Ho dù Quỷ Vương có "trốn" về hang ổ của mình đánh răng và đập phá đồ cổ bao nhiêu lần, thì lần đầu tiên giao phong giữa Phó Du Thường và hắn, không ai tạo thành vết thương chân chính cho đối phương, Phó Du Thường cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cũng không có cách nào khác, bản thể của hắn không có ở đây, ngoài việc làm cho đối phương cảm thấy ghê tởm, không cách nào đánh bại kẻ thù chỉ bằng một đòn cũng vô ích.
Một lúc sau, xe cứu hỏa tới, ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, người qua đường hóng hớt xong rồi, khi quay lại mới nhớ có một người bị một bà cụ ăn vạ, nhưng lại thấy đối phương đã biến mất.
"Cảnh sát đã bắt bà ta đi rồi." Phó Du Thường trả lời những người đến hỏi thăm.
"Bị cảnh sát bắt?"
"Nghe nói là kẻ tái phạm."
"Thì ra là thế! Loại người này, lớn tuổi như vậy rồi, cảnh sát có bắt bà ta thì cũng không thể làm gì được, thật tạo nghiệt, cũng không biết người xui xẻo tiếp theo sẽ là ai..." Hóng drama vừa lòng xong, hai ba người qua đường tản đi, chỉ còn lại Phó Du Thường đứng bên xe, nhìn về một tòa nhà cao tầng ở phía xa.
Trên sân thượng của tầng cao nhất của tòa nhà dường như có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng, Phó Du Thường cử động ngón tay, chỉ thấy một tia lửa lóe lên, bên kia không còn động tĩnh gì nữa.
"..." Khi Quỷ Vương cuối cùng cũng phản ứng lại, xung quanh cô chắc chắn sẽ trở nên rất nguy hiểm, xem ra cô cần phải giữ khoảng cách với những người khác cho đến khi có thể giải quyết được sự việc của Quỷ Vương.
Giống như tình huống hôm nay, một mình cũng không sao, nếu trên xe có người khác, chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Không biết phía trước có bao nhiêu mai phục, Phó Du Thường cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Mộc Chiêu, nói sẽ không đón nàng.
Nhưng đúng lúc này, xa xa vang lên tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất, kèm theo tiếng thét chói tai của người nào đó đang nhanh chóng đến gần.
Phó Du Thường gần như là có một loại thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn sang bên kia, lộ ra chút kinh ngạc.
Quả nhiên, chờ đến khi chiếc xe dừng lại trước mặt Phó Du Thường, người ở ghế phụ trông rất quen mắt lăn một vòng chạy ra ngoài, ngồi xổm bên đường nôn khan, thoạt nhìn bị lăn lộn không nhẹ.
Mộc Chiêu nhảy ra khỏi ghế lái, vội vàng đến bên cạnh Phó Du Thường, kiểm tra trên dưới trái phải, kiểm tra mọi thứ từ trong ra ngoài, cho đến khi không thấy có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ quỷ không giết cô nàng nhưng phu nhân thì có, tiểu trợ lý run rẩy đứng dậy, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác, chẳng lẽ cô nàng vừa đi qua Địa Phủ một chuyến sao?
"Không bị gì là tốt rồi, không bị gì là tốt rồi..." Mộc Chiêu lau mồ hôi lạnh trên trán, khi lái xe trên đường, nàng cảm thấy còn lo lắng hơn so với khi bản thân bị người đuổi giết trên đường đèo, hai tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phó Du Thường không nói gì, Mộc Chiêu có dự cảm không lành, cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt cô, đó là biểu cảm tức giận hiếm thấy của học tỷ đối với mình.
Lúc này, cái đầu nhỏ của Mộc Chiêu cuối cùng cũng bắt đầu động não nhanh hơn, giây tiếp theo nàng đã biết vấn đề, nàng lái xe quá nhanh, kể từ sau vụ tai nạn trên sườn núi xảy ra, học tỷ vẫn luôn lo lắng về phương diện này hơn cả nàng, không bao giờ để mình lái xe quá nhanh.
"Chị không sao, nhưng Chiêu Chiêu..." Sắc mặt Phó Du Thường nghiêm túc.
"Em sai rồi, em biết mình sai rồi, lần sau em không dám tái phạm nữa, lần này chỉ là em quá gấp mà thôi." Mộc Chiêu nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình trước khi học tỷ kịp mở miệng, lộ ra nụ cười lấy lòng, rầm rì thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng chỉ sợ lần này học tỷ sẽ không dễ dỗ như vậy, chị ấy đã chưa cười với mình ba phút rồi!
"Em thật sự biết sai rồi, em vừa mới biết Quỷ Vương sẽ phái người đến giết chị, đám chim sẻ lại nói cho em biết bên chị xảy ra tai nạn, em sợ tới mức không khống chế được chân mình nên không cẩn thận đạp chân ga hơi mạnh thôi ~" Để lấy lòng học tỷ, Mộc Chiêu nói lời ngon tiếng ngọt không chút bủn xỉn.
Người qua đường A, tiểu trợ lý nghe vậy sửng sốt, cô nàng im lặng bịt tai lại, sợ nếu cô nàng biết quá nhiều chuyện sẽ bị giết người diệt khẩu!
"Về rồi nói chuyện với em sau." Dù sao ở đây cũng có người ngoài, Phó Du Thường muốn giữ thể diện cho Mộc Chiêu, chỉ tức giận đưa tay vỗ vỗ đầu nàng.
"Hưm..." Mộc Chiêu sờ sờ đầu, chán nản nghĩ có lẽ lần này không có cách nào để lừa cho qua chuyện.
Có lẽ một hai nụ hôn cũng không lừa được, phải làm sao đây? Thế còn thứ gì đó lớn hơn thì sao? Mộc Chiêu lâm vào trầm tư.
Trong khi Mộc Chiêu đang tự hỏi về triết lý nhân sinh, Phó Du Thường đã sắp xếp cho tiểu trợ lý chở Mộc Chiêu về.
Tiểu trợ lý lệ nóng doanh tròng khi cuối cùng cô nàng cũng giành được quyền điều khiển tay lái từ tay phu nhân! Ủa? Nhưng tại sao lại để cho mình chở phu nhân về? Không phải phu nhân và Phó tổng nên đi cùng nhau sao?
Tiểu trợ lý nghi hoặc ngồi vào ghế lái, phu nhân bị Phó tổng xách đến ghế phụ chớp chớp mắt với cô nàng, nói: "Sau khi tôi xuống xe thì cô lập tức lái xe đi ngay, đừng nghe điện thoại của ai hết, lái càng nhanh càng tốt!"
"... Phu nhân..." Vẻ mặt tiểu trợ lý cầu xin, nói: "Phó tổng là người trả lương cho tôi!" Ý là nếu cô nàng làm như vậy, rất có thể Phó tổng sẽ trừ lương của cô nàng.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ tiếp viện cho cô gấp đôi số tiền bị trừ! Yên tâm, đây là tôi yêu cầu, Phó tổng sẽ không trách cô." Mộc Chiêu chắp tay trước ngực, "Làm ơn đi mà ~"
Phó tổng trả lương cho mình nhưng phu nhân đã cứu mạng mình, tiểu trợ lý cân nhắc rồi cuối cùng im lặng nói một câu "Xin lỗi" với Phó tổng. Sau đó, sau khi Mộc Chiêu chạy xuống khỏi xe, cô nàng đạp ga, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Phó Du