Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Ta Như Vậy Làm Sao Có Thể Bán Sắc Được


trước sau

Giang Sở Dung cảm nhận được oán khí của Tần Lâu Nguyệt, lúc này cậu bình tĩnh thay đổi tư thế ngồi, sau đó cúi đầu vỗ nhẹ vào vai Tần Lâu Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Tạm thời Tần huynh nhịn một chút, chuyến này xong rồi sẽ không thiếu lợi ích của ngươi đâu."

Tần Lâu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hơi kiềm chế lại ấm ức trong lòng, tiếp tục khiêng tọa kỵ đi về phía trước.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt của quần chúng, Giang Sở Dung ngồi trong tọa kỵ chậm rãi đi đến vị trí mà mọi người đã nhường cho cậu ở trung tâm quảng trường.

Cậu nhìn quanh bốn phía, ánh mắt của các công tử Điện hạ càng ngày càng nồng nhiệt với cậu.

Giang Sở Dung mỉm cười, chỉ vào một khoảng trống không người thoải mái nói: "Hộ pháp đi đến đó đi."

Nói xong, Giang Sở Dung chầm chậm đảo mắt lướt qua những công tử Điện hạ đã nhao nhao thay đổi sắc mặt, cậu khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói có phần khó xử: "Chư vị Điện hạ và các vị huynh đài yêu mến Lâu Nguyệt nhiều như vậy, thực sự là may mắn của Lâu Nguyệt, nhưng Lâu Nguyệt không muốn mọi người vì Lâu Nguyệt mà tranh chấp, nên chỉ đành làm như vậy, mong chư vị đừng trách."

Khi Giang Sở Dung nói những lời này, giọng nói của cậu mềm nhẹ êm tai, lọt vào tai của đám công tử Điện hạ liền khiến bọn họ mềm lòng.

Huống chi lúc này Giang Sở Dung còn đang rũ xuống hàng mi dài, môi mỏng hơi mím, một bộ thật đáng thương, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn thấy mỹ nhân như vậy, đám công tử Điện hạ đều không chịu nổi, xôn xao một hồi liền không còn mời "Tần Lâu Nguyệt" lên tọa kỵ của mình nữa.

Một trận sóng gió có thể nhìn thấy bằng mắt thường cứ thế mà biến mất tăm trong vài ba câu nói của Giang Sở Dung.

Tần Lâu Nguyệt và Văn Lăng nhìn thấy tất cả, một người khóe miệng giật giật, trong lòng mắng một câu yêu nghiệt.

Người còn lại mặt vô biểu tình, nhưng lại im lặng bước một bước về phía Giang Sở Dung, theo sát cậu hơn một chút.



Thời gian dần trôi qua, đã đến giữa trưa, ánh nắng chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách của quảng trường.

Cuối cùng, một vị Ma tướng oai phong mặc giáp đỏ đứng ở trước quảng trường hướng về phía đám ma tu đông nghìn nghịt hô lớn: "Đại hội thu đồ đệ vòng thi thứ nhất chính thức bắt đầu, mời pháp thân của Tôn Thượng!"

Giang Sở Dung ngồi trong tọa kỵ nghe vậy bất giác giật mình: Ma Tôn cũng tới sao?

Nhưng rất nhanh, cậu liền hiểu ra, "pháp thân" không phải chỉ đích thân Ma Tôn đến đây.

Sau khi Ma tướng mặc giáp đỏ ra lệnh, liền có bốn vị Ma tướng cường tráng cảnh giới Thiên Hầu hậu kỳ nâng một pho tượng tỏa sáng rực rỡ đi ra từ tiền sảnh Ma cung cách đó không xa.

Pho tượng có đầu người mình sư tử, thân sư tử vạm vỡ uy phong, đầu người tuấn mỹ như Thần, khiến người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.

Đặc biệt, không biết pho tượng được làm từ chất liệu gì, dưới ánh mặt trời lộ ra màu đen sâu thẳm âm trầm, nhìn nghiêng có thể thấy những làn sóng nhiều màu sắc phản chiếu trên bề mặt pho tượng, khiến người ta phải lóa mắt mê muội.

Văn Lăng ở bên cạnh dùng Đồng Tâm Sinh Tử Khế nhàn nhạt nói: "Đó là tượng pháp thân của Ma Tôn, Sư Đà Ma Thần, ngươi lĩnh ngộ nó có thể đạt được bí truyền tối cao, lát nữa ngươi nhìn kỹ hơn đi."

Giang Sở Dung bừng tỉnh, vội vàng ứng tiếng.

Mỗi vị Ma tướng Thiên Hầu hậu kỳ đều cao to như một ngọn núi, nhưng pho tượng mà bọn họ đang khiêng như thể nặng vô cùng, khiến bọn họ bước đi chậm chạp, còn chưa tới trung tâm quảng trường thì mồ hôi đã lấm tấm trên trán.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi kinh hãi trong lòng —chỉ là một pho tượng pháp thân thôi mà đã ép cho bốn vị cao thủ Thiên Hầu hậu kỳ đến thở không nổi, thì bản thân Ma vương phải mạnh đến mức nào chứ.

Lúc này, bốn vị Ma Tướng đồng thời gầm nhẹ một tiếng, dùng hết sức đem pho tượng đặt lên một bệ đá ở giữa quảng trường.

Gần như cùng lúc đó, có một tiếng nổ trầm đục vang lên, toàn bộ mặt đất ở quảng trường rung lên nhè nhẹ.

Có thể thấy sức nặng của pho tượng này thực sự khủng khiếp!

Sau khi pho tượng được đặt vào vị trí, bốn vị Ma Tướng liền ẩn thân, vị Ma tướng mặc giáp đỏ chủ trì trước đó lại lên tiếng: "Vòng thi thứ nhất là lĩnh hội pháp thân của Tôn Thượng, giới hạn trong vòng một canh giờ, những người bình yên vô sự sẽ đi tiếp vòng sau."

Quy tắc này vừa đưa ra, không ít ma tu ở hiện trường đều xôn xao cho rằng vòng thi thứ nhất hình như có hơi đơn giản quá rồi? Cứ như một trò đùa của trẻ con vậy.

Cũng có người cảm thấy Ma Tôn muốn cho mọi người một cơ hội, là vì Ma Tôn nhân từ, bọn họ không ngớt mừng thầm.

Nhưng ngược lại, các ma tu có tu vi càng cao khi nghe thấy thông tin này sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.

Giang Sở Dung ngồi trên cao, lặng lẽ quan sát toàn cảnh, nhìn thấy cảnh này lại không khỏi liếc nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Lát nữa ngươi sẽ biết."

Giang Sở Dung căng khóe môi: Được thôi.

Thấy vẻ mặt không phục của Giang Sở Dung, Văn Lăng lại nói: "Vòng này không hề đơn giản. Mà nếu ngay cả vòng đầu tiên ngươi cũng không thể vượt qua, thì lát nữa ngươi cứ ngoan ngoãn ở ngoài đi, đừng cố mà chịu đấm ăn xôi."

Giang Sở Dung:...?

Xem thường cậu phải không?

Vậy thì cậu càng phải vượt qua vòng này để cho Văn Lăng biết mặt!

Cảm nhận được chút tâm tư này của Giang Sở Dung, trong mắt Văn Lăng chợt hiện lên ý cười đạm nhạt, nhưng rất nhanh liền biến mất.



Ngay sau khi Ma Tướng công bố quy tắc, liền có ma tu không kịp chờ đợi đã đi tới trước pho tượng pháp thân của Ma Tôn, ngồi xếp bằng bắt đầu lĩnh ngộ.

Tọa kỵ của các công tử Điện hạ đang ngồi cũng lần lượt hạ xuống, bọn họ chậm rãi đi ra, cũng bắt đầu lĩnh ngộ.

Giang Sở Dung cũng đi về phía trước, đón lấy ánh sáng mặt trời bắt đầu chăm chú nhìn pho tượng pháp thân của Ma Tôn.

Lúc đầu, Giang Sở Dung chỉ mang tâm trạng bình thản hiếu kỳ, tùy tiện quan sát, nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Cậu phát hiện khi nhìn đôi mắt của tượng pháp thân Ma Tôn, dường như ánh sáng trong đôi mắt đó cũng chuyển động theo ánh mắt của cậu.

Khi cậu nhìn pho tượng, dường như pho tượng cũng đang nhìn cậu!

Nhận ra điều này, trái tim Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lập tức vận chuyển ma khí ổn định tâm trí.

Cũng chính lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng hét.

Giang Sở Dung định thần lại, vội nhìn sang thì thấy một ma tu nằm trên mặt đất, che đi hai mắt đổ máu đau đớn lăn lộn trên đất.

Giang Sở Dung chấn động.

