mộc Chiêu cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ, giống như một bình cải chua được ủ từ lâu trong nhà vừa được mở ra.
Hả, chẳng lẽ là nàng đang ghen sao? Không, không, không, không thể nào, làm sao nàng có thể ghen với một người xưa mà hôm nay nàng mới gặp lần đầu tiên, hơn nữa không biết trong hiện thực người này đã chết được bao nhiêu năm?
Chắc chắn là không, nàng là một người rất hào phóng!
Tuy nhiên, khi nàng bước tới gần học tỷ, đi đi lại lại vài lần mà không thu hút được sự chú ý của cô, Mộc Chiêu cúi đầu lắc lắc cái đuôi.
Không sai, mình đang ghen! Học tỷ đã không nhìn mình 3 phút 26 giây! Nàng thực sự muốn tức giận!
"Meo ô meo ô ~" Mộc Chiêu cọ cọ mu bàn tay của Phó Du Thường, tiếng kêu rất uể oải.
Giây tiếp theo, Mộc Meo bị ôm lên, hôn một cái lên đầu, thân thể đầy lông run run theo bản năng, đuôi mèo không tự chủ quấn quanh cổ tay Phó Du Thường.
Tâm trạng của nàng lập tức giống như mây đen bị thổi bay khỏi bầu trời, ánh nắng chiếu rọi.
Không có cách nào, người hài lòng với những gì mình có dễ dỗ như vậy đó.
"Meo ~" Chị đang nghĩ gì vậy? Sao lại tập trung đến như vậy? Mau nói cho em biết, có phải chị coi trọng Đại Vu Chúc nhà người ta hay không? Chị là người đã có gia đình, không được sáng nắng chiều mưa nha!
Mộc Chiêu nhẹ nhàng cắn cắn tay Phó Du Thường, không dùng chút sức, ngược lại lại cảm thấy ngứa.
Nghe được lời uy hiếp không có chút lực uy hiếp của vợ, Phó Du Thường lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Mau thu hồi trí tưởng tượng của em đi, chị chỉ đang tự hỏi mấu chốt phá vỡ cục diện có phải nằm ở trên người Đại Vu Chúc hay không thôi."
"Ô..." Được rồi, em sẽ tin chị một lần.
"Meo meo?" Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Phó Du Thường suy nghĩ một chút, hiện tại các nàng đã tách ra khỏi người có thể biết chuyện, các nàng không biết gì về những chuyện của thời đại này, nếu muốn biết mục đích của Chử Hâm, muốn làm rõ nàng ấy muốn biểu đạt cái gì thông qua những sự kiện trong thời đại này, ít nhất phải có hiểu biết cơ bản về bối cảnh ở đây.
Lúc này, các nàng chỉ có thể tìm một dân bản địa mà các nàng quen biết và dễ bị lừa.
Ví dụ như cô gái buổi sáng tuy kêu kêu gào gào nhưng lại tận tâm bảo vệ chủ.
Chẳng bao lâu sau, cô gái không biết mình đang bị nhắm đến đã bị lừa đến, Mộc Chiêu nằm trên bàn nhìn xem học tỷ lừa gạt như thế nào... Khụ, lấy được thông tin như thế nào.
Ban đầu cô gái rất cảnh giác, nhưng khi đối diện với một con cáo già, cô nàng căn bản không thể chịu đựng nổi, không bao lâu đã tiết lộ những chuyện quan trọng của đất nước và những sự kiện lớn xảy ra gần đây.
Dường như đây là một quốc gia thực sự có tồn tại trong lịch sử, diện tích không lớn nhưng vị trí rất thuận lợi, được bao quanh bởi lạch trời tự nhiên, khiến đất nước này dễ phòng thủ khó tấn công, đã duy trì hòa bình mấy trăm năm.
Đất nước này có một chế độ vô cùng đặc biệt. Bởi vì tôn thờ Dao Thần, người sáng lập đất nước lấy danh nghĩa Dao Thần trao quyền tự xưng làm vua, để đoàn kết các bộ tộc khác, ông đã cho Đại Vu Chúc của Dao Thần địa vị và quyền lực rất cao.
