Lúc này, trong phủ đệ nơi Thần Vương Phạn Thiên trú ngụ.
Trên tấm thảm lông cừu phủ đầy hoa văn tinh tế đặt một chiếc bàn bạch ngọc, Thần Vương Phạn Thiên và Phạn Thần Âm đang ngồi trên mặt đất đối mặt với nhau.
Thần Vương Phạn Thiên không hiện ra chân thân của Thần Vương, hiện tại trông ông ta rất anh tuấn hiền hòa, còn mặc một thân y phục trắng, khí chất nho nhã, đoan chính, một chút cũng nhìn không giống phụ thân của Phạn Thần Âm, mà giống như huynh trưởng của anh ta vậy.
Phạn Thần Âm đang chăm chú nhìn hai chiếc cốc lượn lờ sương trắng trên chiếc bàn trước mặt, trên gương mặt tuấn mỹ vô song không khỏi lộ ra một tia do dự: "Phụ vương, nhi thần cũng đang có ý định giế,t chết Tần Lâu Nguyệt vào ngày mai, nhưng bây giờ thân phận Yểm Ma của gã đã bại lộ, nhi thần không biết được thực hư của gã, chưa chắc giết được gã."
"Hơn nữa, thân phận của gã không phải chuyện nhỏ, có lẽ Thần Vương Tần Đô trước kia không thèm để ý đến đứa con tư sinh này, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Lỡ như đến lúc đó ông ta đến tìm Tôn Thượng đòi phân xử, Tôn Thượng trước giờ công tư phân minh, e là sẽ không thiên vị phụ vương."
"Nhi thần nghĩ, hay là nhi thần chỉ đánh gã tàn phế thôi? Như vậy không chỉ có thể giết gà dọa khỉ, mà phụ vương còn có thể bán cho Thần Vương Tần Đô một cái ân tình, phía Tôn Thượng cũng dễ bàn giao hơn."
Thần Vương Phạn Thiên nghe vậy bất giác nở một nụ cười không rõ ý tứ: " Tôn Thượng công tư phân minh? Âm nhi, e là con không biết ngôi vị này của Tôn Thượng ngồi vững như thế nào rồi?"
Phạn Thần Âm nghe ra được hàm ý trong lời nói của Thần Vương Phạn Thiên, không khỏi trở nên nghiêm túc hơn.
Thần Vương Phạn Thiên trầm mặc một hồi mới nói tiếp: "Năm đó Ma Hậu chết một cách kỳ lạ, hai vị hoàng tử do Ma Hậu sinh kẻ thì bệnh tật, kẻ thì ngu dốt, rất nhiều Ma Thánh bên cánh cũ vì chuyện này mà hận thù sục sôi, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, nhưng sau này những kẻ đó càng ngày càng ít, đến cuối cùng đều mai danh ẩn tích. Bây giờ, Tôn Thượng của chúng ta vẫn là Tôn Thượng quang minh lỗi lạc, cao cao tại thượng, sẽ vì Ma Tộc mà liều mạng với Kiếm Thần."
Nói đến đây, Thần Vương Phạn Thiên cười lạnh một tiếng: "Dựa vào phản bội mà đánh lén Kiếm Thần, ông ta không hổ là mặt dày, dám nhận lấy công lao này."
Phạn Thần Âm nghe đến đây, vẻ mặt của anh ta trở nên kinh hãi, lập tức nói: "Phụ vương, đừng nói nữa."
Thấy sắc mặt của Phạn Thần Âm không đúng, Thần Vương Phạn Thiên không khỏi thở dài: "Nhi tử của ta đều có tư chất và thiên phú hạng nhất, nhưng lại quá thiện lương, không thể nghe mấy thứ dơ bẩn này. Ta chỉ muốn nói cho con biết, Tôn Thượng không có công tư phân minh như con nghĩ. Cho nên chuyện giết Tần Lâu Nguyệt, con muốn làm thì làm, có phụ thân ở đây, con không cần phải ngần ngại."
