Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Con Trai Là Của Tôi Đó


trước sau

Advertisement



"Đây là báo cáo do tôi soạn ra, thay tôi giao cho Tổng giám Lương.

"
Trong phòng làm việc của Cung Kì, cô đưa một tập tài liệu đã niêm phong cho Liêu Thu, sau đó đi tới bên cửa sổ uống cà phê, ánh mắt đầy uể oải.

Liêu Thu đang cầm tài liệu, có chút ngẩn người: "Nhanh như vậy?"
Nghe thấy câu hỏi này, Cung Kì bất giác quay nửa người nhấp một ngụm cà phê: "Nhanh sao? Dự án này đơn giản như vậy.


"
Vừa nói cô ta vừa cười nhạt, khi cười thì lông mày hơi cong, so với khí chất sắc bén khi vừa mới vào công ty có chút bất đồng.

"Mau đi đi, tôi còn phải tan làm nữa đó.

" Cô ta thúc giục, lại quay mặt đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên kia, Lương Hạnh sắp xếp lại đống tài liệu trong tay, giơ đồng hồ lên kiểm tra thời gian, sau đó lập tức đứng dậy đi về phía văn phòng bộ phận thị trường.

"Đường Yến.

" Lương Hạnh bước nhanh đến khu văn phòng, mọi người rùng mình một tiếng, đồng loạt nhìn sang.

Đường Yến dọn dẹp tài liệu trên bàn, dường như đang chuẩn bị tan sở, nghe thấy giọng nói của Lương Hạnh, cô ta chậm rãi quay người lại, cười nói: “Tổng giám Lương tìm tôi có chuyện gì à?"
Lương Hạnh tiến lên hai bước, vỗ bàn một cái: "Đã nói trước khi tan làm phải soạn lại báo cáo giao cho tôi, báo cáo đâu?"
"Tôi đã đưa nó cho Phó tổng giám Cung rồi.

" Đường Yến nghe vậy khinh thường liếc cô một cái: "Dựa theo quy định điều lệ của công ty, báo cáo cấp B này nên vốn nên thống nhất giao cho Phó tổng giám xem xét quản lý, sau đó Phó tổng giám sẽ báo cáo tập trung cho Tổng giám, lúc trước chỗ chúng ta không có Phó tổng giám cho nên mới để cô độc tài chuyên quyền, nhưng bây giờ không giống với trước kia nữa rồi.


"
Cô ta nói xong, trịnh trọng nhìn về phía Lương Hạnh, mang theo nồng đậm ý khiêu khích: "Cho nên tôi làm như vậy là chỉ dựa theo quy định điều lệ của công ty thôi, không có vấn đề gì đúng không?"
Lương Hạnh nìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, lửa giận trong đáy mắt bị lý trí áp chế dập tắt, cô đứng thẳng thân thể: "Cô cho rằng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi chỗ này đúng không, cho nên mới khó dằn nổi muốn tìm kiếm đối tượng mới để nịnh bợ chứ gì?"
Nếu đã muốn xé mặt lẫn nhau, Đường Yến cũng không cần che lấp cái gì nữa, một bộ dáng cô xem tôi không vừa mắt cũng không cách nào loại bỏ được tôi: "Tất cả công việc của tôi đều được thực hiện theo trình tự quy định của công ty, không đến muộn cũng không về sớm, cũng không có phá vở quy củ của công ty, chắc Tổng giám Lương không có quyền có thể tùy ý loại bỏ người mà cô nhìn không vừa mắt đâu nhỉ?"
Mãi cho đến khi ngồi trong xe, thấy cô vẫn luôn cười như không cười, Triệu Mịch Thanh mới mơ hồ cảm thấy không ổn, sau đó lập tức lái xe dọc theo con phố quen thuộc, đợi xe dừng ở khu dân cư, Lương Hạnh vừa bước lên lầu vừa căn dặn anh: "Là chính anh muốn tới, sau đó không được tức giận nha.

"
“Tức giận sao?” Triệu Mịch Thanh mặt lạnh nói, rất hung hăng đáp: “Anh sẽ không tức giận đâu.


Tới khi Lương Hạnh gõ cửa, Triệu Mịch Thanh thấy người đàn ông một tay đến mở cửa, tay kia thì nắm lấy con trai của anh, đáy mắt anh như muốn trào ra lửa giận.

"Sao lại là anh?" Anh đứng ở cửa, sắc mặt lập tức âm trầm đến cực điểm.

Khi Trương Quyền nhìn thấy Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh cũng có một xíu kinh ngạc, nhưng anh ta lại biểu hiện tương đối bình tĩnh, chỉ thấy thân thể anh hơi lùi về phía sau, rất quen thuộc mời người vào nhà, bản thân lại ôm cậu nhóc vào phòng khách.


Triệu Mịch Thanh theo Lương Hạnh vào cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu người phụ nữ trước mặt: "Anh không ở Nam Thành, cho nên em cứ tùy tiện đưa đàn ông về nhà ăn cơm vậy à?"
Lương Hạnh tìm một đôi dép nam ở trước cửa, nghe thấy lời nói này cũng không ngẩng đầu lên, sau khi thay giày, cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, đợi Triệu Mịch Thanh ở phía sau đuổi theo kịp, mới không chút để ý mở miệng.

"Anh ta là ai, không phải sếp Triệu anh đã điều tra rõ ràng rồi sao? Không nói với em một lời, bây giờ còn dùng dáng vẻ hùng hổ tới chất vấn em.

" Cô nói xong, đột nhiên dừng bước chân lại rồi xoay người, kết quả người đàn ông phía sau né không kịp, thiếu chút nữa đã đâm trúng cô.

Lương Hạnh thấy rõ anh hốt hoảng lại không có ý biểu lộ cảm xúc, không khỏi bật cười: "Huống chi, là ai thề hẹn son sắt, nói sẽ không tức giận chứ?"
"Anh không có tức giận.

" Triệu Mịch Thanh lạnh mặt, vòng qua người Lương Hạnh dẫn đầu vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó quay lại phòng khách, lập tức nhìn thấy Trương Quyền đang ngồi ở trên mặt sàn đang vui vẻ chơi đùa cùng An Ngôn, khuôn mặt không tự chủ mà suy sụp.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện