Chỉ có một số ít nhân loại hoặc phi nhân loại có thể xáo trộn số mệnh, còn có thể làm một cách không ai hay biết như vậy, thậm chí còn sử dụng thủ đoạn bắt kịp thời đại, bắt đám lão quái ẩn náu trong núi sâu ra đếm cũng không thể nào quá năm ngón tay.
Chẳng lẽ là Chử Hâm? Ô Hạm Tầm cau mày trầm tư, không thể nào... Cho dù là nó cũng khó mà làm được? Trừ khi thực lực của nó đạt đến trình độ của Đại Vu Chúc năm đó, nếu không cho dù miễn cưỡng nghịch chuyển số mệnh, vài đạo thiên lôi bổ xuống cũng đủ để nó nằm trăm năm, vậy làm sao có thể nhảy nhót tung tăng như bây giờ?
Không thể nào... Vậy còn có thể là ai nữa? Từ khi nào mà Quỷ Vương có được thuộc hạ tài giỏi như vậy?
Thủ đoạn như vậy, gần ngàn năm nay cô ấy chỉ thấy tên điên kia sử dụng một lần, nếu không đột nhiên Phó Du Thường nhắc tới, cô ấy sẽ không phản ứng ngay lập tức.
Có lẽ có thể hỏi Quỷ La Sát đây là tình huống gì, nếu bắt được đám Quỷ Đao Lao kia thì tốt rồi, những tên đó chắc chắn sẽ khai ra hết trong vòng nửa ngày, nhưng sao lại bắt phải Quỷ La Sát kia chứ? Sầu quá!
Không phải nói đến sự trung thành của Quỷ La Sát với Quỷ Vương, chỉ là đối phương bướng bỉnh như một con lừa, đầu như làm bằng đá, căn bản không tuân theo quy tắc nào cả.
Thật hy vọng Phó cáo già có thể tìm ra cách đối phó với con Quỷ La Sát kia, đúng vậy, mục đích thật sự của Ô Hạm Tầm khi đưa Phó Du Thường đến đó thật ra là muốn đối phương làm trợ lý miễn phí cho mình!
Cô ấy nói chuyện với bộ phận bí ẩn kia, hẹn gặp vào thời điểm gần nhất, sau đó mang Phó Du Thường và Mộc Chiêu đến nơi giam giữ Quỷ La Sát.
Đó là một tòa nhà văn phòng trông rất bình thường, chỉ cao mấy tầng, nhìn từ bên ngoài không thể nhìn thấy gì khác thường.
Chỉ là lúc tiến vào các nàng đều bị kiểm tra tầng tầng lớp lớp, như thế mới thấy đến được nơi này là không hề đơn giản.
Nhưng vừa bước vào nơi được phong tỏa tầng tầng lớp lớp, tiến vào tầng -1, Mộc Chiêu chợt nhớ ra một điều mình đã quên.
"Đau quá! Đau quá đi!"
"Nhân loại ti bỉ! Nói một đằng làm một nẻo, lợi dụng xong liền muốn tra tấn chết bọn ta sao!"
Vạn quỷ kêu khóc trong lao ngục, những bức tường tương đối vững chắc cũng rung nhè nhẹ, như là có thể bị vỡ nát bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó, các chuyên gia ở đây đã vội vàng chạy tới, nơm nớp lo sợ mời cô tạm thời rời khỏi đây.
Một số con quỷ có thực lực hơi yếu đã thoi thóp, nếu Phó Du Thường ở lại thêm một chút nữa, có lẽ ngục giam đặc biệt này của bọn họ sẽ bị quét sạch một nửa.
Đối với những phi nhân loại này, bọn họ tuân theo nguyên tắc độ hóa chứ không phải để Phó Du Thường tới trực tiếp hòa tan bọn chúng.
Cũng không biết Ô tiền bối Yêu tộc tìm được người tàn nhẫn bá đạo như vậy ở đâu ra!
"Chị đi ra ngoài đợi hai người, chú ý an toàn, không nên đến gần những thứ quá nguy hiểm, biết không?" Phó Du Thường lo lắng dặn dò hai lần, không hiểu sao Chiêu Chiêu lại kiên trì muốn đi vào gặp Quỷ La Sát kia, mặc dù đối phương đã bị bắt, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng cô lo lắng khi không có gì nguy hiểm, bản thân Chiêu Chiêu chính là nguy hiểm lớn nhất.
"Em biết, em biết, em chỉ đi gặp cô ta thôi." Mộc Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Ô Hạm Tầm bị người phụ trách ở đây gọi tới nói chuyện, sao có thể đưa một người nguy hiểm như vậy đến đây mà không giải thích rõ ràng trước? Có biết hậu quả sẽ ra sao không?
Người nói chuyện là một ông già hơn 50 tuổi, nói rất nhiều điều vô nghĩa, Ô Hạm Tầm suýt chút nữa đã ngáy khò khè mới được thả ra.
Chờ đến khi Ô Hạm Tầm bị đá ra ngoài còn vô thức lau khóe miệng, may mà không chảy nước dãi.
"Người đó nói nhiều thật, không biết tôn trọng người lớn chút nào. Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi!" Lúc Ô Hạm Tầm đi ra, Phó Du Thường đã đi ra ngoài trước, mang theo Mộc Chiêu đi đến nơi không có ánh đèn ở phía trước.
"Ngại quá, tôi quên mất thể chất của học tỷ..." Mộc Chiêu xấu hổ gãi đầu, "Có phải làm cô gặp rắc rối rồi hay không?"
"Không sao, không sao, chỉ là một tai nạn nhỏ mà thôi, đi thôi, chúng ta qua đó rồi gọi video với Phó Du Thường." Ô Hạm Tầm xua xua tay, "Phía trước khá tối, vịn tôi đi chậm một chút, coi chừng trượt chân."
Nơi đây giam giữ những quỷ vật mà nhân loại chưa kịp siêu độ và yêu quái phạm tội, càng đi sâu, thực lực của những yêu ma quỷ quái càng mạnh hơn.
Bên ngoài nhốt đều là lâu la tép riu, cho nên dù Phó Du Thường đã tận lực thu liễm sức mạnh của mình thì đó cũng không phải là thứ mà những kẻ này có thể chịu đựng được, nếu không cẩn thận có thể sẽ bị hồn phi phách tán.
Những âm thanh kỳ lạ vang lên trong hành lang tối tăm, có tiếng gầm gừ như dã thú, có tiếng khóc yếu ớt, cũng có thì thầm dụ dỗ.
Vì quỷ vật ghét ánh sáng nên đã kháng nghị với ban quản lý ở đây rất lâu mới được tắt hết đèn.
Đôi mắt thú màu vàng của Ô Hạm Tầm sáng lên trong bóng tối, cô ấy gầm nhẹ một tiếng như uy hiếp, những âm thanh hỗn loạn xung quanh lập tức dừng lại.
"Đừng sợ, những tên này không chạy ra được, bị nhốt ở đây rảnh rỗi nhàm chán quá nên mới gào đôi ba tiếng."
Những yêu ma quỷ quái rảnh rỗi nhàm chán quá nên mới gào đôi ba tiếng:... Ngươi mạnh, ngươi nói gì cũng đúng.
"Giật mình một chút mà thôi!" Mộc Chiêu vỗ vỗ ngực biểu thị mình rất dũng cảm.
"Ở ngay đây." Trong môi trường tối tăm, Ô Hạm Tầm nhấn chính xác vào một cái nút, cửa thang máy mở ra, ánh sáng bên trong khiến Mộc Chiêu nheo mắt lại.
"Quỷ La Sát bị thẩm vấn trong phòng dưới lòng đất vẫn chưa ra, có người đang thẩm vấn cô ta, chúng ta tới đúng lúc, đi qua nhìn một chút đi."
Có ánh sáng, Mộc Chiêu có thể nhìn rõ, tường xung quanh dán đầy bùa chú, giấy vàng, ngay cả trong thang máy cũng không buông tha... Quả là một nơi hoàn hảo để quay phim ma!
"Bọn họ xem như là đang làm việc phải không? Bây giờ chúng ta đi qua có làm phiền người ta quá không?" Sau khi thang máy đi xuống, cửa vừa mở ra, thấy phía trước cách đó không xa có một ánh đèn, loáng thoáng có tiếng người.
"Bọn họ ước gì chúng ta có thể đến giúp một chút, thẩm vấn liên tục mấy ngày, cũng không biết là bọn họ thuần hóa chim ưng hay chim ưng thuần hóa bọn họ." Ô Hạm Tầm nói không thành vấn đề.
Quả nhiên, sau khi các nàng đi qua, những người chịu trách nhiệm thẩm vấn Quỷ La Sát đều lộ ra ánh mắt như đang nhìn người thân, đặt roi da vào tay Mộc Chiêu rồi đi lấy cốc nước gần đó uống ừng ực.
Mộc Chiêu