Lúc đầu, Đại Vu Chúc có thể tham gia vào chính sự, quyền lực gần như ngang bằng với vua, sau mấy trăm năm tranh đấu với nhau, cả thần quyền và hoàng quyền đều có lúc chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên, do sự xuất hiện của một số vị vua ngu xuẩn và vô đức, quyền lực Đại Vu Chúc đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, thậm chí có thể truất ngôi Quốc Vương.
Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi tiên vương lên ngôi, tiên vương đã đánh bại Đại Vu Chúc đời trước nữa, bí mật đầu độc Đại Vu Chúc đời trước, mà Đại Vu Chúc thế hệ này chỉ là một đứa trẻ khi kế vị, chỉ trong mấy chục năm, thần quyền đã hoàn toàn bị hoàng quyền bỏ xa.
Đại Vu Chúc thế hệ này không hề có ý tranh giành quyền lợi, vốn là hòa bình với nhà vua, nhưng ai ngờ sau khi tiên vương qua đời, người kế vị chính là một tên hôn quân.
Vị vua mới này không thừa hưởng sự cần cù của cha mình, cũng không thừa hưởng nhiều tài năng chính trị, thay vào đó, hắn có tính cách đa nghi và bạo lực, sống xa hoa lãng phí vô độ thì trò giỏi hơn thầy.
Tiên vương để lại cho hắn một cục diện rất tốt, nếu hắn là một vị vua có tài, chịu khó cai trị và đưa đất nước lên một tầm cao mới, có lẽ sẽ có thể có mưu đồ với Trung Nguyên.
Nhưng nếu hắn không có năng lực cũng không sao, chuyện triều chính và quân sự có lão Thái tể và đại tướng quân trung thành, việc hầu thần đều do Đại Vu Chúc lo liệu, thậm chí hắn chỉ cần ăn uống vui chơi thì đất nước cũng có thể tiếp tục thái bình.
Nhưng hắn ấy nhất quyết nói "Không!" Đất nước này bây giờ là của hắn, hắn không muốn đi theo con đường của cha mình, hắn muốn thành lập một chế độ phù hợp với ý muốn của mình.
Vừa mới kế vị hắn đã đuổi một nửa số quan thần có năng lực mà cha hắn để lại, tăng thuế sung làm quân lương, sau đó phái đại tướng quân đi đánh trận, hắn muốn thống nhất Trung Nguyên khi hắn còn tại vị.
Chỉ trong vòng vài năm, triều đình đã bị hắn làm cho chướng khí mờ mịt, dân chúng ở nông thôn lâm vào cảnh khốn cùng.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, không biết điều gì đã mang đến cho hắn sự tự tin, khiến hắn cảm thấy chiến tích của mình có thể sánh ngang với Dao Thần trên trời, để thể hiện uy quyền tối cao của mình, hắn đã để mắt đến Đại Vu Chúc mà mình đã yêu thầm từ nhỏ.
Mọi người đều biết, Đại Vu Chúc chỉ hiến vũ cho Dao Thần, những người khác không đủ tư cách.
Thế là tân vương bức bách Đại Vu Chúc hiến vũ cho mình xem, để Đại Vu Chúc thừa nhận mình ngang hàng với thần thánh.
Mấy năm trước, Đại Vu Chúc nhận nuôi con gái của tiên thái tử có huyết thống đáng nghi ngờ.
Tân vương uy hiếp Đại Vu Chúc, nếu không hiến vũ cho hắn, hắn sẽ huyết tế tạp chủng kia trong nghi thức, phải chọn một trong hai.
Không biết tân vương đã dùng chuyện gì bức hiếp Đại Vu Chúc, để cho nàng ấy không phát tác ngay tại chỗ, cô gái rất lo lắng, chắc chắn ngày đó trong cung đã xảy ra chuyện gì đó rất khó giải quyết.
Cô gái lải nhải, dùng những từ ngữ "ưu nhã văn minh" chào hỏi Sở vương và 18 đời tổ tông nhà hắn, sau khi mắng đến thể xác lẫn tinh thần thoải mái, cô nàng mới phản ứng lại ở đây có người ngoài!
Cô gái lập tức bịt miệng lại, những lời mình