Nhưng lúc này đây lực chú ý của Giang Sở Dung lại rơi vào một chuyện khác, cậu chần chờ giây lát, mặc dù biết người kia không phải là mẹ ruột của mình, nhưng cậu vẫn hỏi: "Tôn Thượng có thể nói cho con biết, danh tính của mẫu thân con và chuyện sau này của bà ấy được không?"
Yêu Tôn nghe Giang Sở Dung hỏi vậy, ông lặng im một lúc rồi nói: "Mẫu thân của con tên là Linh Toàn Anh, tài trí kiệt xuất, bà ấy là người phụ nữ duy nhất của Linh tộc, thậm chí là cả Tu chân giới đột phá được cảnh giới Nhập Thánh kể từ khi Tổ Thần phi thăng, linh khí cạn kiệt."
Giang Sở Dung say mê lắng nghe.
"Tính cách của bà ấy rõ ràng quyết đoán, hào sảng phóng khoáng, đôi khi lại rất thẳng thắn hồn nhiên, rất lôi cuốn hấp dẫn người khác. Phong cách làm việc của con bây giờ cực kỳ giống bà ấy, nhưng khi còn nhỏ, con lại rất giống phụ thân con, ít nói, hay sầu muộn."
Giang Sở Dung:...
Nhưng Yêu Tôn vẫn tiếp tục nói, Giang Sở Dung chỉ lắng nghe và không có ý định cắt ngang.
"Khi xưa, quan hệ giữa bốn tộc không có đề phòng lẫn nhau giống như bây giờ, bốn người chúng ta thường xuyên giao lưu với nhau, còn có Ma Hậu và phụ thân của con, quan hệ rất hòa thuận."
Giang Sở Dung nghe đến đây khẽ nhíu mày: "Vậy tại sao sau này lại..."
Yêu Tôn trầm ngâm một lát, rồi cười nói: "Là ta đi quá xa rồi, lại nói về mẫu thân của con đi. Mấy năm qua người ta đồn rằng sự kiện mở Thiên Lộ thất bại đều là do Linh tộc không chịu giúp đỡ, nhưng thật ra không phải như vậy. Mẫu thân của con tinh thông bói toán, năm đó bà ấy đã tính ra, mở Thiên Lộ tỷ lệ thành công rất nhỏ, cho nên bà ấy mới xin ở lại Tu chân giới, canh giữ đường lui cho mọi người."
"Sau đó quả nhiên đúng như những gì bà ấy đã tính toán."
"Về sau nữa, ta và Kiếm Thần lần lượt dưỡng thương, hình như Nhân tộc cũng xảy ra biến cố lớn, nhưng khi đó ta đang hôn mê ở trong Minh Vương Điện, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Ba năm sau khi ta tỉnh lại, liền nghe được tin mẫu thân của con bị trọng thương phải bế quan, con không may bị chết yểu."
Giang Sở Dung chợt mím môi.
Dừng một chút, Yêu Tôn lại nói: "Khi ấy Tử Xuyên đến cầu xin ta cứu con, khóc lóc thảm thiết, ta cũng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, liền dùng Minh Vương Thần Nhãn để quay ngược thời gian và không gian, xem xét quá khứ, hiện tại và tương lai."
Giang Sở Dung rốt cục cũng không nhịn được hỏi: "Tôn Thượng đã nhìn thấy gì?"
Yêu Tôn nói đến đây, vẻ mặt có hơi nghi ngờ: "Rất kỳ lạ, ta nhìn thấy con khi đó có một đoạn số mạng bị người khác cắt đứt, không thể nắm bắt được. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh liên quan đến tương lai, đều gắn bó chặt chẽ với vận mệnh của Tu chân giới."
"Sau đó, vết thương cũ của ta tái phát, không thể dùng Thần Nhãn nhìn thêm được nữa, nhưng ta cũng biết chuyện này cực kỳ quan trọng, nên ta đã ghi lại những hình ảnh này, gửi cho Kiếm Thần sư huynh."
"Những chuyện xa hơn nữa thì ta không biết được."
Nói xong, Yêu Tôn đột nhiên khẽ nhíu mày, lại ho khan một tiếng, lúc này trên gương mặt tái nhợt của ông có một tia ửng đỏ lạ thường, có hơi dọa người. Túc Tử Xuyên ngồi ở một bên vội vàng chạy qua đỡ ông.
