Tha thứ cho một con sâu rượu say ngàn năm tách rời với thời đại quá lâu, cô ấy không biết thứ gọi là "Gundam" này, nhưng điều đó cũng không ngăn cô ấy cảm thấy... Thứ này ngầu một cách không thể giải thích được!
"... Cảnh sát Khấu gặp rắc rối, Hòn Than, chúng ta đi cứu người." Phó Du Thường vỗ nhẹ đầu Hòn Than, nói.
Cô có ấn tượng với con Gundam này, đó chính là bức tranh Chiêu Chiêu tặng cho Khấu Tử Thư, đối phương vẫn luôn dùng nó như vật cứu mạng, trừ khi thật cần thiết, nếu không sẽ không sử dụng, chỉ sợ tình hình hiện tại rất nguy cấp.
Hòn Than nằm xuống, tiện cho Phó Du Thường ngồi lên người nó dễ dàng hơn.
Vừa rồi do bị nhân loại gài bẫy không thể trốn thoát, Quỷ Vương cảm nhận được đã có người động vào quan tài liền liên lạc với Chử Hâm cùng những thuộc hạ đang ở gần chỗ này.
Ngoại trừ Chử Hâm không liên lạc được, những thuộc hạ còn lại đều vội vàng chạy tới trong thời gian ngắn nhất.
Quỷ Vương không biết kẻ đã trộm nhà mình là ai, thuộc hạ của hắn càng thêm bối rối khi nhận được tin, sau khi một đám quỷ quái chạy tới, chúng nhìn thấy "hai" Thiên Sư, một trong số đó rất mạnh mẽ, cho nên vô cùng dễ thấy.
Lý lão vừa mới xử lý xong những quỷ quái xuất hiện trong nghi lễ hiến tế, chưa kịp thở một hơi, vừa quay lại đã thấy âm khí ùn ùn kéo tới.
Còn Khấu Tử Thư có Mắt Âm Dương bị bọn chúng nhận nhầm là học trò của Thiên Sư, hai Thiên Sư trừ ma diệt quỷ ở "sau vườn" của Quỷ Vương, đây chẳng phải là một cái tát vào mặt của Quỷ Vương sao? Cho nên đám quỷ lầm tưởng người mà Quỷ Vương đang tìm kiếm là bọn họ, lập tức ra lệnh bắt tất cả lại.
Lý lão vừa bảo vệ người thường vừa chiến đấu với quỷ quái không thể phân tâm được nữa, trong lúc không chú ý, không phát hiện Khấu Tử Thư đã vô tình rời khỏi vòng bảo vệ của mình để cứu một cô gái.
Đối mặt với một đám quỷ quái đang tiến lên, Khấu Tử Thư khó có thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến bảo vệ một người bình thường? Sau khi dùng hết bùa hộ mệnh Lý lão tặng, cô nàng không thể không lấy ra "Thần Khí" cứu mạng của mình.
Cũng chính là Gundam mà Phó Du Thường các nàng có thể nhìn thấy từ xa.
Sự xuất hiện của Gundam khiến tất cả mọi người phải sửng sốt, thậm chí còn vượt qua cả nỗi sợ quỷ quái, dù sao đối với một số người trẻ tuổi mà nói...
Đôi mắt đẫm lệ của cô gái được Khấu Tử Thư bảo vệ dần dần thay đổi, từ sợ hãi sang sốc, rồi dần dần chuyển sang ngưỡng mộ, đôi mắt cô nàng lấp lánh khi nhìn thấy Gundam, mà với tư cách là một người "triệu hồi" Gundam, hình tượng của Khấu Tử Thư trong lòng cô nàng chợt tăng lên một bậc, hơn nữa còn "thân thương" gọi Khấu Tử Thư là...
"Nữ thần Gundam!"
Khấu Tử Thư loạng choạng một cái, suýt chút nữa đã ngã.
"..." Cô nàng thực sự không muốn đội quần, xin đừng gọi cô nàng như vậy, cảm ơn.
Nhưng cô gái kia lại không nghĩ như vậy, còn khăng khăng làm theo ý mình, thậm chí còn nghĩ nếu có thể về nhà... Không, có sự bảo vệ của Gundum, cô nàng chắc chắn có thể trở về! Sau khi trở về, cô nàng sẽ thành lập một giáo phái Gundam!
Chỉ là cô nàng thật sự không biết, nếu mình thực sự thành lập một tổ chức kỳ quái giống như "tà giáo", có thể sau này cô nàng sẽ nhận được lời mời đến uống trà nói chuyện từ "Nữ thần Gundam" nhà mình, không chừng còn được tặng vé tham quan nhà giam ba ngày.