Lời Văn Lăng nói quả nhiên là thật, không ngờ lĩnh ngộ pháp thân Ma Tôn lại nguy hiểm như vậy!

Mà sau khi ma tu này ngã xuống, liền có một Ma Tướng đi ra, lôi gã ra khỏi quảng trường.

Những ma tu khác nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục lĩnh hội.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của mọi người, Giang Sở Dung cảm thấy hơi khó chịu, cậu quay lại nhìn thì thấy Văn Lăng và Tần Lâu Nguyệt đang đứng trước pho tượng, tập trung lĩnh ngộ, không hề bị quấy nhiễu chút nào.

Sau một lúc im lặng, Giang Sở Dung quay lại tiếp tục lĩnh hội.

Về sau, Giang Sở Dung càng trở nên thận trọng hơn.

Mà với sự cẩn thận nghiêm túc này cũng khiến Giang Sở Dung phát hiện ra rất nhiều điều!

Cậu phát hiện, đại đạo ẩn chứa trong tượng pháp thân của Ma Tôn vậy mà lại có một sơ hở! Lại còn có chỗ bị sai lệch!

Sao có thể như thế được?

Giang Sở Dung có chút khó tin, tự hỏi liệu có phải mình nhầm lẫn rồi không? Sau đó, cậu bình tĩnh lại tiếp tục lĩnh hội lại một lần nữa.

Nhưng kết quả lần này vẫn như cũ —— đại đạo ẩn chứa trong tượng pháp thân của Ma Tôn thực sự có điểm sai lầm.

Ngay lúc Giang Sở Dung đang cau mày không thể hiểu được, thì đột nhiên bên tai cậu lại vang lên tiếng hét điên cuồng khác.

"Đại đạo trong pho tượng này có vấn đề! Mọi người đừng lĩnh ngộ nó nữa, đây là một cái bẫy! Tôn Thượng muốn giết tất cả chúng ta—"

Gã còn chưa nói xong, ma tu này đã bị Ma Tướng cầm trường thương xuyên thủng!

Con ngươi của ma tu co rụt lại, nháy mắt liền tắt thở! Không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Máu bắn ra tung tóe, có giọt còn rơi xuống bên chân Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhìn giọt máu đỏ tím của ma tu, cậu trầm mặc trong giây lát, đầu óc quay cuồng!

Cái chết của ma tu này đột nhiên khiến Giang Sở Dung hiểu ra tại sao Ma Tôn lại thiết lập ra vòng thi này.

Vòng thi đầu tiên mà Ma Tôn thiết lập thực ra là một ngưỡng cửa sàng lọc.

Ông ta đã đoán trước được vòng đầu tiên sẽ xuất hiện ba loại người.

Loại thứ nhất là người không nhìn ra được sơ hở, trực tiếp tẩu hỏa nhập ma, loại này không nghi ngờ gì sẽ bị loại thẳng.

Loại thứ hai là nhìn ra được sơ hở rồi nói thẳng ra, loại này đương nhiên cũng chỉ có tử cục.

Loại tứ ba là nhìn thấy sơ hở nhưng lại chọn cách bảo vệ danh tiếng của Tôn Thượng mà che giấu chúng đi. Chỉ những người có năng lực, có đầu óc mới có thể vượt qua ải đầu tiên này.

Nhận ra tất cả điều này, nhất thời Giang Sở Dung có chút mất bình tĩnh.

Đúng lúc này, giọng nói trầm lặng như nước của Văn Lăng nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu.

"Đừng phân tâm, tiếp tục lĩnh ngộ đi, lĩnh ngộ của vòng này ít nhiều gì cũng có liên hệ tới thắng bại của vòng tiếp theo, không nên xem thường."

Giang Sở Dung nghe thấy giọng nói của Văn Lăng, trái tim cậu khẽ động, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Lập tức, cậu hít sâu một hơi, ngừng nghĩ đến những điều không đâu kia, cậu ngẩng đầu tiếp tục nhìn pho tượng trước mặt, lĩnh ngộ đại đạo...



Một canh giờ sau, hơn một nửa số ma tu trong quảng trường đã biến mất, hầu hết những ma tu còn lại đều là đám công tử Điện hạ, tán tu chỉ có thưa thớt vài người.

Những ma tu này nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như trong lúc lĩnh ngộ vừa rồi chưa từng trải qua bất kỳ biến động nào. Cũng không hề thấy cảnh tượng các ma tu khác phát điên hay bị giết.

Lúc này, Ma tướng mặc giáp đỏ lại bước ra ngoài, gã vung tay lên, bốn vị Ma Tướng xuất hiện, khiêng pho tượng đi.

Sau đó, trên mặt gã cuối cùng cũng lộ ra một tia cười nhàn nhạt, nhìn đám ma tu còn lại ở quảng trường, nói: "Chúc mừng các thiên tài thành công vượt qua vòng thi thứ nhất, vòng thi thứ hai sắp mở ra, xin các thiên tài chuẩn bị sẵn sàng!"

Ở vòng thứ hai, Giang Sở Dung đã biết được không ít nhờ vào bản đồ mà Sở Thiên Khuyết đưa cho cậu, trong lòng cậu khẽ động, gương mặt lại bình tĩnh hơn một chút.

Ma Tướng mặc giáp đỏ nhìn quanh quảng trường, sau đó lấy ra một bức tranh, ném nó lên không trung.

Ngay lập tức, bức tranh xoay tròn rồi biến lớn lên, hình ảnh trong tranh hóa ra là một vùng biển mênh mông cuồn cuộn vô tận.

Lúc này, Ma Tướng nhìn bức tranh trên không trung nói: "Đây là Ma Hồn Binh cấp Thiên đặc biệt trân quý của Ma Tôn, không gian bên trong vô biên vô tận, các vị thiên tài chỉ cần đưa thần thức vào là có thể đi vào."

Một vị công tử ma tu hỏi: "Quy tắc thì sao?"

Ma Tướng khẽ mỉm cười: "Bên trong Ma Hồn Binh có hai mươi đài sen, cũng trong thời hạn một canh giờ, người cướp được đài sen
sẽ là người thắng cuộc, tiến vào vòng thi thứ ba."

Ma Tướng vừa công bố quy tắc này xong, lập tức có một ma tu nhanh chóng đem linh thức của mình truyền vào trong Ma Hồn Binh, hóa thành luồng sáng biến mất tăm.

Mà Giang Sở Dung đã có bài học ở vòng đầu tiên, cậu không có ý định làm chuột bạch, chờ các ma tu khác lần lượt biến mất gần hết, cậu mới cùng Văn Lăng truyền linh thức vào Ma Hồn Binh, tiến thân vào trong——



Khi Giang Sở Dung mở mắt ra, nước biển từ bốn phương tám hướng ập vào mặt! Nước biển ở đây rất chân thật, có mùi tanh mặn thoang thoảng.

Kỹ năng bơi của Giang Sở Dung khá tốt, nhưng cũng phải sặc vài ngụm nước mới có thể ngoi lên mặt biển.

Cậu giơ tay lau nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cách đó không xa có hai mươi đài sen đang nổi trên mặt biển.

Mà lúc này, trên hai mươi đài sen đã nở rộ ma quang, sóng lớn cuồn cuộn, vô số bóng hình xuyên qua chớp nhoáng.

Rõ ràng là có người đã nhanh tay vội vã chiến đấu rồi.

Một Tu La sơ kỳ như Giang Sở Dung không có ý định lập tức tham gia cuộc chiến, vì vậy cậu chỉ lênh đênh trên biển trước, sử dụng Đồng Tâm Sinh Tử Khế cảm nhận vị trí của Văn Lăng.

Gần như đồng thời, cậu cũng cảm nhận được Văn Lăng cũng đang cảm ứng cậu.

Giang Sở Dung khẽ mỉm cười, lập tức chìm xuống đáy biển, nhanh nhẹn bơi về phía Văn Lăng.

Khi bơi qua khu vực đài sen, Giang Sở Dung cũng âm thầm quan sát đáy nước.

Đúng lúc có một ma tu bị một ma tu khác đánh trúng, hộc máu, ngã xuống nước biển, toàn bộ nước biển lập tức biến thành đỏ tươi.

Nhìn thấy cảnh này, lòng Giang Sở Dung chợt lạnh, cậu lập tức bơi nhanh sang một bên, sợ bị phát hiện.

May là đám ma tu chỉ tập trung tranh đoạt đài sen nên không chú ý đến Giang Sở Dung ở bên này.

Giang Sở Dung thuận lợi tề tụ với Văn Lăng.

Hai người đều bình an vô sự, hiển nhiên trên con đường này bọn họ đã cực kỳ ăn ý.