Vừa nói, Thần Vương Phạn Thiên vừa giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay nhẹ nhàng phóng ra một tia ma khí màu tím ngả đỏ, đưa đến trước mặt Phạn Thần Âm.
Khi Phạn Thần Âm nhìn thấy ma khí này, anh ta hơi ngạc nhiên: "Đây là...?"
Thần Vương Phạn Thiên cụp mắt xuống, sương khói bốc lên ngùn ngụt, che mất khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm của ông ta, ông ta tàn nhẫn thản nhiên nói: "Năm đó Tôn Thượng giết Ma Hậu, chính là dùng thứ này, chỉ cần một chút đã có thể ăn sạch linh hồn hòa tan xương cốt, không chừa lại vết tích nào."
Phạn Thần Âm kinh hãi đến mức trong nhất thời không nói nên lời.
Thần Vương Phạn Thiên lại lo lắng nói: "Con chỉ cần giấu thứ này ở trong lòng bàn tay, sau đó rót nó vào trong cơ thể Tần Lâu Nguyệt, thứ này cũng tương tự với ma khí của con, thần không biết quỷ không hay. Cho dù là một trăm Tần Lâu Nguyệt cũng sẽ chết ngay lập tức."
Nói xong, Thần Vương Phạn Thiên biến tia ma khí thành hạt giống ma màu tím đậm, để lên bàn trà trước mặt Phạn Thần Âm, nói: "Âm nhi, chiêu này của phụ thân cũng chỉ vì mở đường cho con, nếu con có thể một chiêu gi,ết chết Yểm Ma, Tôn Thượng nhất định sẽ coi trọng con. Và khi đến vòng tỷ thí thu đồ đệ thứ nhất, người khác sau khi nhìn thấy bản lĩnh này của con cũng sẽ kiêng dè con ba phần, lúc này nhổ cỏ nhổ tận gốc chỉ có lợi mà không có hại."
"Vô độc bất trượng phu."
Phạn Thần Âm vẫn do dự.
Thần Vương Phạn Thiên cau mày.
Nhưng lúc này, trong khi do dự, Phạn Thần Âm đột nhiên ngước mắt lên nói: "Phụ vương, nếu thủ đoạn này bị Tôn Thượng phát hiện thì phải làm sao?"
Thần Vương Phạn Thiên nghe ra được hàm ý của Phạn Thần Âm, ông ta khẽ mỉm cười, an ủi: "Âm nhi yên tâm, ta chính là muốn Tôn Thượng nhận ra loại độc này. Nếu Tôn Thượng nhận ra loại độc này, ta dám cam đoan, bất luận Thần Vương Tần Đô làm ầm ĩ cỡ nào, ông ta cũng không dám hó hé một tiếng nào."
Phạn Thần Âm bừng tỉnh đại ngộ, trái tim cũng bình tĩnh trở lại, rốt cục cũng đưa tay ra nhận lấy hạt giống ma.
Thấy vậy, ý cười trong mắt Thần Vương Phạn Thiên cũng thật hơn vài phần, không còn ảo mộng như trước nữa.
•
Bên trong Ma Hồn Binh.
Văn Lăng và Giang Sở Dung lại đối mặt với nhau.
Cơ thể của Giang Sở Dung được bao quanh bởi ma khí màu xanh đậm, tạo thành hư ảnh của những đóa sen li ti màu xanh phát sáng, cẩm y tung bay phấp phới, khiến cho làn da trắng như tuyết và mái tóc đen óng của cậu càng thêm rực rỡ, và dáng người mảnh khảnh không dính bụi trần mang theo mấy phần tiên khí.
Lần này, cậu cầm trong tay Ma Hồn Binh có hình thanh trường kiếm màu đỏ —— bởi vì Văn Lăng đã nói, phương pháp sáng tạo Yểm Ma của cậu nên dùng làm át chủ bài, để lại sau cùng. Cho nên lúc ra trận phải sử dụng Ma Hồn Binh, lúc này phải làm quen trước,
Văn Lăng chắp hai tay sau lưng, y phục đen tung bay, ma khí đỏ đen xung quanh người hắn hình thành một con rồng cuộn tròn, phun ra từng tia ma khí màu đỏ một cách hung hãn, sống động như thật.
Không bao lâu sau, Văn Lăng đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như xẹt điện, nói: "Lần cuối cùng, ta sẽ không nương tay, ngươi cũng dốc hết toàn lực đi."
Giang Sở Dung khẽ vung trường kiếm trong tay: "Tới đi."
Vừa dứt lời, hai bóng người đồng thời biến thành hai luồng ma khí có màu sắc hoàn toàn khác nhau, xông thẳng về phía đối phương!
Ma khí một đỏ một xanh va chạm vào nhau! Chỉ trong vài hơi thở, bọn họ đã so chiêu mấy trăm lần!
Giang Sở Dung lúc này đã nắm bắt thành thạo công pháp của Yểm Ma, bóng dáng của cậu lơ lửng trong không trung, thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất, biến hoá khôn thường.
Đôi
khi, bàn tay của Văn Lăng như thể sắp sửa đập vào mặt cậu, cậu lại chậm rãi mỉm cười, thân ảnh tan thành những gợn sóng rồi biến mất.
Rồi lại quỷ dị xuất hiện sau lưng Văn Lăng, giơ kiếm đâm tới!
Văn Lăng cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt cánh tay đã vặn thành một vòng cung khủng khiếp, trở tay bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Giang Sở Dung!
Một tay đã bắt được, sau đó ném cậu vào bức tường đối diện!
Giang Sở Dung bị ném bay ra ngoài, trước tiên cậu vội vàng xoay người trong không trung vài lần để thoát khỏi lực đạo của Văn Lăng, sau đó thân hình của cậu nhẹ nhàng lướt qua bức tường, cùng lúc đó, đóa sen trong lòng bàn tay cậu nở rộ, cùng với trường kiếm trong tay truy sát Văn Lăng!
Văn Lăng không né không tránh, nghênh đón trực diện!
Ma khí đỏ đen khổng lồ bùng nổ về phía Giang Sở Dung một cách dữ tợn! Lập tức lấp đầy toàn bộ không gian trong Ma Hồn Binh!
Trường kiếm màu đỏ của Giang Sở Dung gãy trước, những đóa sen cũng nhanh chóng bị nghiền nát trong đám ma khí đỏ đen này!
Nhưng đúng lúc này, bóng dáng của cậu đã ở ngay trước mặt Văn Lăng.
Giang Sở Dung đánh một chưởng vào mặt Văn Lăng! Ma khí màu xanh đậm tràn ra từ lòng bàn tay cậu, biến thành một dòng thác cuồn cuộn!
Văn Lăng bình tĩnh giơ tay đón nhận một chưởng này của Giang Sở Dung, lạnh nhạt nói: "Còn thiếu một chút—"
Nhưng Văn Lăng còn chưa nói xong, đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, hắn lập tức lạnh mặt rút tay về!
Cúi đầu nhìn, lòng bàn tay của hắn đã bị ma khí của Giang Sở Dung hóa thành những sợi dây leo khát máu màu xanh đậm xuyên thủng, từng sợi ma khí đó còn muốn xâm nhập vào cơ thể hắn...
Giang Sở Dung cười khanh khách thối lui: "Lần này, ta đã hơn được một bậc rồi nhé."
Văn Lăng chậm rãi nắm chặt bàn tay, mặt không chút thay đổi nói: "Chiêu này không tồi."
Giang Sở Dung khẽ mỉm cười: "Cảm ơn đã khen."
Nói xong, cậu lại ló đầu quan tâm hỏi: "Chàng có bị thương nặng không? Có đau không?"
Văn Lăng lúc này đã buông tay xuống, bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề."
Bấy giờ Giang Sở Dung mới lộ ra vẻ yên tâm: "Vậy cũng tốt, vừa rồi ta ra tay có hơi nặng, sợ làm tổn thương đến chàng."
Khi Văn Lăng nghe thấy những lời này của Giang Sở Dung, hắn cảm thấy lòng bàn tay mình vừa đau nhói vừa ngứa ran, lông mày hắn khẽ giật.
Giang Sở Dung tiến bộ, có hơi nhanh quá rồi...
Vậy mà có thể dưới tình huống cách hai cảnh giới đả thương hắn, đây chính là khả năng đặc biệt của Yểm Ma sao?
Nhưng... hình như có gì đó không đúng.
Tốc độ học một hiểu mười đáng sợ của Giang Sở Dung rất giống với một chủng tộc nào đó mà hắn từng tiếp xúc, một chủng tộc... một chủng tộc không thuộc về lục địa tu chân này...
Nhưng sau khi nghĩ lại, Văn Lăng cảm thấy không thể nào, dù sao chủng tộc đó rất quan tâm đến con cháu của họ. Giang Sở Dung lại là Yểm Ma, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng hiện tại, Giang Sở Dung càng mạnh thì cơ hội chiến thắng của họ càng lớn, Văn Lăng cũng không đi suy xét điểm kỳ lạ này nữa.
Nhưng nghĩ đến một chuyện khác, Văn Lăng lại nói: "Đừng quá tự mãn, Thần Vương Phạn Thiên nhất định còn có hậu chiêu."
Giang Sở Dung tò mò: "Hậu chiêu?"
Văn Lăng ừ một tiếng: "Hậu chiêu để giết ngươi."
Dừng một chút, Văn Lăng nói tiếp: "Muốn lập tức giết Yểm Ma mà không để lại dấu vết gì, ngoại trừ lấy thực lực cảnh giới đè người, còn có thể dùng độc."
"Nhưng trong quyết đấu công bằng, Phạn Thần Âm không thể lấy cảnh giới đè ngươi, nếu muốn đảm bảo chiến thắng, chỉ có thể sử dụng độc."
Giang Sở Dung: "Chàng có biết hắn sẽ sử dụng loại độc nào không?"
Văn Lăng khẽ nhướng mày: "Tám chín phần mười."
Giang Sở Dung lại hỏi: "Có cách đối phó không?"
Văn Lăng liếc cậu một cái, đột nhiên nhướng mày nói: "Ngươi ghé tai lại đây."
Giang Sở Dung không nghi ngờ gì hắn, ghé tai qua, đang định nghe nói thì đột nhiên cảm thấy vành tai mình bị một thứ vừa ấm áp vừa ẩm ướt ngậm lấy.
Cậu giật nảy cả người, đang muốn chạy trốn thì một giây sau từ lỗ tai đã truyền đến một trận đau đớn dữ dội!
Giang Sở Dung:???
Cậu giơ tay đẩy Văn Lăng ra, vừa che lỗ tai đang chảy máu của mình, vừa hoang mang vừa khiếp sợ nói: "Chàng làm gì vậy?!"
Cái tên điên Văn Lăng này, thế mà lại cắn cậu?!
Văn Lăng bị Giang Sở Dung đẩy lui một bước, lúc này mới chậm rãi đứng vững, hàm súc hỏi ngược lại: "Đau không?"
Giang Sở Dung tức giận nói: "Hỏi thừa —— chàng đánh không lại ta liền nhỏ mọn trả thù ta như vậy sao, Thiên Ma đều như vậy hả?"
Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ta biết là đau, bởi vì ta cũng cảm giác được."
Giang Sở Dung đang định nói hắn biết đau thì liên quan cái rắm gì cậu, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu đột nhiên im bặt, hai mắt đảo vòng, thoáng lộ ra vẻ chột dạ.
Đồng Tâm Sinh Tử Khế đôi khi đúng thật là phiền phức mà...
Thấy vậy, Văn Lăng không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cho nên lúc nãy ngươi giả vờ cái gì, ta có đau hay không ngươi không cảm nhận được sao?"
————–
Tác giả:
– Văn Lăng cười lạnh: Tu thành Bạch Liên Hoa đại pháp nên ngươi càng ngày càng kiêu ngạo phải không?
– Giang Sở Dung hết nhìn đông rồi lại nhìn tây: Nào có, ta không có mà.