Suy cho cùng, Gundam do Mộc Chiêu vẽ không phải là Gundam thật, mặc dù bề ngoài giống hệt nhau nhưng sức mạnh của nó vẫn phụ thuộc vào lượng linh lực mà Mộc Chiêu để lại bên trong. Khi linh lực còn lại bên trong gần như đã được sử dụng hết, nó có thể nắm tất cả quỷ quái xung quanh phong ấn vào tranh, sau đó lại biến thành một bức tranh một lần nữa.
Mặc dù đã mất đi khả năng chiến đấu nhưng những quỷ quái khác cũng sợ hãi, sợ Khấu Tử Thư sẽ móc ra bảo bối nào đó nói "bắn" vào bọn chúng, trong lúc nhất thời, xung quanh cô nàng thành một bãi đất trống, bọn quỷ quái chần chờ không dám bước lên.
Khấu Tử Thư không dám rụt rè, lỡ như bị lũ quỷ quái phát hiện cô nàng đã dùng đến con át chủ bài cuối cùng của mình thì xong đời, cô nàng lạnh lùng đối mặt với chúng, cứ đứng đó mãi cho đến khi Phó Du Thường đến cứu.
Đám quỷ quái không biết chuyện gì đang xảy ra, cái loại cảm giác này giống như... Giống như một mặt trời đột nhiên rơi vào giữa bọn chúng! Tai họa từ trên trời rơi xuống không khác gì cái này!
"Cứu mạng!" Bọn chúng kêu cha gọi mẹ chạy trốn khắp nơi.
Đám mây đen do đám quỷ quái tạo thành, thanh thế lúc nãy xông tới rầm rộ như thế nào, khi bỏ chạy lại chật vật như thế ấy, chỉ cần chậm một bước, vài bộ phận trên cơ thể sẽ "bốc hơi" ngay lập tức.
Đây là Quỷ Vương bắt bọn chúng phải đi tìm cái chết!
"Rầm!" Hòn Than tìm được Khấu Tử Thư, sau khi đáp xuống liền đi đến bên cạnh cô nàng.
Khấu Tử Thư liếc mắt một cái đã nhìn thấy người trong lòng Phó Du Thường, xem ra đối phương đã thành công tìm được thân thể của Mộc tiểu thư!
Tốt quá! Khấu Tử Thư mừng thay cho Phó Du Thường, cũng thấy mừng thay cho Phó Du Thư, trong khoảng thời gian này, cô nàng cũng cảm thấy khó chịu khi nhìn trưởng phòng Phó cảm thấy áy náy đến mức tự hành hạ bản thân, hiện tại... Khấu Tử Thư còn chưa vui vẻ được hai giây, một vấn đề nghiêm trọng khác đột nhiên bày ra trước mặt cô nàng.
Thi thể trong vụ tai nạn xe là thật, có một người chết trong vụ tai nạn xe là điều khó tránh khỏi, nếu không phải Mộc Chiêu thì cũng sẽ là người khác...
Rõ ràng là Mộc Chiêu lái xe ra ngoài, khi xảy ra tai nạn cũng là Mộc Chiêu cầm lái, nhưng cuối cùng người chết lại là người khác, bản báo cáo giám định mà Phó Du Thư tự mình xem xét không có vấn đề gì, chuyện này làm cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy không thể nghi ngờ.
Phó Du Thường còn chưa kịp giải thích rõ ràng mọi chuyện, Khấu Tử Thư đã ghi nhớ chuyện này trong lòng, ban đêm không thể ngủ ngon.
"Chúng ta rời khỏi đây trước, người sống đều ở đây sao?" Phó Du Thường liếc mắt nhìn, chỉ thấy không còn lại bao nhiêu người.
"Bọn họ đều ở đây." Khấu Tử Thư chỉ vào mấy người xung quanh Lý lão, "Sau khi hiến tế đột nhiên xuất hiện hai con quái vật, khi tôi và Lý lão tiên sinh đến thì đã muộn, chỉ có thể cứu được bọn họ."
"Hai người vất vả rồi, Lý lão còn ổn chứ?" Dù sao ông cụ cũng đã già, sợ phen lăn lộn này sẽ mệt quá sức.
"Không có gì vất vả cả, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết", Lý lão chống gậy khoát tay. "Bộ xương già này của tôi vẫn còn cứng lắm, đừng lo lắng."
"Được rồi, nhân lúc chủ nhân nơi này vẫn chưa quay lại, chúng ta nên nhanh chóng chạy đi."
"Chạy, chạy đi đâu?" Một thanh niên còn chút lý trí run rẩy hỏi.
Rõ ràng là không thể ra khỏi ngôi làng này, không phải sao?
Ai ngờ chàng trai vừa dứt lời, ảo ảnh lập tức tan vỡ, cả làng và dân làng, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại một bãi tha ma hoang vu hiu quạnh.
Ngay từ đầu đã không có ngôi làng nào ở đây.
Vậy thì bọn họ đã ăn uống gì trong thời gian này! Có người kịp phản ứng, nôn