Thấy vậy, Giang Sở Dung lập tức nói: "Tôn Thượng đừng nói nữa, ngài nên nghỉ ngơi trước đi, sức khỏe của ngài quan trọng hơn."
Đồng thời, cậu cũng có chút lo âu ——Tu vi của những Yêu Vương cảnh giới Khuy Thiên kia không đủ để Yêu Tôn hồi phục sao?
Rốt cuộc thương thế của Yêu Tôn nghiêm trọng đến mức nào vậy?
Yêu Tôn dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sở Dung, ông cười nhạt nói: "Tu vi Tôn Giả ban cho rất hữu dụng, nhưng rất nhiều vết thương của ta đều là do Thiên Đạo công kích khi mở Thiên Lộ. Vết thương do Thiên Đạo gây ra không dễ hồi phục như vậy."
Giang Sở Dung giật mình, hỏi theo bản năng: "Vậy có cách nào chữa lành vết thương của Thiên Đạo không?"
Giang Sở Dung hỏi ra câu này trong lúc quan tâm quá hóa loạn, nhưng sau khi hỏi xong cậu lại thấy mình hơi bị ngu xuẩn.
Ngược lại là Yêu Tôn, ông cười khanh khách, nhìn Giang Sở Dung thật sâu nói: "Nếu con có thể cùng Tử Xuyên và Cố sư huynh của con mở lại Thiên Lộ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
Giang Sở Dung:............
Trò đùa này hơi lớn, cậu không biết phải tiếp lời thế nào.
Có điều Yêu Tôn nói xong câu này cũng rất thấu hiểu mà không nhắc lại chuyện này nữa, ông lại ho khan hai tiếng, sau đó thấp giọng nói với Túc Tử Xuyên ở bên cạnh: "Tử Xuyên, con hãy đưa ta trở về chỗ ở của con trước, ta muốn nghỉ ngơi chốc lát."
Túc Tử Xuyên nghe vậy lập tức nghiêm mặt nói: "Vâng ạ."
Nhưng sau đó anh ta lại lộ ra vẻ xấu hổ — Hiển nhiên Yêu Tôn đang muốn nói chuyện riêng với anh ta, nhưng anh ta phải nói thế nào với Văn Lăng và Giang Sở Dung đây?
Tuy nhiên rất nhanh, vấn đề này đã được Yêu Tôn tự tay giải quyết, lúc này Yêu Tôn mỉm cười nhìn Giang Sở Dung nói: "Tiểu Giang, con có thể giúp ta làm một việc không?"
Giang Sở Dung vẫn đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa các nhân vật, nghe thấy tiếng nói liền giật mình, cậu lập tức ngồi thẳng dậy nói: "Xin Tôn Thượng sai bảo!"
Yêu Tôn mỉm cười: "Lát nữa Tử Xuyên và Quỷ lão sẽ chăm sóc cho ta, có một vài việc họ không kịp xử lý. Khổng Phạn Thánh vừa mới chết, ắt hẳn phủ Yêu Tôn còn chưa hỗn loạn. Con và tiểu Văn có thể đi một chuyến đến phủ Yêu Tôn thu xếp giúp ta được không?"
Dừng một chút, Yêu Tôn lại nói: "Nếu con thấy thích cái gì thì cứ tùy ý lấy, đừng khách sáo."
Vừa nói, Yêu Tôn vừa lấy ra một tấm thẻ bài Yêu Tôn có họa tiết lông công đưa cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung cũng nhanh trí, cậu biết Yêu Tôn muốn nói chuyện riêng với người thân cận của mình, vì vậy cậu thoải mái nhận lấy lệnh bài của Yêu Tôn, rồi nói: "Xin Tôn Thượng yên tâm, việc này cứ giao cho con, con sẽ xử lý nó thỏa đáng."
Yêu Tôn lại mỉm cười, ánh mắt nhìn Giang Sở Dung càng thêm dịu dàng.
Quả nhiên, hiện giờ phủ Yêu Tôn vẫn trời yên biển lặng, rõ ràng trong phủ vẫn còn chưa biết Khổng Phạn Thánh đã chết.
Dù gì Thỏ Yêu Vương cũng rất thông minh, bà ta không thể mới đó đã khơi mào nội loạn ở Mã Du Thành, cho nên đã giấu rất kỹ chuyện này.
Nhờ vậy mà hai người đến thu dọn phủ Yêu Tôn cũng thuận tiện hơn nhiều.
Khi Giang Sở Dung đưa ra lệnh bài của Yêu Tôn, những tôi tớ quản gia trong phủ bị dọa sợ mất mật, lập tức quỳ rạp ở trong sân.
Chẳng mấy chốc đã bị Giang Sở Dung và Văn Lăng gom lại cùng một chỗ.
Hai người đặt cấm chế nhốt những tôi tớ này ở trong sân, sau đó bắt đầu đi tìm kiếm những cơ duyên ẩn giấu ở trong phủ.
Hai ngày trước phủ Yêu Tôn mới bị Văn Lăng bổ cho một kiếm, vẫn còn rất nhiều tòa kiến trúc đang xây sửa lại, Văn Lăng biết rõ bố cục ở trong viện, nhoáng cái đã tìm được nơi ở của Khổng Phạn Thánh.
Hai người đến đình viện nơi Khổng Phạn Thánh ở, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong sân vẫn còn bày những tách trà và ấm trà.
Có rất nhiều tách trà, xem ra tối qua đã có người tổ chức tụ họp ở đây.
Trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu bước nhanh về phía trước, cầm những tách trà này lên kiểm tra, cuối cùng, cậu phát hiện trong một tách trà có một vết máu ẩn chứa yêu lực cực kỳ nồng hậu.
Cậu lập tức đưa tách trà cho Văn Lăng xem.
Văn Lăng xem xong, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Thì ra Khổng Phạn Thánh chết như thế này, cũng không oan uổng."
Giang Sở Dung tò mò hỏi: "Chàng nhìn ra được gì rồi?"
Văn Lăng thản nhiên nói: "Trong này đều là máu đầu tim của những Yêu Vương kia, còn là tươi sống lấy ra, chứa yêu lực tinh túy nhất của tất cả Yêu Vương."
Nghe đến đây, Giang Sở Dung liền bừng tỉnh đại ngộ —— Không ngờ lại là như vậy!
Cậu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó——Khổng Phạn Thánh tổ chức thiết yến trong phủ chiêu đãi tất cả Yêu Vương, dưới sự dẫn dắt của Thỏ Yêu Vương, các Yêu Vương lấy ra máu đầu tim để quy hàng Khổng Phạn Thánh.
Tất cả máu đầu tim này đều được lấy ra ngay tại chỗ, đương nhiên bên trong không có vấn đề gì.
Khổng Phạn Thánh nhìn thấy một màn như vậy, sao có thể không mừng rỡ, sao có thể không kích động?
Ngay lập tức, dưới sự thuyết phục dịu dàng của Thỏ Yêu Vương, ông ta cầm lấy tách trà uống một hơi cạn sạch!
Kết quả, sức mạnh trong những giọt máu đầu tim này quá mức bá đạo, ông ta luyện hóa chúng tất nhiên xảy ra vấn đề,
thậm chí còn mất đi thần trí.
Sau đó, ông ta bị hàng chục tên Yêu Vương bao vây, chặt đứt đầu.
Đôi mắt Giang Sở Dung chuyển động: "Cũng may Khổng Phạn Thánh quá tham lam, nếu ông ta từ chối chén máu này, có khi Thỏ Yêu Vương sẽ chuyển sang chặt đầu Túc huynh."
Văn Lăng: "Phải, may là Khổng Phạn Thánh quá tham lam."
Giang Sở Dung đặt tách trà xuống, mọi nghi ngờ trong lòng đều biến mất — Lúc đầu cậu còn lo lắng Khổng Phạn Thánh có hậu chiêu, nhưng bây giờ xem ra, là do Thỏ Yêu Vương quá thông minh.
Mà bây giờ, hai kẻ thù tiềm ẩn đã được giải quyết sạch sẽ, sao cậu có thể không vui mừng được?
Ngay lập tức, Giang Sở Dung vui vẻ nắm lấy tay Văn Lăng nói: "Đây là nơi ở của Khổng Phạn Thánh, chắc chắn trong tẩm cung của ông ta có rất nhiều đồ tốt, chúng ta đi xem thử đi, nói không chừng chúng ta sẽ lấy được không ít đồ tốt đó!"
Văn Lăng được bàn tay mềm mại ấm áp của Giang Sở Dung nắm lấy, ánh mắt hắn khẽ động, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, cũng rất tự nhiên đi theo cậu.
Trên đường đi, hai người họ ăn ý không đề cập đến những chuyện liên quan đến hôn ước cũng như thân thế mà Yêu Tôn đã kể lại.
Trong lòng cẩn thận dè dặt, không muốn làm đối phương mất vui.
•
Bước vào tẩm cung của Khổng Phạn Thánh, Giang Sở Dung và Văn Lăng không kiêng nể gì lục lọi khắp nơi, nhưng lại chẳng tìm được thứ gì hữu dụng.
Giang Sở Dung có chút không vui: "Sao lại như vậy? Ông ta không để những thứ tốt ở trong phòng ngủ sao?"
Ánh mắt Văn Lăng khẽ động: "Có lẽ Thỏ Yêu Vương đã khám xét một lần rồi."
Giang Sở Dung:...
Nếu sớm biết như vậy thì lúc đó cậu đã bắt Thỏ Yêu Vương đã biến thành nguyên hình lại, khi đó cậu chỉ biết đắm chìm trong chấn động của hư ảnh các vị Tôn Giả hạ giới, cũng biết Thỏ Yêu Vương không còn sức uy hiếp, cho nên cậu đã không bắt bà ta lại ngay lập tức.
Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
Bỗng nhiên ——
Văn Lăng nhấc chân đá vào gầm giường một cái: "Bên trong có gì đó."
Giang Sở Dung vội vàng hồi thần lại hỏi: "Ở đâu cơ?"
Văn Lăng khom lưng, duỗi cánh tay dài ra, từ dưới gầm giường lấy ra một chiếc hộp gỗ lim thếp vàng trang trí hoa văn đẹp mắt, trên hộp còn treo một chiếc khóa uyên ương bằng vàng ròng.
Giang Sở Dung vừa nhìn thấy chiếc hộp hai mắt liền sáng rỡ: "Cái hộp này đẹp quá, chắc chắn bên trong có đồ tốt, Văn Lăng, chàng mau mở ra ta xem xem!"
Văn Lăng nghe lời, phóng ra chút ma khí, cắt bỏ chiếc khóa vàng trên hộp.
Giang Sở Dung câm nín: Như vậy cũng quá bạo lực rồi.
Nhưng giây tiếp theo, Văn Lăng đã mở chiếc hộp ra, ánh sáng hoa lệ rực rỡ tỏa ra từ bên trong suýt chút nữa đã chói mù mắt Giang Sở Dung!
Thứ được đặt ngay ngắn bên trong, không ngờ lại là hai bộ hỉ phục cực kỳ lộng lẫy sang trọng!
Chất liệu của y phục được làm từ loại tơ tằm tự nhiên đắt tiền nhất, chất vải dày và láng mịn, được nhuộm một màu đỏ tươi rực rỡ nhất, những sợi tơ thêu trên quần áo đều là chỉ vàng và bạc nguyên chất, thêu hình long phượng và khảm đủ loại trân châu, ngọc bích, đá quý...
Hai chiếc mũ đội đầu lộng lẫy đều được chế tác từ vàng ròng, đính hồng ngọc và ngọc trai, một chiếc tạo hình Kim long hí châu, chiếc còn lại có tạo hình Phượng hoàng cửu thiên.
Tất cả đều tuyệt đẹp, sống động như thật.
Giang Sở Dung nhìn một hồi, nhịn không được ngồi xổm xuống, cậu cẩn thận sờ vuốt hai bộ hỉ phục ở phía trước hộp.
Yêu thích đến không nỡ buông tay.
Văn Lăng ở bên cạnh nhìn thấy sao có thể không hiểu được?
Lúc này trong lòng hắn khẽ động, chủ động lên tiếng: "Nếu em thích thì cứ cất đi."
Sau này... Biết đâu sẽ dùng đến?
Nhưng câu sau hắn không có nói ra.
Ai ngờ lúc này Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, cậu để hỉ phục trong tay xuống, đứng dậy, vẻ mặt hớn hở nhìn Văn Lăng nói: "Văn Lăng, ta vừa nghĩ ra một chuyện."
Văn Lăng thấy mặt mày của Giang Sở Dung không giấu nổi niềm vui mừng, trái tim hắn đập lỡ một nhịp, tự nhiên hắn cảm thấy không ổn, muốn chuyển chủ đề, nhưng Giang Sở Dung đã nghiêm túc nói: "Nếu Yêu Tôn đã biết chuyện của hai chúng ta rồi, hỉ phục cũng có luôn rồi. Hay là chúng ta xin Yêu Tôn làm chủ hôn cho chúng ta ở Yêu Vực luôn đi, chàng thấy có được không?"
Văn Lăng:...
Giang Sở Dung hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Văn Lăng, lúc này cậu thở ra một hơi thật dài, sau đó lại khẩn trương nhỏ giọng giải thích: "Chàng không có phụ mẫu, phụ mẫu của ta cũng không có ở đây —— Cũng có thể khoảng thời gian dài sắp tới họ cũng sẽ không xuất hiện. Yêu Tôn là vị tiền bối tốt bụng duy nhất mà chúng ta biết, có ông ấy làm chủ hôn, ta cảm thấy rất tốt. Chàng thấy sao?"
Sau này, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy hai người họ sẽ phải đối mặt với những âm mưu to lớn không biết trước trong một thời gian dài, nếu lần này bỏ lỡ, không biết đến bao giờ hai người mới có thể thành thân...
Tất nhiên, Giang Sở Dung sẽ không nói ra điều này.
Cậu không muốn Văn Lăng có gánh nặng.
Nhưng Văn Lăng lại nghe hiểu, hắn vô thức mím đôi môi mỏng.
Sau một khoảng lặng ngắn.
Văn Lăng thấp giọng nói: "Kỳ thực ta có sư tôn, ta muốn đến khi đó để người làm chủ hôn cho chúng ta."
Giang Sở Dung:?
Giang Sở Dung tò mò: "Sư tôn của chàng là ai?"
Văn Lăng do dự một giây: "Là một người rất tốt."
Nghe giọng điệu này của Văn Lăng, Giang Sở Dung nhạy bén nhận ra điều gì đó, cậu cụp mắt xuống, ủ rũ nói: "Thôi vậy, nếu chàng không muốn thì thôi vậy, ta cũng không có ý ép buộc chàng. Chỉ là ta cảm thấy hai bộ hỉ phục này rất đẹp."
Câu sau rõ ràng là muốn kéo lại lòng tự tôn của mình.
Văn Lăng không nói nên lời: "Ta thật sự có sư tôn."
Giang Sở Dung ngước mắt lên, nghi ngờ liếc nhìn Văn Lăng.
Ánh mắt Văn Lăng trong suốt, ẩn ẩn có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cực kỳ chân thành.
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, sau đó khẽ cười nói: "Được rồi, vậy thì ta tin chàng. Ta sẽ cất hai bộ hỉ phục này trước, để sau này mặc cũng được."
Đột nhiên Văn Lăng lại nói: "Đợi đã."
Giang Sở Dung:?
Lúc này, Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung, bỗng dưng hắn nở một nụ cười rất nhẹ rất đạm nói: "Ta muốn nhìn em mặc bộ hỉ phục này, em mặc trước cho ta xem, có được không?"
Giang Sở Dung kinh ngạc nhìn Văn Lăng, rồi bất chợt, cậu nhìn thấy ý tứ hàm súc sâu xa có một chút khác lạ trong đôi mắt mang theo ý cười của Văn Lăng...
Trái tim Giang Sở Dung đập mạnh một cái, cậu chợt bừng tỉnh.
Tức thì, cậu cúi người xuống, vui mừng hớn hở ôm lấy một bộ hỉ phục, cười híp mắt nói: "Ta đi thay, chàng đợi ta một chút!"
———–
Tác giả
– Văn Lăng: Mặc hỉ phục, hôn vợ yêu.
– Giang Sở Dung: Xấu hổ chết đi được, he he, cơ mà ta thích!