Bây giờ Giang Sở Dung đang dựa vào Văn Lăng, nhìn những tòa sen đang cuộn trào sóng dữ ở phía xa, mặc dù ở cách xa như vậy nhưng họ vẫn bị uy áp của các Thiên Hầu làm cho hơi khó chịu, do dự một lúc, cậu thấp giọng hỏi: "Lát nữa chúng ta phải cướp như thế nào?"

Lúc này không phải một Thiên Hầu nữa, mà là một đám Thiên Hầu, chỉ cần liên hợp uy áp lại là có thể nghiền nát hai người họ.

Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung: "Ngươi dẫn đầu đi."

Giang Sở Dung: "Lại là ta nữa?!"

Văn Lăng nhàn nhạt nói: "Ta như vậy làm sao có thể bán sắc được? Huống chi, ta đã lấy hết tiền thắng cược tiêu cho ngươi rồi, là vì cái gì chứ?"

Giang Sở Dung:...



Chẳng mấy chốc, đã hơn nửa canh giờ trôi qua.

Hai mươi đài sen đã có chủ rồi, hai mươi vị Thiên Hầu hoặc ngồi hoặc đứng ở trên đó, có người phong thái ưu nhã, không bị tổn hại gì, có người mặt mũi bầm dập, vẻ mặt hung thần ác sát.

Nhưng dù thế nào, hiện tại vị trí hai mươi người đã định rồi.

Nhưng cho dù là vậy, nhìn thái độ của bọn họ vẫn còn cực kỳ đề phòng lẫn nhau, chỉ cần có người đột nhiên đánh lén, bọn họ nhất định sẽ lập tức đánh trả.

Mà lúc này, một thân áo tím lướt nhẹ trên sóng đi tới.

Giang Sở Dung đi chân trần trên mặt nước, đứng đối mặt với gió, áo bào tím bay loạn, đồ trang sức bằng vàng trên người va vào nhau tạo ra những âm thanh vui tai.

Giữa cơn sóng lớn ngập trời, biển cả lất phất bọt nước, cậu là ánh sáng rực rỡ duy nhất, giống như một vị thần từ chín tầng trời giáng xuống thế gian.

Hai mươi ma tu sắc mặt mỗi người một vẻ khi nhìn thấy Giang Sở Dung đột ngột xuất hiện.

Có người ngoài ý muốn, có người kinh ngạc vui mừng, có người lại âm thầm suy đoán, lại có người cực kỳ thù địch và đề phòng...

Suy cho cùng ở đây vẫn có một vài công tử ma tu mà hai ngày trước Giang Sở Dung chưa từng mời đến nhà, bọn họ khịt mũi coi thường người đầu cơ trục lời, lấy sắc đãi người như Giang Sở Dung, lúc này cũng bày ra dáng vẻ cực kỳ đề phòng.

Chẳng qua không có ai động thủ, nên bọn họ cũng không tùy tiện ra tay.

Lúc này, Giang Sở Dung đã đi đến phía trước hai mươi đài sen, cậu nhìn xung quanh một lượt, không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối: "Xem ra các vị huynh đài đã định đoạt quyền sở hữu đài sen rồi, tiếc thật, Lâu Nguyệt cáo từ."

Vừa nói, cậu vừa nhón chân, định xoay người thối lui.

Mà trong đám có hai công tử ma tu trông giống như huynh đệ liếc nhìn nhau, khẽ mỉm cười nói: "Lâu Nguyệt, đến chỗ bọn ta nè."

Nghe vậy, Giang Sở Dung quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Ta chiếm vị trí của các huynh rồi, vậy thì các huynh sẽ bị mất chỗ đó."

Hai công tử ma tu nhìn nhau, đã nhún người bay lên, cười nói: "Mất chỗ thì chiếm chỗ khác là được chứ gì!"

Vừa nói, hai người họ đã bay đến tấn công một ma tu đang cảnh giác nhưng trông có vẻ đã bị thương nặng!

Ma tu bị cướp đài sen nổi giận: "Đám công tử nhà các ngươi khinh người quá đáng! Hôm nay ta phải liều mạng với các ngươi!"

Hai công tử ma tu cười lạnh: "Ma tu hạ đẳng vốn dĩ không xứng ngồi ngang hàng với chúng ta! Đừng nói nhảm nữa, chịu chết đi!"

Nói rồi, ba luồng ma khí bùng phát dữ dội, tấn công vào một chỗ, đám đài sen cũng bị chấn động rung chuyển——

Nhất thời sóng biển cuồn cuộn, bọt nước bắn tung tóe.

Thấy vậy, Giang Sở Dung nhanh chóng biến thành một luồng ma khí màu xanh đậm lao về một đài sen đang bỏ trống!

Nhưng khi cậu lao tới đài sen hóa thành thân hình, ngay khi ngón chân sắp hạ xuống, đài sen vốn đang lung lay đột nhiên chìa ra một bàn tay bóp lấy mắt cá chân trắng nõn của cậu!

Giang Sở Dung tim đập nhanh như giật điện, cậu lập tức thu mũi chân lại, đồng thời kêu lên một tiếng: "Văn Lăng!"

Trong nháy mắt, một luồng ma khí đỏ đen xuyên qua sóng biển, bay vèo tới, đánh vào ma tu vẫn luôn ẩn nấp dưới đài sen, ma tu bị đánh văng ra xa!

Giang Sở Dung xoay người một cái, đáp xuống đài sen, sau đó lập tức di chuyển đài sen, cưỡi sóng đạp gió cấp tốc bay ra khỏi vòng vây——

Tu vi của cậu thấp, nếu như vướng vào đại chiến, cho dù chỉ là uy áp của Thiên Hầu thôi cũng có thể vô tình đả thương cậu, hơn nữa lúc này e là có rất nhiều "lão tặc" trốn ở dưới đáy biển, nếu bị đám ma tu đó tóm được cũng không ổn.

Chỉ là Giang Sở Dung đã đánh giá thấp sức mạnh của đám "lão tặc" này rồi, ngay khi cậu vừa ra khỏi vòng vây, liền có một luồng ma khí màu tím và một luồng ma khí màu nâu từ trong biển bắn lên bay về phía cậu từ hai hướng! Muốn cướp đài sen của cậu!

Tim của Giang Sở Dung run lên, cậu định dứt khoát nhảy khỏi đài sen để giữ lấy mạng của mình.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Văn Lăng vang lên trong lòng cậu.

"Tấn công đài sen."

Giang Sở Dung hiểu ý, tạm thời ổn định thân hình.

Hai luồng ma khí đó bay về phía Giang Sở Dung, sắp đánh trúng Giang Sở Dung cùng lúc, thì đột nhiên, trong lòng bàn tay của Giang Sở Dung ngưng tự ra ma quang, hung hăng đánh xuống đài sen dưới chân ——!

Đồng thời cậu nhón mũi chân, cấp tốc thoát ra ngoài!

Đài sen này cũng Ma Hồn Binh cấp Thiên, khi bị công kích liền điên cuồng xoay tròn, bắn ngược lại uy áp cực kỳ hung hãn!

Hai luồng ma khí đã tấn công đến đài sen, thấy Giang Sở Dung đột nhiên công kích đài sen rồi chạy trốn nên chúng biết có chuyện không ổn, nhưng tốc độ của Giang Sở Dung quá nhanh, chúng không kịp phản ứng lại.

Khi chúng cố gắng dừng lại thì đã bị công kích của đài sen cuốn lấy, hai luồng ma khí cuộn vào nhau, ầm ầm nổ vang, ma quang bùng phát, dư âm khuếch tán ra bên ngoài từng đợt, làm rung chuyển cả bầu trời và khuấy động biển cả!

Giang Sở Dung mới chạy thoát được mấy thước, lập tức bị dư âm chấn động đến lồng ngực đau nhức, cậu lảo đảo một bước, phun ra một ngụm máu.

May mắn thay, luồng ma khí đỏ đen đã nhanh chóng lao ra, vòng tay ôm lấy eo cậu, che chở cậu khỏi một đợt dư chấn khác, sau đó bay lên trời——

Giang Sở Dung lúc này đã nôn sạch máu, tựa vào cánh tay của Văn Lăng để hòa hoãn một chút. Gió biển ẩm ướt, thổi mái tóc đen nhánh của cậu dính vào bên má, khiến sắc mặt của cậu càng thêm tái nhợt, cậu hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng cũng đồng thời cúi đầu nhìn cậu.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm không một gợn sóng của Văn Lăng, hàng mi dài ướt sũng của Giang Sở Dung khẽ run lên, cậu im lặng mỉm cười.

————–

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Nếu đồng cảnh giới quyết đấu công bằng, ta có thể đánh bay bọn họ! Bây giờ vẫn phải dùng đến sắc đẹp, đúng là uất ức mà~

– Văn Lăng: Im miệng, tiếp tục diễn đi.

– Giang Sở Dung: Được ời ông xã, biết ời ông xã~

– Văn Lăng:...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện